7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu nó làm em gợi về quá khứ, thì anh sẽ bỏ nó đi, nhưng mà em mua cho anh cái mới đi". Trừng An áp mặt mình vào bên tai Lục Thần nũng nịu nói

"Được rồi, tôi sẽ mua cho anh mà". Lục Thần bỏ cái gương trên tay xuống

Hai người đi ra ngoài, cùng xuống phòng khách xem ti vi với Trừng Bạch

~ buổi tối ~

Lục Thần tắm xong bước ra ngoài đi đến bàn bàn gương đứng ngắm mình, tay cầm khăn lau lau tóc. Lục Thần có một thói quen đối với người ta là cực kì xấu nhưng với Trừng An lại cực tốt đó là khi tắm xong cậu chỉ mặc duy nhất một cái underwear, sau khi lau tóc xong thì mới mặc quần áo vào

"Tóc em dài quá đi mất". Trừng An đứng phía sau cầm lấy chiếc khăn trên tay cậu, dùng lực nhẹ nhàng lau tóc cho cậu

"Do tóc ướt thôi, tôi mới vừa cắt lại lúc chiều đây mà, không phải anh đi cùng tôi à". Thấy Trừng An cầm khăn trên tóc mình Lục Thần buông tay ra, đặt tay lên bàn nhìn tóc mái của mình. Cũng không dài lắm đâu, cậu thay đổi kiểu tóc liên tục nhưng tóc đen tuyền uốn xoăn thế này thì đẹp hơn mái tóc đen ánh nâu lúc trước nhiều

"Hhmmm....hôm nay em rất thơm đấy". Trừng An nhìn gáy cổ trắng mịn của Lục Thần khom người xuống hít hà mùi hương nơi đó, tay tiện thể luồn ra trước ôm qua eo mà xoa nhẹ bụng mềm mại

"Sữa tắm anh mua là đồ đắt tiền, đương nhiên thơm rồi". Lục Thần nắm lấy tay Trừng An đang đặt trước bụng mình

"Ngày mai sẽ mua thêm cả nước hoa của hãng này, mùi này trên người em anh thật rất thích"

"Thật sao, thơm đến thế à?? Vậy thì đi lấy nó mà tắm cho thơm đi"

Lục Thần quay lại vui vẻ nhìn Trừng An, rồi nhìn phía phòng tắm, rồi lại lạnh lùng nói vế sau, đẩy anh tránh qua một bên để mặc quần áo. Anh chỉ có thể đứng đó mà cười trừ, đúng là 'đanh đá vẫn hoàn đanh đá' không thay đổi gì cả

Đi lại ghế sofa đặt gần cửa phòng nhìn cậu, Lục Thần mặc áo xong thì lấy tạm một cái quần short vải mềm để thoải mái, khi mặc quần cậu thường sẽ cúi người xuống một chút làm cho mông đưa lên trước mắt Trừng An ngồi ở sofa nhìn thấy hảo cảnh không kiềm chế được

"Nè nè, tôi mới tắm xong không muốn ra mồ hôi....". Lục Thần đang chuẩn bị mặc quần vào thì bị Trừng An bất ngờ tiến tới ôm đem đến bàn gương, trực tiếp đặt cậu ngồi lên bàn mà hôn lên môi cậu một nụ hôn thực nhẹ nhàng, rồi anh luồn tay vào tóc cậu xoa xoa đầu nhỏ

"Phòng anh có điều hòa, sẽ không ra mồ hôi đâu"

"Ngày mai tôi đi làm, giờ trễ rồi, thực muốn ngủ a". Lục Thần thoát khỏi môi Trừng An liền gấp rút nói, gương mặt thập phần vẫn là bình tĩnh

"Hm..., được thôi. Anh ôm em ngủ". Trừng An trực tiếp ôm Lục Thần vào lòng, kêu cậu ngủ đi. Đây không phải lần đầu tiên anh ôm cậu ngủ như thế này nên cậu cũng dựa vào người anh rồi nhắm mắt lại ngủ, cảm giác êm ái khiến cậu dễ chịu

Lục Thần lúc ngủ say sẽ chẳng biết gì nữa nhưng giờ mới chỉ nhắm mắt một chút nên anh đứng ôm cậu như vậy rất lâu, là do sợ cậu sẽ giật mình tỉnh dậy nếu anh bế cậu đến giường, lúc nghe đến tiếng ngáy nhè nhẹ của cậu phát ra thì anh mới nhẹ nhàng ôm cậu lên đem đến giường để ngủ. Trừng An vừa ngay ngắn nằm xuống cạnh Lục Thần thì tay cậu đã lần mò người anh mà ôm lấy thật chặt

'Anh thật sự rất thương em, Tiểu Thần Tiên của anh'. Trừng An nhìn gương mặt Lục Thần ngủ vẫn muốn kiếm người liền vui vẻ ôn nhu mà đặt tay lên lưng nhỏ của cậu vỗ vỗ rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ

~ hôm sau ~

Hôm nay Lục Thần có hứng đi làm, vào đến trụ sở ba người cùng nhóm công tác của cậu ai cũng mang gương mặt kì lạ nhìn cậu khiến cậu cũng có chút khó chịu

"Chuyện gì vậy? Mặt tôi bị các người nhìn thủng đến nơi rồi này". Lục Thần nhìn vào mặt của Thiều Thanh nhíu mày nói

"Cậu như thế nào lại đi cùng với Uất Trừng An? Hai người có mối quan hệ như thế nào?". Thiều Thanh lại gần Lục Thần hỏi

"Là bạn học trước kia mà thôi ừm...cũng không có gì to tác đâu"

"Sai, sếp Lữ đây nhỏ hơn hắn ta một tuổi kia mà. Bạn học là thế nào?"

"Là bạn cùng trường được chưa, mới sáng sớm đã bị các người ép cung". Lục Thần lắc đầu đi vào phòng mình làm việc

Công việc của Lục Thần do được 'sếp Tổng dung túng' phân cho là như bao cảnh sát khác, nhưng trên tinh thần được dung túng lên cậu có 'quyền tự nguyện làm gì cậu muốn' (mà lại làm được chức lớn nên có phòng riêng). Hôm nay đi làm Lục Thần lại có chút lạ thường nữa khiến họ thấy cậu không bình thường như mọi khi

"Tiêu Dật, Khiết Tùng này". Thiều Thanh ngẫm nghĩ lại rồi nói với Tiêu Dật

"Sao?"

"Hôm nay, Lục Thần nhìn rất khác nha"

"Phải đó, tôi thấy hình như là đổi kiểu tóc, lần gần nhất tôi gặp mặt cậu ấy là vài ngày trước. Hôm đó cậu ấy còn là một học sinh trung học Nhật Bản dịu dàng ấm áp hôm nay lại là một cậu thanh niên cục súc ngang ngược". Khiết Tùng là người con gái duy nhất trong tổ, cô quay vào nói với Thiều Thanh và Tiêu Dật

"Thật là khó đoán mà, cậu ấy cũng chỉ là đi làm như chúng ta. Nhưng từ hồi chúng ta công tác ở đây chưa lần nào tôi thấy cậu ấy mặc lại một bộ quần áo nào"

"Cậu ta đi làm được bao nhiêu ngày trong một tháng? Với lại nghe bảo gia thế giàu có nên người ta chỉ đi làm cho vui, tiền lương lúc nào cũng chỉ vỏn vẹn hơn chúng ta một chút làm sao đủ để mua quần áo nhiều như thế được". Tiêu Dật dựa vào ghế hướng hai người bạn của mình mà nói

"Đúng là sinh ra phải lùi vài bước mới tới vạch đích"

"Nè mọi người, trưa nay chúng ta mua phần ăn trưa đến bàn ăn tập thể* ăn đi, tôi khao". Lục Thần từ trong phòng lò đầu ra nói với ba người làm cho họ hoang mang không ít

(*: ở trụ sở của Lục Thần ngay tầng của nhóm cậu có một phòng tương tự như phòng nghỉ trưa, phòng có một bàn lớn để có thể bàn công việc hoặc cả đội đến ăn uống liên hoan nên gọi nôm na là bàn ăn tập thể)

"Bàn ăn tập thể sao?". Ba người 'trợn mắt há mồm' ra nhìn cánh cửa căn phòng có cậu đang lò đầu ra nhìn, khiến cậu cũng có chút giật mình

Lục Thần thường hay tự mình xuống cantin để ăn, sẽ ăn ở bàn ăn đơn và chọn những món ăn thịt cá giá cao, uống cafe cũng là loại cà phê cậu đi nhờ cô bán nước ở cantin mua riêng loại tốt nhất nhì thị trường để pha cho cậu uống

Lục Thần sống bằng nghề cảnh sát một cách cực kỳ xa hoa, thi thoảng 'Sếp Tổng dung túng' sẽ đến điều tra xem cậu có ăn hối lộ hay tham nhũng gì không nữa. Vậy mà hôm nay lại ăn bàn tập thể??

"Thế nào lại nhìn tôi như thế nữa chứ, thấy ý kiến của tôi có được hay không?"

"Vâng". Tiêu Dật cũng không nghĩ nhiều liền nói

Cậu nghe được câu trả lời vui mừng cười tươi rồi lại đi vào phòng chờ đến trưa

~ trưa đến ~

Hôm nay trời đông rồi lạnh thật đấy, Lục Thần từ trong phòng đi ra bàn ăn thấy mọi người đã mua thức ăn nhanh có đồ ở căn-tin cũng có, đầy một bàn thịnh soạn

"Bữa này tôi khao, bao nhiêu vậy??". Lục Thần lấy ví của mình ra hướng Khiết Tùng hỏi

"Lúc tôi đi mua ở quầy, có người mua nước ở đó nghe tôi nói với bác căn-tin là mua cho cậu nên đã giành thanh toán rồi còn nhường cho tôi mua trước, vóc dáng người đó cứ giống giống Uất Trừng An thế nào ấy". Khiết Tùng để thức ăn ra dĩa

Nghe đến đây Thiều Thanh và Tiêu Dật liền nhìn nhau

"Ai vậy nhỉ, mà thôi đừng để ý đến"

"Hôm nay trở đi trời sẽ bắt đầu lạnh, mọi người chú ý đến sức khỏe một chút nha". Lục Thần mặc đơn giản chiếc áo sơ mi lụa ngắn tay có hoạ tiết màu hồng đào, chân cũng đơn giản quần jeans đen oversize, còn mang tất trắng xỏ dép quai ngang màu đen (cách ăn mặc bị sếp tổng nhắc nhở 7749 lần nhưng vẫn là không thèm sợ).....căn bản cậu là người lạnh nhất ở đây

"Cảm ơn sếp đã nhắc nhở a, mà sếp lần sau cũng ăn mặc ấm hơn chút nhé thân thể ốm dễ nhiễm lạnh"

"Tôi tuy hơn ốm nhưng rất khỏe à nha". Lục Thần giơ cánh tay ra vỗ vào bắp tay của mình thể hiện là sức khỏe của cậu cực kỳ tốt

"Quá là cường tráng, giờ mình ăn đi ha". Khiết Tùng vui vẻ hướng mọi người nhập tiệc

Đang ăn trưa vui vẻ thì anh đến, mặt đeo khẩu trang, trên người mặc bộ quần áo không khác cậu là mấy, nhưng dáng người cao to khiến Trừng An mặc nó có khí chất hơn Lục Thần nhiều. Tay cầm theo hai túi giấy và phần hai ly cafe đi vào khu vực làm việc của họ. Hướng bàn ăn nhìn thấy cậu đang vui vẻ với mọi người đi tới

"Xin chào mọi người, tôi có làm phiền không?". Tuy không phiền nhưng mà khi Trừng An tháo khẩu trang xuống làm ai nấy giật mình thì có tính là anh phiền không

"A, người này thanh toán này....là Uất Trừng An thật sao". Thì ra, lúc nãy người này đeo khẩu trang vào mua nước cantin nên Khiết Tùng chỉ thoáng nhìn thấy giống Uất Trừng An

"Sao anh đến chỗ này được vậy?". Thiều Thanh hỏi vì phòng này không phải muốn đến là đến, có khi nào là do Trừng An bị nhóm khác bắt rồi đi lạc hay không

"À, là do tôi hỏi thăm mấy vị cảnh sát ở đây"

'Anh ra vào đây nhiều hơn đến nhà tôi nữa ở đó mà hỏi thăm'. Lục Thần nhìn Trừng An rồi ngẫm nghĩ

(Ý bảo là Trừng An bị bắt quá nhiều lầm nên quen đường rành lối)

"Đến đây có việc??". Lục Thần nhìn thấy Trừng An thì bình thản hỏi, miệng còn không ngừng nhai pizza

"Anh biết hôm nay trời lạnh, lúc sáng lại thấy em đi làm không có mang áo ấm nên trưa anh đem cơm trưa với áo đến cho em". Trừng An để túi cơm trưa và cafe lên bàn, tay lôi đồ trong túi lớn hơn ra, anh đem một chiếc áo ấm màu trắng khá dày nhưng kiểu dáng rất năng động, trên cánh tay áo còn có kẹp theo chiếc tag màu đen anh liền tiện tay kéo đứt nó

"......". Mọi người ở đó chẳng biết nói gì, là áo mới mua còn tem đấy, kinh khủng thật. Uất Trừng An làm bữa trưa đến cho Lục Thần, còn mua thế một cái áo ấm mới cho Lục Thần nữa. Gian tình chắc chắn có gian tình

'Lúc sáng lại thấy em đi làm? Không lẽ ở chung một nhà?'. Trong đầu Thiều Thanh return 7749 lần câu nói của anh

"Cảm ơn, nhìn vừa vặn lắm rất hợp với tôi". Lục Thần và Trừng An đứng gần nhau tỉ lệ rất khác biệt nha, nhưng không hiểu sao nhìn họ đẹp đôi lại thường, cậu thì nhỏ bé nhưng anh lại cao lớn uy vũ. Khi hai người nói chuyện cậu phải ngước lên rất nhiều mới nhìn thấy mặt anh, anh thì phải cúi đầu xuống mới nhìn thấy đỉnh đầu của cậu

'Sao mà đáng yêu thế này'. Khiết Tùng xuýt xoa mà nhai nhanh đến mức Tiêu Dật và Thiều Thanh phải ngoái đầu nhìn

"Anh đem gì cho tôi ăn đấy?". Lục Thần đứng yên cho Trừng An mặc áo vào người mình rồi nhìn đến phần ăn trưa anh đem đến

'Còn mặc áo cho nữa á, ô tố kê'. Khiết Tùng lần này nhìn thấy xong muốn tử vong tại chỗ

"À, anh đem sashimi em thích đến này, lúc nãy làm cũng khá nhiều mọi người cùng ăn nhé". Lấy ra 1 hộp màu đen nhiều tầng mở ra đều là sashimi loại đắt tiền, thật là khiến người ta trầm trồ mà

"Là anh làm?". Lục Thần mắt lớn mắt nhỏ nhìn Trừng An

"Không, là đầu bếp ở nhà làm"

"Cảm ơn lòng tốt của anh". Đi lấy thêm đũa rồi mọi người vui vẻ ăn uống với Trừng An và Lục Thần

Bữa trưa trôi qua vui vẻ, Lục Thần cùng các đồng nghiệp và Trừng An giới thiệu nhau rồi dùng bữa một cách thoải mái mà mọi người quên đi mất anh là trùm của một hắc bang

Ăn xong bữa trưa, Trừng An vinh dự được Lục Thần mời vào phòng để nói chuyện. Việc này làm mọi người lần nữa bị sốc văn hóa, phòng làm việc của Lục Thần tới nhân viên quét dọn cũng không được vào, 'bạn học cùng trường' lại mời vào phòng cậu

'GIAN TÌNH CHẮC CHẮN LÀ CÓ GIAN TÌNH'. Ba người trong lòng nháo loạn

"Haizz, hôm nay tôi sang chấn tâm lý hơi nhiều rồi đấy". Họ cùng thốt lên rồi nhìn nhau cười, tiếp tục trở về làm việc

~ vào phòng ~

"Sao tự nhiên lại đến đây??". Lục Thần vào phòng liền leo lên bàn làm việc nói với Trừng An

"Thì anh đã nói là trời hôm nay lạnh, nên chỉ muốn mang áo đến cho em thôi"

"Chỉ vậy thôi?? Vậy thì áo tôi anh không lấy, lại mua một cái áo mới để đem đến, anh là muốn người ta buộc tôi tội hối lộ phải không". Lục Thần lúc nãy cũng kịp nhìn được cái giá trên tem ấy, là tính bằng tiền đô đó

"Mua cho em thì bao nhiêu đó có là gì". Trừng An đi lại hôn Lục Thần một cái

"Lấy lòng??". Lục Thần nhăn mày nhìn Trừng An, cái con người này bao năm vẫn vậy

"Không hề"

".....". Lục Thần nhướn một bên mày nhìn Trừng An

"Cho anh một lần thôi"

"Đây là sở cảnh sát đấy"

"Nhưng đây là phòng của em"

"Cái này là bàn làm việc, chứ không phải chỗ để tôi gác chân lên vai anh"

"Bàn làm việc? Bàn làm việc của em có gì thế?? Laptop? Bài tây với hai chai sơn móng tay?". Trừng An nhìn trên bàn mà cười cười, Lục Thần thật chẳng có ra dáng cảnh sát gì cả

"Công việc của tôi là ngồi đợi bắt người thì cần gì giấy tờ chứ". Lục Thần bắt đầu ngửa người ra né gương mặt rất gần của Trừng An

".......". Trừng An kéo người Lục Thần sát vào người mình, hôn lên môi cậu. Anh kéo cậu lại gần hơn nữa, tay luồn vào áo ở trong

"Ê ê, sao phòng sếp's im lặng thế..."

"Phải ha, bình thường chơi game tiếng lớn lắm mà". Lục Thần thường ngày vào phòng chơi game, âm thanh lớn đến vang dội khắp nơi, sếp tổng lại 'khá' dung túng nên cậu cũng chẳng sợ gì. Nhưng sao hôm nay lại im lặng quá vậy nè, lạ thường hay là Lục Thần với tên họ Uất kia có chuyện gì

"Nè, Khiết Tùng cậu đi đâu đấy. Cho tôi đi theo với". Thiều Thanh nói với theo Khiết Tùng đi đến cửa nép tai vào cửa

"Suỵt, nghe lén chứ gì"

Rồi Tiêu Dật cùng hùa vào với hai người kia, phòng cậu cách âm ở mức tạm chấp nhận, nên ghé tay vào cửa hoặc âm thanh quá lớn sẽ nghe được hết âm thanh bên trong. Bên trong mọi người nghe được tiếng 'chóp chép' của môi chạm môi, 'sột soạt' của quần áo, còn nghe cả giọng mũi của Lục Thần....bên trong cứ thư thái nhưng bên ngoài ba người nhảy tưng tưng lên

Không lẽ Lục Thần hẹn hò với cái tên họ Uất đó à??

'Đừng có cắn tôi như vậy, đau'

"Tên vô lại này". Tiêu Dật cầm súng lên nòng, định mở cửa

"Điên à?"

End 7.

Yuanboo. (was here)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net