40. nửa địa cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

George nhìn hai vị khách đang bối rối trước lời đề nghị của ông, cười như không cười, ly rượu vang trên tay sóng sánh qua lại, thứ màu đỏ sệt thâm trầm ấy đã được ủ mấy mươi năm trời mới cho ra loại vị hảo hạng đắt đỏ. Người trẻ trước mặt ông có tài, nhưng lại thiếu đi một thứ cơ bản cần có ở một doanh nhân muốn sống sót trên thương trường mà cha cô ấy hay than phiền, con bé không biết dùng thủ đoạn, quá nhân từ và nhu nhược như mẹ nó.

"Như tôi đã nói, một vị trí không cố định, cô có thể rời đi khi kết thúc việc đã nhận. Chúng tôi trân trọng sự góp mặt của cô vào những dự án hơn là buộc một người phải ở lại nơi họ không muốn gắn bó lâu dài."

George thân là thành viên cấp cao của tập đoàn X, không dễ gì chịu ôm một quả bom nổ chậm, bất quá bạn cũ đã ngỏ ý nhờ nâng đỡ, coi như lần giúp này là để củng cố quan hệ làm ăn giữa hai bên.

"Có lẽ là không-"

"Chúng tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai."

"Minjeong!"

...

"Kim Minjeong!"

"Em làm sao?"

Kim Minjeong day nhẹ mi tâm, nhíu mày nhìn cô đang chống nạnh đứng trước mặt mình. Yu Jimin lại bắt đầu rồi đấy, mở ra cuộc cãi vã bằng cách hỏi tại sao nàng lại làm như vậy, cô không muốn rời xa nàng.

"Jimin, đừng lấy em và hôn nhân của chúng ta ra làm lí do để từ chối hết cơ hội này đến cơ hội khác."

Lời nói nàng thốt ra chưa bao giờ sai. Cơn tức giận muốn phản bác nàng dâng lên trong lồng ngực, rồi lại xẹp xuống. Yu Jimin không thể bắt bẻ vợ mình bất kì điều gì, vì nàng đã bắt thóp cô mất rồi.

Cô biết mình đang ở vị trí nào, lời mời gọi quá thuận lợi kia đưa ra đối với Yu Jimin mà nói như chuột sa chĩnh gạo. Nhưng hai người lại phải chia xa, không phải những đêm nàng phải ở lại Viện hay chuyến công tác ngắn hạn đến nơi khác của cô nữa, mà là khoảng cách hơn nửa địa cầu.

"Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi!"

"Thì?"

Thái độ dửng dưng của nàng làm cô tức đến đỏ mặt, Kim Minjeong quá đáng, thật sự rất quá đáng.

"Chị không muốn chúng ta phải xa nhau, không muốn phải thấy nhau qua màn hình di động, không muốn ăn cơm một mình, không muốn ngủ một mình! Không muốn không muốn không muốn!"

Yu Jimin xù lông, quạo lên như con mèo bị cắn ngay mông, tức giận ném áo khoác xuống sofa, giậm chân rầm rầm đi vào phòng và chốt hạ bằng màn dập cửa không thể nào mạnh hơn.

Nàng có lí do của nàng, cô cũng vậy. Đôi lúc Yu Jimin ghét vợ mình sống quá đỗi thực tế, mà cô lại chẳng biết mình lớn to đầu rồi vẫn chưa thoát khỏi niềm tin về một thế giới màu hồng.

Kim Minjeong nhặt áo khoác dạ của người kia lên, tay miết qua lại, vuốt thẳng những nếp nhăn, lắc đầu cười khổ. Cô là tình yêu đời nàng, nàng biết cô chịu nhiều ủy khuất thế nào, từ chức ở tập đoàn của gia đình, rời đi muốn tự xây cơ nghiệp, giờ lại nhờ vào mối quan hệ của cha mình để được làm việc ở một nơi bề thế không kém, có khác nào đang chà đạp lên lòng tự trọng của cô.

Đây đã là cơ hội tốt nhất. Yu Jimin tất nhiên được quyền lựa chọn tự mình chật vật đi lên, nhưng chẳng có gì đảm bảo vợ nàng sẽ khởi nghiệp thành công cả. Không phải Kim Minjeong không tin tưởng Yu Jimin, mà nàng thấy được thế giới ngoài kia có bao nhiêu dã tâm, bao nhiêu tàn nhẫn sẵn sàng nuốt chửng lấy người tốt đẹp như vợ nàng, còn Yu Jimin lại quá thiện lành.

"Jimin ơi, honey ơi, mở cửa cho em với."

Bên kia im lìm.

"Thế thôi, tối nay em phải ngủ ngoài sofa rồi."

Cạch.

Nông dân mèo mặt dính hạt dưa hấu lừ lừ nhìn công chúa cún vừa xài tuyệt chiêu bày ra bộ dạng tội nghiệp để lừa mình. Công chúa cún cười thầm, nhón chân hôn môi nông dân mèo ba cái liên tiếp, đi vào phòng.

Cơ bản dễ bị dụ thì muôn đời thê nô.

"Em đã nói xong đâu mà giận với dỗi. Jimin có cái tính hấp tấp từ bao giờ vậy?"

Nàng trách ngược lại cô, nhướng mày, ngoắc ngoắc ngón tay bắt người vừa đặt mông xuống ghế tựa xa tít tắp bên trong góc phòng tới đây ngồi với mình.

Hôm nay họp gia đình, nàng phải đả thông tư tưởng cho đồ bám vợ kia.

"Em cứ Thì?, Rồi sao? ai mà không bực mình cho được, là em ép người quá đáng. Jimin cũng biết buồn biết tức giận chứ bộ. Vả lại, Jimin là vợ em, không phải con gái em!"

"Hả?"

Nàng ù ù cạc cạc, không hiểu được ý Yu Jimin đang chu môi tranh luận với mình, đưa tay chải gọn nếp tóc rối do người kia vùng vằng, nhìn drap giường lúc chiều đi còn thẳng thớm bây giờ nhàu nhĩ, đảm bảo khi này có ai đó nhảy vồ lên lăn qua lăn lại xả cơn tức tối.

Trẻ con.

Ừ thì cô là vợ nàng, nhưng cũng là đứa trẻ của nàng mà, trong một vài lúc...

"Jimin là vợ em, nên mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em, muốn được ăn cơm em nấu, muốn được em ôm hôn. Vợ à, làm sao chị có thể chịu được nếu chúng ta ở xa nhau như vậy chứ, mỗi lần gặp mặt đều rất khó khăn..."

Mắt cô ngấn lệ rưng rưng, buồn bã chui vào lòng nàng. Hiện tại Yu Jimin rối bời lắm.

Yu Jimin bây giờ ngoại trừ Kim Minjeong, thật sự chẳng còn gì trong tay. Nhìn kẻ khác cứ tằng tằng thăng tiến trong công việc còn mình vẫn chật vật mãi trong cái bao tự chui vào, trong lòng bất đắc dĩ khó chịu, nhưng Yu Jimin lại vô hình cảm thấy nếu hai người xa nhau, sẽ có điều chẳng lành xảy ra.

Cô không nói với nàng, nói rồi nàng lại nhíu mày và bảo cô rằng ngưng ngụy biện cho sự nhát gan của mình.

Kim Minjeong vỗ về con sâu đang bám chặt trên người nàng. Lấy vợ mà tưởng đâu đẻ con, suốt ngày ôm ấp dỗ dành, hôm nào trở trời thì đính kèm thêm mấy tiếng quát nạt, quát xong lại phải đáp ứng mấy trò mèo của Yu Jimin nhằm dưỡng thương trái tim yếu ớt bị nàng làm cho tổn thương.

"Jimin khai thật đi, đây là Jimin bản giả còn Jimin bản thật trốn đi chơi rồi đúng không? Em nhớ ngày xưa em yêu người trưởng thành lắm mà ta..."

"Em đang chê vợ em sao? Em không yêu vợ em nữa sao?"

Mếu.

"..."

Đấy là giây trước còn mếu máo giả vờ, giây sau không cần làm nũng nữa, Kim Minjeong bình thản chỉ nói một câu chín chữ đã đủ làm miệng Yu Jimin méo đi thật.

"Em sẽ ở lại Canada với Jimin."

"Không được!"

Yu Jimin nghe xong hết hồn, bật dậy. Chuyện nàng không làm ở Viện Toán nữa cô đã lăn tăn có lỗi đến cỡ nào, bây giờ mà chịu Kim Minjeong ở đây, Yu Jimin thấy mình chính là kẻ đáng ghét nhất trên đời.

"Chúng ta sẽ về Hàn Quốc, em còn phải đi dạy và lấy bằng Tiến sĩ. Minjeong, em đừng hy sinh nữa có được không? Đừng vì chị mà đánh đổi như vậy."

"Nghe em nói đã."

"Không là không! Chuyện này đâu thể nói dễ dàng vậy chứ."

"Jimin à."

Kim Minjeong cố gắng vừa thỏa hiệp vừa muốn giải thích cho Yu Jimin hiểu, nàng có thể bắt đầu lại việc lấy bằng Thạc sĩ, sau đó là Tiến sĩ ở Canada. Cùng lắm chỉ mất vài năm nữa, việc này nàng đã nghĩ đến khi Yu Jimin nhận được lời mời gặp của George, bất quá vẫn cho rằng nó quá mạo hiểm và... điên khùng nên chưa bàn với cô.

Cũng may nàng là giảng viên kiêm cô giữ trẻ tại gia, sức chịu đựng lớn hơn người bình thường, nếu không Yu Jimin đã ăn cú đấm vì cứ cướp lời nàng.

"Chị thật thảm hại, phải không Minjeongie?"

Cô bật cười, vỗ trán mình. Sống mũi cay xè, nỗi xấu hổ lan ra khắp cơ thể, tê rần, cô vẫn nhớ đã tuyên thệ với nàng những gì khi đứng trên lễ đường, rằng sẽ cho nàng một cuộc sống đầy đủ, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau già đi. Không để nàng vì mình mà phiền muộn, không để nàng vì mình mà khó khổ.

Giờ đây Yu Jimin mời hiểu ra, bản thân chính là kẻ nói được mà không làm được.

Nơi Yu Jimin đứng, đã từng có một người trẻ luôn cao ngạo ngẩng đầu, mỗi ngày thực tập trở về đều đánh giá cuộc sống ngoài kia hóa ra chỉ có vậy, khó khăn đến mấy cũng phải phủ phục trước nỗ lực của cô.

Người trẻ ấy biến mất, để lại cái bóng đen dài cúi đầu chấp nhận bản thân ngậm trái đắng vì quá xem nhẹ thực tại.

"Em không ép Jimin. Đừng tự trách mình."

Đêm ấy Yu Jimin thức trắng, ngồi dưới nhà bó gối nhìn vào khoảng không đen như mực, đáy lòng rệu rã. Kim Minjeong cũng không ngủ được, lặng lẽ tựa vào cạnh cầu thang nhìn về phía cô.

Nàng biết khi trời sáng, vợ nàng lại gật đầu chấp thuận những điều nàng nói, cô làm thủ tục ở lại Canada, nàng trở về Hàn Quốc, cả hai sẽ xa nhau nửa địa cầu.

"Kim Minjeongie, đến đây hôn vợ em một nghìn cái đi."

"Ít vậy sao?"

Nàng dành mấy ngày cuối hai người còn gặp quấn chặt lấy Yu Jimin, nhìn đồ ngốc ấy chốc cười chốc rưng rưng nước mắt, lòng Kim Minjeong xót xa vô cùng.

Cho nên cứ ôm rồi lại hôn môi hôn má, lại quấn quýt lấy không rời. Vợ nàng, nàng không thương cô thì thương ai.

Hai con chim sẻ, một con rời tổ ấm, con còn lại từng ngày nhớ mong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net