09. trong bóng tối, trộm hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm người yêu em."

.

.

.

.

.

.

.

Lời này nếu là Kim Minjeong - thành viên của một nhóm nhạc Hàn Quốc nổi đình nổi đám nào đó thì người ta sẽ không câu nệ mà nói ra đâu. Nhưng rất tiếc, đây là Kim Minjeong hít phải khí trời ảo ma Canada nên dễ gì mà nói.

Kim Minjeong chỉ nói thầm trong lòng thôi. Và Yu Jimin vẫn đang bù lu bù loa lên không chịu buông nàng ra.

Cũng được. Người Yu Jimin thơm như vậy, nàng thích ở trong vòng tay cô cọ qua cọ lại như con cún nhỏ.

"Em không sao thật mà. Chị đừng khóc nữa."

Nàng vòng tay ra sau lưng cô vỗ về, buồn cười không biết ai mới là người nên được dỗ dành đây. Mấy vết thương trên người cũng không còn đau nữa, Yu Jimin từ khóc lóc chuyển sang chu môi thổi thổi lên mấy mảng đỏ, còn không dám thổi mạnh sợ nàng xót. Ai mà nghĩ đây là học bá Yu Jimin lạnh lùng nghiêm túc ở khoa Kinh tế đại học Toronto chứ. Nom cứ như con mèo mới ăn vụng cá bị chủ phạt.

"Jimin đối với ai cũng tốt như vậy sao?"

Kim Minjeong hỏi nhỏ, đem mấy cộng tóc loà xoà trước mặt cô vén vào nếp, thầm nghĩ người này để tóc cứ rối phồng như vậy sẽ xinh đẹp hơn nhiều với cái kiểu rẽ ngôi giữa già dặn quen thuộc.

"Ừ, đối tốt với người khác thì họ sẽ tốt lại với mình."

Yu Jimin kéo cổ áo của nàng trở lại, cẩn thận gài mấy cúc áo lúc nãy đã bị bung ra.

"Nhưng đối với em thì là tốt nhất."

Yu Jimin nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của ngơi đi ngồi trước mặt, trái tim bắt đầu đập thật mạnh, thật nhanh như nó vẫn làm mỗi khi hai người ở chung một chỗ. Người con gái này khiến cô từ một kẻ lãnh đạm trở thành người cảm thấy cuộc đời này hoá ra vẫn còn nhiều điều thật đẹp đẽ. Là con cháu của tập đoàn lớn, từ nhỏ đến lớn đều theo gia quy mà sống, tuy gia đình không phải quá hà khắc như người ta vẫn thường hay khắc họa giới thượng lưu như trên phim ảnh, nhưng vẫn có một nỗi cô đơn lớn lao thường trực trong Yu Jimin. Thời thơ ấu đều là một mình lủi thủi trong căn phòng rộng lớn, tủ sách cũng chỉ toàn là những cuốn sách kĩ năng khô khan thay vì truyện tranh thú vị, bữa cơm gia đình ít khi nào có mặt đông đủ thành viên, mục tiêu của mọi buổi sáng thức dậy đều là điểm số ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm trước, Yu Jimin không muốn cũng bị buộc phải trưởng thành sớm, tự mình bơi đi.

Yu Jimin quyết tâm giành lấy học bổng du học, như một lần cá cược vào việc sẽ thay đổi đi cuộc sống vốn dĩ nhàm chán vô vị của mình. Gặp Kim Minjeong rồi, Yu Jimin càng muốn thực hiện điều này hơn. Kim Minjeong như cầm một ngọn đuốc sáng, truyền vào trái tim cô một hơi ấm cô chưa bao giờ được nhận. Mỗi sáng bắt gặp nụ cười của em bên ban công căn nhà đối diện, Yu Jimin cảm thấy như đã uống một ly cà phê đen đậm đặc, trong lòng cứ xuyến xao và bối rối không thôi, mỗi ngày đều muốn gặp em, mỗi ngày đều muốn cùng em trò chuyện, dạo quanh khắp các nẻo đường xinh đẹp và cùng nhau trở về nhà. Những cảm xúc mới mẻ tìm đến, Yu Jimin biết, mình đã thấy được thứ gọi là tình yêu rồi.

Dãy nhà này mấy nay hay gặp sự cố về điện lắm, về ban đêm cứ chợt tắt chợt mở. Bà chủ khách sạn có nói trước về sự bất tiện nho nhỏ này và báo rằng ngày mai sẽ trở lại bình thường vì đội sửa chữa đang khẩn trương sửa lại đường truyền.

Yu Jimin còn đang đắm chìm trong mớ hồi tưởng của mình khi nhìn vào mắt Kim Minjeong thì bóng đèn vụt tắt.

Bóng đêm bao trọn căn phòng.

Đột nhiên Kim Minjeong đang ở trước mặt mình biến mất, Yu Jimin trời sinh yếu bóng vía hết hồn giật nảy mình, hét lớn. Nhưng Kim Minjeong đã mau chóng nắm lấy bàn tay cô đang quơ quào loạn xạ, nàng cũng sợ bóng tối. Nhát ké mà cứ hay ở cạnh nhau, Kim Minjeong dở khóc dở cười.

"Min-minjeong..."

"Em ở đây."

Kim Minjeong không có thấy đường nên đưa tay trực tiếp vỗ vỗ vào khuôn mặt không nhìn cũng biết đang xanh như đít nhái của Yu Jimin.

Bóng đêm khiến tầm nhìn coi như bỏ đi, Yu Jimin không nhìn thấy nàng, nhưng nàng lại đang kề cạnh ngay đây. Đột nhiên trong lòng muốn làm một việc lớn. Kế hoạch gì chứ, bây giờ chẳng cần một kế hoạch nào cả.

"Chị hôn em nha?"

"Gì cơ?"

Lời nói vừa thoát ra khỏi Kim Minjeong thì Yu Jimin đã sấn tới, nhanh như cắt hôn lên môi nàng. Hai cánh môi chạm vừa chạm nhau, trái tim của Jimin cũng muốn lộn luôn ra ngoài. Cái này là cô hành động theo bản năng, trong bóng tối người ta hay được tiếp thêm sức mạnh để làm nhiều việc điên rồ lắm. Ai kêu điện cúp làm gì?

Mùi kẹo ngọt trên môi Kim Minjeong thật quyến rũ. Yu Jimin chủ động, đem môi dưới của nàng miết nhẹ, chuyển động nhỏ nhẹ chậm rãi sợ làm người kia đau.

Cái miết nhẹ ở môi dưới khiến Kim Minjeong run rẩy, mặc dù nàng chẳng thấy gì, nhưng cảm giác chân thực trên môi khiến Kim Minjeong điếng người.

Gì, gì vậy?

Yu Jimin đang làm cái gì vậy?

Kim Minjeong co rúm người lại, lưng đập vào thành giường. Cái đau điếng ở cổ và vai cũng không thể che lấp nổi cơn sốc óc mà Yu Jimin gây ra. Ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở của Yu Jimin phả đều lên cánh môi nàng. Cô càng xích lại, nàng càng né ra. Nhưng Yu Jimin hoá thú rồi, chèn ép nàng vào ngõ cụt rồi lại tiếp tục công cuộc cưỡng hôn. Dù sao chuyện cũng đã làm, có điện lại bị nàng tát cho một cái cũng mãn nguyện.

Kẻ học Kinh tế lúc nào cũng phải sống thực tế và học cách nhìn xa trông rộng như Yu Jimin bây giờ bao nhiêu kinh nghiệm học được đều đem vứt ra sau đầu, không hề nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào sau hành động hơi rồ này, thứ duy nhất cô nghĩ được, chính là môi Kim Minjeong mềm quá.

Tay phải nắm lấy cằm nhỏ của nàng, ngón cái đưa lên miết nhẹ viền môi còn đang hé ra vì chưa tiếp thu nổi chuyện gì đang xảy ra. Yu Jimin áp môi mình lên môi nàng một lần nữa, thích quá, mỗi ngày sẽ đều hôn em như vậy. Cứ như vậy mà giữ chặt lấy khoảnh khắc này không buông không rời.

Phụt.

Có điện trở lại rồi. Mấy tiếng la ó ồn ào nãy giờ của cư dân xung quanh khách sạn cũng dần dần biến mất.

Kim Minjeong trân mắt, hai tay ôm lấy bờ môi đã lem son nhìn Yu Jimin đang xếp bằng trên giường, trưng ra cái mặt vô tội và đôi mắt tròn xoe nhìn mình. Nếu là người thường thì chắc chắn Yu Jimin bị ăn tát rồi. Nhưng Kim Minjeong thánh thiện nhìn ra Yu Jimin đúng là không phải một phút nông nổi mà trở thành đồ biến thái, vẻ mặt này giống đứa nhỏ vừa nghiên cứu xong một món đồ chơi mà mình thích hơn.

Nàng đâu có biết Yu Jimin đang gồng, nuốt nước bọt thấp thỏm quan sát biểu cảm biến hóa khó lường của Kim Minjeong.

Lạy trời lạy Phật. Dũng khí hai mươi năm cuộc đời của con tập trung hết vào hai nụ hôn này. Làm ơn Kim Minjeong đừng bài xích con. Làm ơn cho con có bồ. Có bồ có bồ có bồ.

Kim Minjeong trong hồ sơ lí lịch ghi ở chỗ chiều cao là 1m65. Chân khá là dài, cho dài hơn 90cm đi. Yu Jimin đang ngồi cách nàng khoảng nửa sải tay. Hồi còn nhỏ nàng cũng được bố mẹ dắt đi xem mấy trận đấu karatedo.

Thiên thời địa lợi nhân hoà.

Rầm.

Kim Minjeong một cước đá bay Yu Jimin xuống giường.

...

Cạch.

"Này hai người tớ đem bánh sừng bò nóng hổi vừa thổi vừa ăn qua-..."

Aeri lách qua cửa, mặt ngàn dấu chấm hỏi khó hiểu nhìn Yu Jimin đang chổng vó dưới sàn, còn Kim Minjeong đang giơ thẳng chân lên trời.

Yu Jimin ngước lên, bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Aeri hay nhìn thấy mỗi khi cô ở trong nhà làm mấy trò con bò. Cái đau ở lưng và mông đột biến thành cảm giác tủi thân cùng cực, miệng mếu xệch đi còn nước mắt sắp chảy ngược ra.

"Vợ sắp cưới, chồng em bị té đau quá nè huhuhu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net