doctors don't (do) get sick

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : carefulren

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/14711426

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup

--------------------------------------

Tony đang mải mê với công việc của mình, đôi mắt anh chăm chú tới những cái ốc vít và bu-lông với sự tập trung tuyệt đối, nhưng giọng nói ngập ngừng của FRIDAY qua loa đủ để kéo anh ra khỏi công việc, chỉ một chút.

"Thưa ngài?"

"Hmm?" Tony nhún vai khi nhặt lên một cái bu-lông và giữ nó bên trên bộ giáp.

"Về ngài Stephen."

Những từ đó đủ để Tony bỏ qua công việc của mình với một tiếng  thở dài, xoay tròn trên ghế và nhìn lên trần nhà với đôi lông mày nhướn lên.

Stephen đã bị bệnh vài ngày nay, nhưng mặc do Tony cố hết sức khuyên bảo, gã từ chối nghỉ ngơi, nói rằng mình không bị ốm và sẽ biết khi nào mình bị ốm chỉ vì gã là bác sĩ.

Tony đã cố gắng cầu xin, đe dọa, và thậm chí anh còn đưa Peter vào một đống chuyện nhảm nhí về việc anh lo lắng thế nào về sức khỏe của Stephen, nhưng Stephen vẫn không có tiến triển gì, và Tony thất vọng cố gắng lờ đi tình hình, không thể cạnh tranh với sự bướng bỉnh đó.

"Anh ấy thì sao?"

"Ngài ấy từ chối sử dụng thuốc, và cơn sốt đang tăng lên."

"Tăng lên?" Tony lặp lại, ngồi thẳng dậy.

"Vâng thưa ngài. Nhiệt độ hiện tại của ngài ấy là 103,2 độ F, và nó đang đều đặn tăng lên."

Tony lặng lẽ nguyền rủa khi anh đứng dậy, xương khớp kêu lên do cúi xuống bàn trong nhiều giờ.

"Chúng ta đang ở Mã Xanh à?" Anh hỏi, muốn biết liệu có nên gọi Banner đến để cấp cứu y tế hay không trước khi bước về phía cửa, đi qua những bậc thang và tiến tới hành lang.

"Chưa, nhưng nếu nó tiếp tục tăng lên thì sẽ sớm phải đi theo cách đó."

Tony gật đầu, đi nhanh hơn một chút, xoay người đi vào thang máy đến phòng thí nghiệm Stephen đang đóng giữ ở đó gần một tuần nay. Khi đến cửa, anh cau mày dừng lại trước những tiếng ho khàn khàn phát ra từ phía bên kia.

"Có mẹo nào không, FRIDAY?"

FRIDAY im lặng một lúc trước khi nói, mang theo một chút lo lắng.

"Sẽ không khó như ngài nghĩ. Ngài ấy thực sự rất tệ rồi."

Đó đủ để Tony nuốt khan khi anh bước lên để kích hoạt cửa, anh cau mày sâu hơn khi tiếng ho vang khắp phòng, bật lại từ những bức tường trống.

"Stephen," Tony gọi khi bắt đầu tiến về phía gã, hít một hơi sâu khi cố gắng kiên nhẫn.

Stephen chậm rãi xoay tròn trên ghế, và Tony không thể không thở dài. Khuôn mặt Stephen nhợt nhạt như ma, với vầng trán ẩn sau mái tóc rối, và những giọt mồ hôi bám trên nó. Má gã đỏ ửng, và đôi mắt thâm quầng đỏ ngầu. Gã run rẩy mặc cho những giọt mồ hôi bám trên thái dương, ngoài việc gã chỉ nghiêng đầu sang một bên và nhướn mày trước sự hiện diện của Tony, như thể nó không phải là cái nhìn chết chóc.

"Tony."

Tony không thể che giấu vẻ mặt nhăn nhó của mình khỏi tiếng nói phát ra từ miệng Stephen, sau đó là một vài tiếng ho mà gã giấu đi bằng cái nắm tay như thể nó là bình thường.

Tony liếc mắt ra xa và thấy số thuốc chưa được chạm tới được đặt trên một cái bàn cạnh tường, cách xa bàn của Stephen.

"Anh không uống thuốc."

"Vì," Stephen bắt đầu, bàn tay di chuyển lên khi vài tiếng ho ngắt lời gã. "Tôi không cần nó. Thuốc chỉ dành cho những người thực sự bị bệnh thôi, Tony. Để tôi xử lý những vấn đề y tế; tôi là bác sĩ mà."

Lông mày Tony nhướn lên hoài nghi và nói. "Vậy những thứ này là gì?" Anh hỏi, chỉ về tình trạng của Stephen.

"Đừng nói chuyện này nữa," Stephen nói khi quay vào ghế, trở lại với công việc của mình.

Một dấu hiệu khiến mắt Tony nháy lên, anh đi tới chỗ thuốc và lấy liều thích hợp, đôi vai cứng lên khi Stephen tiếp tục ho, một tiếng lớn, như một tiếng nổ vậy.

"Anh bị bệnh," Tony bắt đầu, cố gắng đưa giọng nói của mình xen vào những tiếng ho khi đưa cốc đo liều lượng lên mắt để đảm bảo đúng lượng thuốc. "Anh cần uống thuốc," anh nói thêm, quay lại. "Đừng có-"

Anh bị ngắt lời, lắp bắp khi nhìn sang Stephen, gã đang khom lưng, đôi bàn tay run rẩy bám chặt vào đầu khối khi cố gắng thở.

"Chết tiệt," Tony chửi thề, đặt chiếc cốc xuống bàn khi chạy về phía bên kia phòng. Anh nhẹ nhàng kéo ghế Stephen và xoay nó đến khi có thể đối mặt với gã. "Stephen, này. Anh còn tỉnh táo không đấy?"

Stephen chậm rãi chớp mắt, và khi gã nhìn lên, khuôn mặt gã hoàn toàn tái nhợt, và tiếng thở hổn hển, khò khè phát ra từ ngực gã.

"Mẹ kiếp," Tony chửi rủa, đưa tay ôm lấy khuôn mặt đang nóng bừng lên của Stephen. "FRIDAY?"

"Nhiệt độ của ngài ấy đang lên đến 104 độ F thưa ngài."

"Được rồi," Tony cố gắng đẩy cơn hoảng loạn xuống. "Mã Xanh chứ?"

"Tôi e là vậy, thưa ngài."

"Gọi cho Banner," Tony yêu cầu khi đưa tay xuống dưới Stephen, kéo bác sĩ đứng dậy.

Chân Stephen đan vào nhau, và Tony cố gắng chống lại trọng lượng với những tiếng càu nhàu.

"Đừng có gục trên người tôi, Strange."

Hoàn toàn sáng suốt, Stephen đặt trán xuống vai Tony khi Tony vòng tay qua eo gã. Gã dựa vào hơi ấm với một tiếng rên rỉ trầm thấp, với cổ họng khàn khàn, và vai gã gục xuống.

"Không chắc."

********

Hai ngày sau, Stephen mở mắt với kí ức mơ hồ rối rắm kết thúc bằng hình ảnh gã bất tỉnh. Tony thở phào nhẹ nhõm khi thấy Stephen tỉnh dậy, và anh lắc đầu khi Stephen bắt đầu đưa tay gỡ mặt nạ oxy.

"Đừng." Giọng anh nghiêm khắc hơn ý nghĩ, đến nỗi khiến Stephen khựng lại, đôi mắt mở to khi từ từ hạ tay xuống.

Khuôn mặt gã rõ ràng thể hiện sự quan tâm, điều mà Tony đã nhìn thấy rất nhiều lần, và nó khiến sự thất vọng của anh lên đến đỉnh điểm.

"Đừng có nhìn tôi như vậy. Tôi ổn - anh mới là người bất tỉnh hai ngày nay vì viêm phổi."

Lần nữa, khuôn mặt Stephen thể hiện sự ngạc nhiên thầm lặng, và Tony gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng hơn.

"Đúng vậy," anh nói, bật ra từ 'v'. "Viêm phổi - điều anh nhận được khi cố lờ đi những tiếng ho. Điều anh nhận được khi khăng khăng rằng không cần bất kì loại thuốc nào vì anh là bác sĩ và biết rõ hơn." Anh hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại khi khuôn mặt Stephen chìm vào những lời nói đó.

Stephen lại đưa tay lên với lấy mặt nạ của mình, nhưng Tony lắc đầu đứng dậy.

"Tôi nói là không. Phổi của anh cần sự giúp đỡ." Anh bắt đầu đi ra cửa, nắm chặt tay cầm. "Tôi sẽ tìm Banner - báo rằng anh đã tỉnh."

Anh mới mở được nửa cánh cửa thì nghe thấy nó - một tiếng kêu đau đớn, thấp thỏm khiến mọi cơ bắp hạ xuống, từ bỏ sự căng thẳng mà anh mang từ nhà khi Banner tiếp nhận Stephen.

"Tôi xin lỗi."

Ngay cả với giọng nói yếu ớt của Stephen, Tony vẫn nghe thấy một sự chân thành trong nó, và anh quay lại, dựa người vào cửa, khoanh tay thở dài, cau mày nhìn Stephen, gã vừa mới ngửa đầu lên, lắc tay.

"Mặt nạ dưỡng khí," anh nói, và Stephen đặt nó lại khi gã dựa vào gối.

"Tôi biết anh thấy vậy, và tôi không giận gì cả - chỉ là đó là cách tôi thể hiện sự quan tâm. Cứ hỏi Peter đi; thằng bé có thể kể với anh về hàng chục lần tôi mắng nó chỉ vì lo lắng."

Stephen nở một nụ cười nhỏ, và Tony thở phào dựa vào khung cửa.

"Nhưng cũng đừng nghĩ thế này là xong," anh nói thêm, tiến về đống dây đang gắn trên người Stephen. "Chúng ta sẽ phải nói về việc 'Tôi không ốm, tôi là bác sĩ' nhảm nhí này khi anh khá hơn."

Stephen gật đầu, và Tony nhẹ nhàng mỉm cười.

"Giờ nghỉ ngơi đi; tôi sẽ đi gọi Banner."

END

-------------------------

Um....Có thể mai sẽ không có fic mới đâu nha vì t chưa tìm thêm được cái nào hay cả =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net