Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Có vẻ ông trời rất thương mọi người và rất công bằng mà 2 ngày ở New York mọi lịch trình đều hoàn hảo không lỗi sai. Ngay cả cái mắc cá chân của Hong Joo làm loạn fandom hôm bữa cũng lành nhanh chóng.

   Hôm nay bạn cực kì lo lắng.

   Vì sao?

   Vì hôm nay sẽ bay về Los Angeles, aka your hometown.

   Tuy không có gì xa lạ nhưng đây là lần đầu bạn về với một tự cách mới. Từ cái ngày bạn chuyển hẳn về Hàn Quốc sống bạn đã suy nghĩ khá nhiều về LA.

   Bạn sẽ làm gì không quay lại? Bạn sẽ gặp ai? Họ có đối xử với bạn như trước đây hay không? Nhưng câu hỏi này làm bạn hoang mang và lo sợ suốt mấy ngày nay tại đất Mỹ.

   Đúng 5h sáng hôm đó, mọi người xuất phát ra sân bay. Đi sớm vậy thì lúc về tới sân bay của LA thì sáng. So với New York thì Los Angeles lệch tận 4 tiếng. Không sao! Bạn quen rồi!

   Nhưng... có vẻ mấy thành viên còn lại chưa quen lắm. Nhất là chị Nam Joo.

   - Không sao chứ? - chị Hyun Ah ngồi cạnh hỏi han.

   - Không sao. Em chỉ cần nghỉ chút xíu thôi. - chị Nam Joo mệt mỏi trả lời

   Ngay vừa mới bước vào khu cách lý VIP của sân bay là chị Nam Joo đã muốn ngất đi. Anh Yuki đã phải trấn an để tránh chị ấy nôn ra sàn.

   - Bình tĩnh nhé. Mai mốt đi nhiều rồi sẽ quen. - anh Justin cũng góp phần an ủi.

   Bạn cảm thấy bất lực, vì thật sự mà nói bạn không biết cái cảm giác mà chị ấy đang trải qua như thế nào. Hồi đó, hè nào bạn cũng bay qua Hàn để thăm ông bà nội, rồi bay sang Pháp thăm dì Meghan, xong bay sang Rome thăm cậu Kelbo, xong bay về Mexico thăm gia đình ngoại rồi bay về lại California nên bạn quen với việc lệch múi giờ rồi.

   - Tạm thời chưa có lịch trình hôm nay, Nam Joo cố gắng nghỉ ngơi, tránh đi ra ngoài. - anh Min Seok bảo.

   Về tới khách sạn thì chia phòng như sau: bạn chung với chị Bo Ra, chị Nam Joo chung với Na Ri, Hong Joo ngủ một mình, còn chị Eun Ho và chị Hyun Ah chia phòng còn lại. Na Ri có thể giúp chị Nam Joo ổn định, dù sao thỉ Na Ri cũng là người hay đi trấn an những người khác.

---------- skip time ----------

   Chiều ngày đó, bạn rời khách sạn. Chỉ là về nhà thăm ba mẹ thôi. Dù sao cũng hơn 1 năm kể từ lần cuối bạn gặp trực tiếp ba mẹ.

   Nhưng... có điều là bạn cực kì ngượng ngùng.

   Sau cái việc mà mẹ nói dối trắng trợn trước mặt ông bà về việc đồng ý cho bạn là trainee đã khiến bạn khá buồn với chính người mẹ của bạn. Bạn không biết rằng nếu gặp thì liệu có nói chuyện bình thường với nhau được không.

   - Sao thế? Đừng nói là lây từ Nam Joo nhé. - anh Justin nhìn qua gương thấy bạn nhìn vào không vô hồn.

   - À không. Em chỉ suy nghĩ xíu thôi. Stop somewhere so I can buy a drink. I need to calm myself down.

   - Ok. No problem. - anh Justin đánh tay lái về phía một tiệm Starbucks.

   Trong lúc đợi lấy nước, có vẻ bình yên thì bạn lại gặp phải một người 'bạn' chung trường Hollywood Art với bạn.

   - Carly? Is that you? - người đó lên tiếng.

   - Uhm yea. Do I know you? - bạn nghiêng đầu.

   (Tiếng Anh)

   - Không hẳn. Mình học chung lớp R&B Vocal của cậu ở Hollywood Art. Stacy. - bạn ấy thân thiệt đưa tay.

   Bạn cũng bắt tay lại. Dù sao cũng là người học chung lớp.

   - Rất vui được gặp.

   - Điều gì đưa cậu về lại Los Angeles vậy. - Stacy nói như vẻ cả hai quen nhau 10 năm.

   - Thì nhóm mình có một lịch trình nên đi. Mà cậu biết tớ làm gì à? - bạn tự hỏi.

   - Biết chớ. Từ ngày nghe tin cậu làm trainee đến ngày cậu debut đến bây giờ, thầy Lane cứ lân lân trên mây vì những thành tích của nhóm cậu đó. Thậm chí ai trong trường cũng biết người trong nhóm nhạc Hàn Quốc mới nổi lại là học sinh xuất sắc tại HA. Tớ ở đó suốt thời gian đó làm sao mà không biết tới cậu được.

   - Lane làm lớn vậy luôn á? Wow. - bạn còn ngạc nhiên nữa.

   Lúc đầu, ý định của bạn khi về Los Angeles không chỉ là tiện thể đi thăm ba mẹ mà còn đi thăm thầy hiệu trưởng. Thầy ấy là người mà giúp bạn có chút động lực để rời Mỹ về Hàn lập nghiệp.

   - Thiệt đó. Mà cái gang của cậu nổi như cồn luôn. Chưa gì mà Tori, André, Beck, Jade, Robbie và Cat đều được 12 trường đại học ở California chiêu cố về rồi. Mà chỉ mới ở bang này thôi đó. Tính cả mấy bang khác là nhiều lắm đó. - Stacy nói thêm.

   Bạn ngạc nhiên không kém. Dù biết là cái nhóm HA của bạn tài năng không thiếu nhưng bạn không nghĩ rằng mới lớp 10 mà được trường đại học săn đón nồng nhiệt như thế. Bạn phải dành nhiều thời gian để tìm hiểu điều này thôi.

   Dù muốn nói tiếp với Stacy để biết thêm về những gì đã xảy ra trong thời gian bạn rời đi nhưng thời gian không cho phép. Bạn ngậm ngùi lấy ly nước rồi chào Stacy và đi.

   - Có vẻ em quan tâm đến bạn em nhỉ? - anh Justin hỏi.

   - Chứ sao nữa anh! Suốt 4 năm em đi học họ là những ngưởi em quý nhất, trân trọng nhất. - bạn cười.

   - May là thế. Mà sao nhà em xa vậy?

   - Đâu xa lắm đâu anh. Thật ra do anh không biết đường thôi chứ hồi nãy ở chỗ Starbucks đi thêm khoảng 700m rồi quẹo phải là tới nhà em rồi. Nhưng anh lại quay đầu đi đường xa hơn. Quán Starbucks đó là trong khu nhà em mà.

   - Sao em không nói? - anh Justin mắt mở to hết cỡ.

   - Thì tại em muốn anh tham quan một vòng quanh khu nhà em cho vui.

   - Nhưng mà nhà em rich lắm hay sao mà ở khu này. - anh Justin dòm quanh.

   - No no, I'm not rich. Khu này sao bằng Beverly Hills bên cạnh. Khu nhà em chỉ đứng nhì thôi. - bạn vừa nói vừa uống ly Starbucks.

   - Ừ chỉ đứng nhì. Anh vẫn tò mò về gia đình em dữ lắm đó. Nghe nói người ta đồn trường Hollywood Art 1 năm mất $60.000 cho học sinh trong nước còn $70.000 cho học sinh quốc tế. Anh thấy em học ở đó mà em nói nhà em không rich không lẽ em lẻn vào học.

   - Đâu có. 1 năm ba mẹ em tốn $180.000 cho 3 anh em em học thiệt mừ. Đồn gì chứ, là thật đó. - bạn thản nhiên nói.

   - Em thản nhiên quá nha. Tiền học của anh hồi đó ở đây chỉ mất $30.000 cho 2 năm thôi đó.
 
   Thật ra gia đình bạn không chỉ mờ một tiệm sandwitch thôi đâu. Đó chỉ là nghề tay trái của gia đình bạn thôi. Thật chất thì ba bạn từ lâu đã thành lập ra một hãng thời trang mang tên All About Clothes - AAC- đang nổi cồn toàn cầu đấy. Chỉ là không ai bao giờ thấy được mặt vị chỉ tịch aka ba bạn hay con cái của vị chủ tịch đó. Cái người duy nhất là công chúng thấy được từ AAC chính là thư ký đắc lực của ba bạn Joe Sonon - người đại diện cho AAC đi khắp nơi. Ba bạn nói rằng, sau này, ba bạn sẽ tiết lộ thân phận cũng như là tiết lộ bạn là con chủ tịch thì lúc đó ba sẽ trao lại công ty cho một trong 3 đứa.

   Tạm thời bây giờ là không được nói cho bất kì ai.

   - Tới rồi. Xuống thôi. - nói vậy chứ bạn căng thẳng vcl ra. Lỡ mẹ bạn ra mở cửa thì bạn nói sao đây.

   *ding dong*

   *cạch cạch*

    Cánh cửa mở chưa đầy mấy giây đã có một bóng đen bay vào người bạn.

   - Chị Carly! Em nhớ chị lắm.

   Bạn suýt té về phía sau, may mà có anh Justin nhanh tay đỡ. Sau khi xác nhận danh tính của bóng đen đó thỉ bạn mới nói.

   - Max, thà chị ra. Sắp ngộp thở chết rồi đây. - bạn xoa lưng đứa em.

   - À sorry. - nó cười tít cả mắt.

   - Yo Carly! 1 năm không gặp nhìn không ra luôn. - tới giờ anh Justin - your brother - cà khịa.

   - Làm như buồn vậy. Em đi chắc vui lắm chứ. - bạn cũng đâu vừa, đáp lại.

   Nói thế chứ 3 anh em quý nhau lắm. Nhớ hồi đó, khi Max mới nhập học vào Hollywood Art và mọi người biết Max là em trai bạn và Justin, Max bị bắt nạt. Với cái lý do không đâu vào đâu là do nhìn không đẹp bằng 2 anh chị ruột của mình.

   Sau khi nghe em trai mình bị bắt nạt, anh Justin làm sao mà để yên, suýt nổ tung trong dance class. Cuối cùng thì Max cũng hết bị bắt nạt sau khi Justin xúi Max tham gia Friday Jam hàng tuần của trường, lột xác 180° thành quý ông lịch lãm luôn.

   - Đi vào thôi. Ba mẹ chờ đó. Yo, anh Justin khỏe chứ. - 2 Justin gặp nhau là vui à.

   Vì không chỉ trùng tên mà còn trùng sở thích nữa. Hỏi sao anh Justin - anh trai bạn - không thể nào không làm quen với anh Justin - quản lí của bạn.

__________#
  
   Au bị cách ly rồi... 14 ngày lận đó... tự nhiên đi chơi Ý về chi cho bị cách ly. Hy vọng là không dính Corona...

   An ủi au đi nhaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net