Shaking Hands (And Kissing)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : Một ngày, Tony về nhà với một túi đồ từ cửa hàng. Stephen cố gắng giúp đỡ, nhưng đôi tay gã không ngừng run rẩy. Điều này khiến gã hoảng loạn. Nhưng Tony đã giúp gã vượt qua, trong khi nắm lấy tay Stephen. Stephen để ý, nhưng chưa bao giờ nhắc về nó. Tony cầm tay gã bắt đầu thường xuyên hơn. Hmm...đáng ngờ. Theo thời gian, gã bắt đầu thích nó. Phải, Stephen thích nó.

Au : Stironstep from Archiveofourown

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/21613051

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup

------------------------------------

Đối với Stephen, bắt tay có một ý nghĩa rất khác. Nó không phải là một lời chào thông thường, nó là cả cuộc sống của gã. Ngay cả sau khi ở Kamar Taj, nhìn và sử dụng tay mình vẫn là một cuộc đấu tranh với Stephen. Sống ở tháp Stark với tất cả các thiết bị công nghệ cao này, nơi gã không cần dùng đến bàn tay mình thì vẫn....tốt hơn. Nhưng nó vẫn không thể ngăn gã nhìn vào đôi bàn tay run rẩy của mình với sự căm ghét tuyệt đối. Tony đảm bảo 100% rằng gã luôn cảm thấy thế, hoặc anh nghĩ vậy. Có những lúc Stephen mỉm cười vì anh. Điều mà anh không thể nghĩ rằng mình làm được. Cố gắng để gây ấn tượng với một người mà anh chưa bao giờ thích? Strange. Ha.

Một ngày, Tony tiến đến cạnh gã khi gã đang thiền/bay trên chiếc ghế dài. Anh cắt ngang Stephen một cách khá thô lỗ.

"Này, phù thủy!" Tony hét vào tai gã. "Đang làm gì vậy? Bay trên ghế của tôi hả?"

Stephen tròn mắt và xoa mặt. "Chà, đúng vậy, cho tới khi một gã thợ máy ngu ngốc làm phiền tôi. Giờ thì  tôi đang tự chăm sóc mình."

"Và niềm kiêu hãnh của anh."

Stephen lườm anh khi Tony đặt vài túi đồ nhu yếu phẩm xuống quầy. Pháp sư nhướn mày với mỗi túi Tony đặt xuống. Tony để ý tới ánh nhìn của gã và nói, "Gì? Avengers là những người nhanh đói. Hơn nữa, còn có những người khác. Bạn bè của Peter, Harley..."

"Harley nào cơ?" Stephen hỏi. 

Tony thở dài. "Đứa trẻ đã giúp khi tôi gặp khó khăn. Rất nhiều khó khăn."

Stephen lo lắng. Ánh nhìn của Tony khiến anh như đang chìm trong một số ký ức tồi tệ. Stephen không giỏi trong việc động viên người khác, vì vậy gã tình nguyện giúp vài việc. "Để tối giúp anh cất mấy cái túi đó."

"Cảm ơn, người đàn ông pháp thuật!"

Và thế là hai người cùng tháo dỡ đồ. Đó là một nhiệm vụ tầm thường, nhưng chẳng bao lâu, Stephen cứ liên tục nhìn vào tay gã. Đôi khi chúng sẽ run lên khi ôm hàng, và điều đó thật bực bội. Nó là một vòng lặp Stephen ghét nhất; cầm, rơi. Nhặt lên. Cầm, rơi. Nhặt lên. Gã thấy Tony nhìn mình và cảm thấy nhục nhã. Pháp sư tối thượng không thể nhặt được củ khoai tây? Thảm hại. Gã quyết định bỏ càng nhiều đồ càng tốt để Tony không thấy gã yếu đuối. Tay Stephen nhanh chóng nhặt đồ và ném chúng vào tủ lạnh hoặc phòng bếp. Bỗng nhiên, Tony nắm lấy tay gã. Anh nhìn thẳng vào mắt Stephen và nói, "Dừng lại đi."

Và gã dừng lại.

Tony tiếp tục nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của gã, nhưng đủ chắc chắn để giữ chúng yên.

"Hít một hơi sâu nào Stephen."

Gã cảm thấy khó thở. Đây không phải là cách gã định sử dụng buổi chiều của mình. Tony kéo gã đến ghế, vẫn nắm lấy tay và cùng thở với gã. Cuối cùng, Stephen đã thở đều, và gã cá là Tony cũng cảm thấy như vậy. Nhưng vì lý do nào đó, Tony vẫn nắm lấy tay gã. Stephen không muốn rút ra, đó có thể là một đòn tâm lý mà Tony biết và nó liên quan đến việc nắm tay. Nó vẫn ổn. Tay gã không còn run nữa, và đó có thể là nhờ cái nắm tay.

Một ngày nọ, Harley ghé qua. Peter cũng tới. Tony đang cố gắng ngăn cách chúng và Stephen không hiểu tại sao.

"Anh không hiểu đâu, Stephen. Theo cách riêng, chúng có thể rất ổn, nhưng cùng nhau à? Tôi không muốn tưởng tượng đâu. Nó có thể bắt đầu Armageddon."

Stephen không thấy có vấn đề gì. Gã đã nói chuyện với Harley khi cậu cần giúp tìm một vài quyển sách trên kệ cao. Không phải là cậu thấp mà là cái giá sách thật sự cao. Stephen cần sử dụng pháp thuật để lấy chúng xuống. Harley đã nói với gã về phép thuật của Tony, và cậu có vẻ rất thông minh, và là một đứa trẻ tốt bụng. Cậu cũng nói đến việc sao Tony và mình gặp nhau. Dù điều đó có nghĩa là gì, Harley vẫn đang làm tốt. Ở một bên khác, Peter, cũng tương tự. Có một mối quan hệ không thể phá vỡ với Tony, và sự tương đồng về trí thông minh cũng vậy. Mặc dù vậy, Peter ngây thơ hơn nhiều so với Harley. Tony đã từng làm vài trò đùa tình dục (Stephen sẽ không nói hẳn ra) và Peter còn chẳng hiểu. Và Ned tội nghiệp đã phải giải thích vì cậu cứ năn nỉ muốn hiểu.

"Vậy, anh không muốn chúng gặp nhau." Stephen nói. "Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu hai đứa tìm ra thuốc chữa ung thư hay gì đó? Cả hai đều là thần đồng, nên nếu anh nhờ Natasha giữ chúng tránh xa rắc rối, chúng có thể cùng phát minh ra gì đó."

Tony tắt máy hàn và nâng mặt nạ lên. Anh cắn một miếng sandwich của Stephen và cầm cốc cafe lên, "Anh biết đấy, Stevie-"

"Đừng gọi tôi như thế," 

"Stephen. Anh có thể không hiểu lời của một thiên tài, nghĩa là tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng anh không thông minh!" và ngay lập tức, Iron Man trứ danh lao ra khỏi phòng và gọi Natasha Ramanoff trông chừng hai đứa trẻ. Stephen chỉ lắc đầu và tiếp tục thiền.

Chỉ một tiếng sau, Natasha quên không để mắt tới Harley và Peter, và chúng ra khỏi phòng, Khi Stephen đi quanh tháp Stark, FRIDAY đang khởi động chương trình được gọi là 'Bọn trẻ không ổn chút nào'. Stephen thở dài, và dịch chuyển vào phòng mình để tránh xa tiếng ồn. Khi gã đang đọc đến đoạn hay, Tony lao vào, thở hổn hển, vì vài lý do nào đó. Stephen đặt sách xuống và hỏi, "Giờ thì sao nữa?"

Tony gục xuống giường với tiếng thở dài. "Phù thủy, tôi sẽ ám ảnh mãi mất. Tôi biết Harley là đứa tinh nghịch, nhưng Peter à? Tôi không nhận cả hai đứa đâu!"

"Được rồi, một lần nữa, anh chưa bao giờ nhận nuôi chúng-"

"Shhh, Pepper đã có giấy tờ rồi, ở đâu đó thôi."

"Và thứ hai, tôi không biết anh đang nói về cái gì."

Tony cười, và tay Stephen nắm chặt lấy tờ giấy. Gã đang bị cười nhạo à? Tay gã không thể chuyển sang màu trắng, gã không có quyền kiểm soát nó. Thay vào đó, chúng bắt đầu run rẩy.

"Thực ra." Tony nói. "Tôi bắt gặp chúng-" Anh quay sang và thấy tay Stephen. "Này, anh ổn chứ?"

Gã lắc đầu. "Tôi - tôi không thể buông tay tay được."

"Nhìn tôi này, được chứ?" Tony thì thầm. "Sao anh không buông được?"

"Tôi không - tôi không biết."

Tony gật đầu, và nắm lấy tay Stephen. "Thế này có ổn không?"

"Ừm."

"Anh có muốn biết tôi thấy Harley và Peter làm gì không?"

"Hẳn rồi."

"Bọn chúng đang mơn trớn. Trong tủ quần áo."

Mắt Stephen mở to. "Cái gì? Thật sao?"

"Đúng vậy, tôi biết, thật điên rồ." Tony bắt đầu cười. Đó là điều tuyệt vời. Khoan đã, gì cơ? Không, nụ cười của Tony Stark không đẹp ở bất cứ góc nào. Đó là ký do Stephen cũng bắt đầu cười. Gã chắc chắn không muốn nghe Tony tiếp tục cười. Không. Tony vẫn nắm lấy tay gã. Chúng ấm áp, và chai sạn. Nó cảm giác như...thân thuộc. Và khi Tony rút tay ra, Stephen thấy mình muốn chúng quay lại.

Tuần tiếp theo, Tony gọi gã đến để làm những việc anh gọi là 'thử nghiệm'. Không nghi ngờ gì, Stephen lo lắng. Đối với tất cả những gì gã biết, Tony có thể biến gã thành Bruce Banner tiếp theo. Nhưng, hóa ra, anh chỉ đang đo huyết áp và lấy mẫu máu để xét nghiệm.

"Tôi đang kiểm tra mọi người để xem có ai bị tiểu đường hay huyết áp thấp không. Tốt hơn nếu chúng ta có thể phát hiện sớm."

Stephen biết Tony Stark không phải là bác sĩ, và anh không tự mình chuẩn đoán những thứ này. Gã đã từng là một bác sĩ phẫu thuật, không phải là một chuyên gia về tiểu đường, nhưng đây là Tony. Anh hẳn phải làm một vài nghiên cứu một cách nghiêm túc, hoặc thuê ai đó làm việc này. Stephen tin anh.

"Thật...thông minh." gã nói. "Giờ thì, chúng ta làm gì trước?"

"Tôi nghĩ là huyết áp."

Tony nắm lấy tay gã, điều này không cần thiết, nhưng Stephen cũng không phàn nàn. Đêm trước, gã đã suy nghĩ về việc đưa ra câu trả lời cho việc này; chết tiệt, gã gay vì Iron Man. Nhưng thật lòng, ai lại không cơ chứ? Trong quá trình kiểm tra huyết áp, tay gã hơi run lên, do đó, việc nắm tay cũng giúp phần nào. Tiếp theo là thử máu. Tony nhanh chóng nắm lấy tay Stephen, lần nữa.

"Xong cả rồi!" anh mỉm cười, đặt cây kim ra chỗ khác. "Anh có muốn điều trị gì không?"

Stephen đi đến một quyết định chết người. Hôm nay, gã cảm thấy dũng cảm hơn. "Một nụ hôn thì sao?"

"Oooh. Thấy nguy hiểm hả? Trên má hay môi?" Um. Được rồi. Stephen không mong đợi rằng anh sẽ hùa t heo. Gã thấy nóng bừng lên, từ cổ tới khuôn mặt, "Môi."

Tony hôn anh và - tất cả biến mất. Gã ù tai khi anh vòng tay qua cổ và kéo gã lại gần. Mặt anh đỏ lên. Đợi đã, anh đỏ mặt.

"Anh thích nó chứ?" Tony hỏi khi họ tách ra.

"Ừm."

Và bàn tay Stephen không còn run nữa.

Bonus:

"Ôi chúa ơi, cậu thực sự làm điều đó à?" Peter thì thầm với Harley. Harley rút điện thoại ra và ghi lại mọi thứ xảy ra trong phòng thí nghiệm năm phút trước.

"Babe, cậu chưa tống tiền ai bao giờ à?"

"Tớ đã bị MJ tống tiền một lần..."

"Aww, cậu đáng yêu quá!" Harley hôn lên mũi Peter trước khi nhận ra Tony đang tìm kiếm 'thứ gì đó tạo ra tiếng động như hai thiếu niên' ở đâu đó.

----------------------------

Hmm, bạn tác giả viết chưa được tới và mượt lắm, nhưng t lại cảm thấy ý tưởng này khá hay nên vẫn vác về dịch cho mn =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net