Wrapping Presents

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : Stephen muốn tặng Tony một món quà

Au : Skiplowave from Archiveofourown

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/21636169

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup

--------------------------------

Chết tiệt.

Stephen thất vọng nhìn chằm chằm vào tờ giấy gói vàng. Gã nắm chặt tay với hi vọng rằng nó sẽ ngừng run rẩy. Gã đã nghĩ quá lên, điều đó khiến gã trở nên ngốc nghếch hơn với món quà này. Nó không quá nhiều nhưng gã đã luôn nghĩ về nó, hoặc chỉ là gã nghỉ vậy. Stephen thở dài đặt tờ giấy lên bàn và mệt mỏi xoa mặt.

"Thật tốn thời gian."

"Gì cơ?"

Stephen quay lại và thấy Tony đứng ngay sau lưng mình và mỉm cười trêu chọc. "Không phải việc của anh - Mà sao anh vào được đây?" Tony ôm ngực và bĩu môi trước phản ứng của Stephen. "Wong cho tôi vào. Anh ấy không nói tại sao nhưng không thể bỏ qua việc ghé qua thăm pháp sư yêu thích của tôi được!" Stephen đảo mắt, gã sẽ bắt Wong trả giá cho việc này. "Vậyyy.... Anh đang làm gì thế?" Stephen thở dài, gã có thể bảo Tony đi chỗ khác nhưng anh sẽ chỉ bắt bẻ nhiều hơn.

"Tôi đang gói quà."

"Gì cơ? Cho tôi à?"

"Không."

"Nó là cho tôi mà, giấy vàng và kia có phải là ruy băng đỏ không?"

"Tony."

"Là cho sinh nhật tôi hay là quà Giáng sinh?"

"Anh có thể-"

"Anh có gì thế?"

"TONY!"

Stephen đặt tay lên vai Tony và hít một hơi thật sâu. Tony cảm thấy tay bác sĩ khẽ run lên. "X-xin lỗi Stephen, tôi không-" Stephen lắc đầu. "Không phải tại anh- chỉ là..tôi hơi căng thẳng một chút." Tony khẽ mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai Stephen. "Có muốn tôi giúp không?" Stephen cười thầm và nắm chặt tay Tony. Sự hiện diện của người đàn ông này đủ khiến gã cảm thấ thoải mái. "Không sao, anh đã ở đây rồi." Stephen lùi lại một bước và nhìn Tony, chờ phản ứng của anh. Tony có vẻ bối rối cho đến khi Stephen chỉ vào tay anh. Tony mở bàn tay ra và thấy một chiếc la bàn. Nó nhìn qua có vẻ nhàm chán và có áng sáng phản chiếu tốt nhưng họa tiết điêu khắc trên nó quá tuyệt vời. "Stephen..." Tony ngắm nghía cái la bàn với sợi xích gần như bị đứt và mất chiếc khóa. 

"Tôi biết bên ngoài nhìn khá tệ nhưng bên trong rất tuyệt."

Tony mở la bàn, đôi mắt anh mở to. Bên trong, anh thấy vụ trụ thay đổi. Bàn tay và kim cùng chỉ về một hướng. Tuy nhiên, nó không giống như một cái la bàn bình thường chỉ hướng về phía Bắc, nó chỉ về phía Stephen.

"Nó là la bàn linh hồn. Người dùng có thể dõi theo ai đó ở gần họ. Bất kể ở thực tại hay vũ trụ nào..."

Stephen nhìn Tony, mắt anh đang ngấn nước. "Tôi - Tôi biết nó không quá hoành tráng nhưng nếu anh không muốn-" Tony vòng tay ôm lấy cổ Stephen. "Tôi thích nó!" Anh nở một nụ cười ấm áp. 

"Anh- anh thích nó sao? Thật tuyệt." Stephen trả lời một cách thờ ơ nhưng bên trong gã cũng hào hứng như Tony. "Anh cứ thoải mái cải tạo vẻ bề ngoài, giờ nó là của anh rồi." Tony mân mê chiếc la bàn và vẫn còn kinh ngạc khi nó chỉ vào Stephen.

"Không, nó hoàn hảo rồi, bác sĩ. Hơn nữa, nếu tôi để nó như vậy, mấy đứa trẻ sẽ không thích táy máy nó."

Tony hôn lên la bàn khiến Stephen gần như đỏ mặt.

"Huh giờ tôi có món quà trao đổi với anh."

"Thật sao? Hy vọng rằng nó không quá đáng."

"Chà, nó sẽ là một chiếc TV màn hình phẳng khổng lồ được tích hợp A.I nhưng tôi nghĩ rằng sẽ tặng nó cho Wong thay vì thẻ quà tặng vô hạn ở Subway."

"Tôi nghĩ anh ấy thích cả hai. Đợi đã nó có quá không?"

"Không và bây giờ tôi phải ra ngoài rồi! Tôi sẽ sử dụng số giấy gói đó để không lãng phí."

"Cứ tự nhiên."

"Ngoài ra, tôi có thể mượn tấm chăn của anh không...cho mục đích nghiên cứu."

"Áo choàng nhưng được thôi."

Stephen nhếch môi, giờ gã tò mò về những gì Tony sẽ làm cho mình.

"Giờ tôi có la bàn này rồi, để đảm bảo rằng anh sẽ không làm hỏng sự bất ngờ của mình khi cố theo dõi tôi." Mắt Stephen mở to khi khuôn mặt gã chuyển sang màu hồng. "Tôi đùa thôi! Bên cạnh đó, tôi đã lỡ nói ra rồi. Công bằng chứ?"

"Yeah. Nghe có vẻ công bằng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC