Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sau buổi cãi vã với Hae Yoon, bạn nghỉ tập ở công ty 3 ngày. Cả Na Ri tới nhà bạn cũng không cho vào phòng. Bạn cũng không hiểu vì sao chỉ cụm từ "đồ con lai" có thể làm bạn bị tổn thương nặng đến như vậy. Hôm nay bạn dậy sớm, thấy mình mấy ngày nay không lên công ty, sợ bị tụt dần với mọi người nên quyết định lên công ty bất chấp tình trạng tồi tệ của bạn. Tối qua, bạn không ngủ trên giường mà thụp xuống đất, lưng dựa vào thành giường, co chân, úp mặt xuống chân và ngủ nên hôm nay chân bạn tê không tả nổi. Khó lắm bạn mới đứng vững mà với sự giúp đỡ của cái bàn học của bạn. Vệ sinh cá nhân đầy đủ, xóa bỏ cái mặt buồn ngủ, đôi mắt thâm đen do khóc nhiều của bạn qua một bên, để lại khuôn mặt sáng sủa của nữ sinh 16 tuổi. Lựa một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, chiếc quần jean dài hiệu Calvin Klein (Au viết đúng ko?). Với đại cái ba lô màu xanh da trời trong mớ ba lô ở tủ của bạn. Bỏ đại vài thứ vào như tai nghe, lời bài hát, máy nghe nhạc, sách,... và tất nhiên sẽ không thiếu money. Xuống nhà thấy bà đang ngồi ở phòng khách xem bản tin sáng.

   - Ố! Carly à! Mang sandwich lên công ty ăn đi. Mấy bữa qua con không ăn, ông bà lo lắm. - Bà lo lắng.

   - Dạ... - bạn đáp lại.

   Bắt tuyến xe buýt số 175 lên công ty, trên xe không ngừng suy nghĩ nếu lên gặp đúng con Hae Yoon thì sao. Mà bạn không phải là sợ nó. Chỉ là nó nhiều chuyện, chỉ cần đút tiền là coi như nó có thể tạo scandal cho bạn. Đang mãi suy nghĩ thì đã tới công ty từ lúc nào rồi.

---------- Inside the công ty ----------

   Đang đi trên hành lang lầu 1 thì gặp phải Na Ri

   - Yah!! Sao không đi tập, đã vậy còn không liên lạc với tớ nữa. Cậu có biết là tớ lo lắng cho cậu lắm không?

   - Tớ xin lỗi... chỉ là lúc đó... tớ... không có tâm trạng... - bạn nói rồi tiếng bạn dần nhỏ lại.

   Na Ri thở dài rồi cùng bạn vào phòng. Vừa mới bước hết cả người vào phòng thì đã có...

   - Ê Cậu tuyệt thật đó! DAEBAK! - một anh chàng trạc tuổi bạn tên Baek Hyun chạy lại.

   - Ờ! Công nhận người nước ngoài có khác! - một con nhỏ tên Han Mi lên tiếng.

   Rồi một số người khác nối nhau nói ra những câu nói khó hiểu. Bạn vẫn đang trong tình trạng bối to the rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

   - Ơ... chuyện gì... mà các cậu nói vậy?

   - Cái vụ mà cậu cãi với Hae Yoon í! Cậu tuyệt thật. Hae Yoon nó bị đuổi thẳng cánh cò bay luôn. - một đứa tên Moon Gi lên tiếng.

   Giờ bạn mắt chữ A mồm chữ O. Bạn có nghe nhầm không. Hae... Hae... Yoon.. b-bị đuổi?

   - Na Ri nói chuyện với chủ tịch sau vụ việc đó.

   - Chủ tịch không hối hận gì mà đuổi nó ngay lập tức! Hae Yoon thuộc loại người không có tài năng, vào đây chỉ tội gánh nặng cho công ty mà thôi.

   - Nhờ công của cậu mà tụi tớ thoát khỏi ách thống trị của con Hae Yoon chảnh chó đó. - Na Ri sau mấy phút im lặng cuối cùng chốt cậu chuyện.

   - Còn...

   - Juna và Risa không liên quan, chỉ đi theo hưởng ứng nên không bị đuổi, chỉ mất mặt nên không thèm xuất hiện ở đây thôi.

   Cuối cùng bọn họ cũng tản ra để lấy không khí để bù cho mấy phút thiếu oxi. Bạn vẫn chưa hết bàng hoàng. Hae Yoon mà bị đuổi ư. Thôi kệ, đáng đời nó, ai kêu chọc tức chụy rồi nhận lấy kết quả không hay.  May mắn là mấy ngày bạn nghỉ là mấy ngày thầy dạy đi công tác nên bạn không bị chậm tiến độ.

   Đến 5h30 chiều, bạn kết thúc buổi tập. Bạn hôm nay ra về một mình do Na Ri nói là mẹ bạn ấy bệnh nên xin về sớm. Đành một mình đi về. Hôm nay bạn có một buổi ngắm hoàng hôn của Seoul ngay phía sông Hàn. Ra sông Hàn, nơi bạn và Na Ri lần đầu đi chơi. Cảnh hoàng hôn thật đẹp. Màu cam đỏ không quá sặc sở, ông mặt trời thì núp đằng sau những đám mây như đang chơi trốn tìm. Gió thổi lồng lộng. Nhìn bạn lúc này rất dễ thương. Gió thổi qua kẽ tóc nâu của bạn, chiếc áo sơ mi trắng với chiếc quần jean, kèm theo tai nghe và balo xanh dương, nhìn bạn chả khác gì thiếu nữ đại gia. Chợt suy nghĩ đến số thời gian bạn còn dư không biết làm gì.

   Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, bất chợt thấy được một tờ giấy tuyển nhân viên ngay trước mắt bạn. Ba mẹ bạn tháng nào cũng gửi cho bạn 100000 won hết. Bạn nghĩ là nếu bạn tự kiếm tiền thì ba mẹ không cần dành dụm mỗi tháng để gửi cho bạn. Đi thẳng vào cửa hàng, gặp ông chủ của cửa hàng này. Ông chủ tên Kim Suk Chan, dễ tính nên bạn cũng dễ dàng thuyết phục được ông. Vì bạn mới 16 tuổi nên là theo pháp luật thì bạn chỉ làm được một thời gian nhất định thôi nên chọn ca chiều, làm bán thởi gian ở đây.

   - Nếu gặp khó khăn thì cứ hỏi mấy anh chị giúp đỡ, còn không thì cứ hỏi chú nha con. - ông chủ nhẹ nhàng khuyên nhủ.

   - Dạ vâng ạ! Vậy thì mai con bắt đầu bữa đầu nha chú! - vì đang trong nỗi vui mừng nên vui tính.

   - Ừm... nếu làm quá giờ thì chú sẵn sàng trả thêm tiền công, cứ thoải mái. Đừng quá áp lực. Mà chú nói con nghe này... nếu ai hỏi tuổi con thì nói là 18 tuổi nha chứ nếu không chú bị chửi sấp mặt đó. - chú đe dọa nho nhỏ.

   Bạn cười tươi thay lời đáp. Cúi đầu bước ra cửa, bạn cũng không quen chào các anh chị làm việc ở đây. Thế là bạn đã có công việc đầu tiên trong đời. Mai là ngày đầu tiên. Phải thật vui tươi thì mới có ngày vui chứ. Tổng kết thời gian biểu của bạn là như sau:

   ♡ Sáng thứ 2, 3, 4, 5, 6, 7 là tập ở công ty.

   ♡ Chiều 2, 3, 4, 5 là làm thêm.
  
   ♡ Chủ nhật thì đi nhà văn hóa giúp đỡ thiếu nhi và phụ ông bà việc nhà, tiện thể gọi cho ba mẹ.

   Bạn rất thích trẻ con nên khi mà bà nói về vụ giúp đỡ các em nhỏ học chữ thì bạn không ngần ngại gì mà đồng ý. Chủ nhật tuần này là ngày đầu tiên của bạn. Vì bạn là người nước ngoài nên bạn xung phong dạy tiếng Anh cùng với những người khác trong khu phố. Làm việc tốt chưa bao giờ là muộn cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net