Sweetest Perfection

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : amethyst-noir (Arbonne) from Archiveofourown

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/21609574

Bản dịch đã có sự đồng ý của  tác giả, vui lòng không reup.

--------------------------------------

Anh thấy Stephen trong phòng tắm, ngay phía trước vòi hoa sen đang xả nước, hơi nước đã tràn ngập khắp không gian. Chiếc áo choàng đang lo lắng bay xung quanh gã, rõ ràng đang cố gắng quyết định chỗ nào có thể giúp đỡ tốt nhất. Việc Stephen thậm chí còn không nói lời chào trước khi chạy vào và trốn trong này đã báo điềm không lành.

"Bình tĩnh, tôi ổn, đợi tôi một chút," gã lẩm bẩm nhưng nó không có dấu hiệu lắng xuống. Một dấu hiệu không mấy tuyệt vời khác là cái khuôn mặt dễ thương đó khiến Tony vẫn mỉm cười trước khi quyết định can thiệp.

"Anh thực sự nên xem lại lời nói dối của mình, nếu không áo choàng của anh sẽ học theo đấy."

Anh vui khi trêu chọc áo choàng bằng lời nói của mình và thấy Stephen giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của anh. Tuy nhiên, sự vui vẻ của anh nhanh chóng bị dập tắt, khi Stephen từ từ quay lại và khiến Tony thấy một hình ảnh thảm hại của gã.

"Tôi ổn," Stephen nhanh chóng nói.

Tony còn chẳng thèm giấu đi cảm xúc của mình. "Đúng. Máu và run rẩy nói lên điều đó rồi....chết tiệt, chuyện quái gì đã xảy ra vậy?!"

Tất cả những lời trêu chọc biến mất khi anh thấy bàn tay Stephen. Tony tiến đến bên cạnh, cẩn thận đưa tay ra và nâng chúng lên, cố gắng xem vết thương nghiêm trọng đến mức nào. Máu đã bao phủ toàn bộ.

"Tôi không sao." Giọng Stephen đã hạ xuống thành tiếng thì thầm gay gắt nhưng gã thậm chí còn chẳng cố gắng thoát khỏi hành động của Tony. "Nhìn tệ thế thôi chứ tôi vẫn ổn."

"Stephen." Tony cố gắng đẩy sự thất vọng và sợ hãi ra khỏi giọng nói của mình. "Tôi tôi giúp anh đi? Làm ơn?"

Stephen nao núng như thể Tony đã đánh gã. "Tôi có thể tự làm. Chỉ cần..." gã dừng lại một lúc, nhìn lên Tony và tay gã - run rẩy tệ hơn - trước khi bị khuất phục. "Được rồi." Gã chịu thua và nhăn mặt khi đưa tay phải lên. Nó cũng bị thương nhưng Tony biết rõ gã không cần thêm sự trợ giúp, bất kể anh muốn giúp thế nào.

"Tôi đã bất cẩn bị cuốn vào một trận chiến," gã lặng lẽ giải thích khi để lộ vết thương dưới cánh tay. Thoạt nhìn, nó có vẻ không quá sâu nhưng khá lớn và dính đầy bụi bẩn của bất kì chiều không gian địa ngục nào mà Stephen vướng phải. Máu vẫn chảy xuống.

Tony cẩn thận chạm vào vùng da không bị thương bên cạnh nó. "Bất cẩn hay bị thương?"

Một tiếng thở dài lặng lẽ. "Bị thương. Hôm nay là một ngày tồi tệ và tôi không đủ nhanh để tránh khỏi chúng."

Hôm qua cũng vậy. Anh không nên đi ra ngoài, Tony muốn nói vậy nhưng lại không nói ra. Dù sao cũng đã muộn rồi. "Nó phải được sát trùng," anh nói.

"Để tôi tắm trước," Stephen quyết định. "Tôi sẽ không chết trong vài phút nữa đâu."

"Nếu bác sĩ nói vậy." Tony không có tâm trạng trêu chọc nhưng đủ hiểu điều đó.

Stephen cười những thậm chí còn không che giấu được vẻ kiệt sức của gã. "Tôi sẽ để anh đóng vai y tá, nếu anh thực sự muốn vậy." Gã nháy mắt và Tony cố gắng mỉm cười lại.

Nó không quá tệ, tốt là đằng khác, nhưng anh vẫn ghét phải thấy Stephen thế này. "Tôi sẽ chăm sóc cho anh, bác sĩ," anh lẩm bẩm và vuốt ve ngón tay gã. Stephen run lên - lần này là run lên trong hạnh phúc.

Stephen nhìn xuống tay mình. "Giúp tôi và sau đó anh có thể đóng vai bác sĩ với tôi bất cứ lúc nào anh muốn." Lời nói của gã thật nhẹ nhàng nhưng cả hai đều biết rằng nó rất đau. Bị tổn thương những dây thần kinh trên tay - mọi thứ đều vô cùng nhạy cảm. Mặc dù Stephen không phải đối phó với cơn đau thường xuyên nhưng điều đó không có nghĩa là gã thích điều đó và Tony ghét phải nhìn thấy gã đau hơn bất cứ điều gì khác.

"Tắm đi," Tony tự nhắc nhở mình. Thông thường, đó là cả một quá trình cởi quần áo và đùa cợt với Stephen, một khoảng thời gian để trêu chọc và cười đùa, từ từ cởi xuống và âu yếm nhau. Nhưng lúc này, có một cuộc đọ mắt trước khi Stephen đầu hàng cúi xuống và giơ tay lên. Chiếc áo choàng và Tony giúp gã cởi quần áo trong im lặng và Tony nhìn thấy các vết thương - chủ yếu là những vết bầm tím và vài vết trầy xước; vết thương sâu hơn trên cánh tay là chỗ duy nhất cần phải chăm sóc nhiều hơn - trong im lặng.

Anh vẫn nuông chiều bản thân bằng cách từ từ vuốt ve lưng Stephen khi lớp vải cuối cùng rơi xuống sàn. "Anh không sao chứ?"

"Tony." Stephen đưa tay trái giữ lấy mặt Tony để buộc anh phải nhìn gã. "Đó chỉ là một vết xước." Đôi mắt Tony nhìn về phía tay phải nhưng anh cẩn thận không di chuyển đầu chừng nào tay Stephen còn đặt trên đó. Stephen đã ném cho anh vẻ mặt kì lạ pha trộn giữa tươi cười và nhăn nhó. "Được rồi, nhiều hơn vết xước một chút," gã thừa nhận và run lên khi Tony đặt tay lên và đỡ lấy cánh tay gã. "Nhưng không có gì gãy cả và thậm chí anh còn không thể nhìn thấy xương."

Tony rùng mình. "Tiêu chuẩn của anh cao lắm đấy, anh biết không? Phòng khi anh quên mất, thì anh là bác sĩ đẫy."

Stephen nhún vai. "Điều đó có nghĩa là tôi biết khi nào có gì đó trở nên nghiêm trọng."

"Nói với người cố gắng xả hết máu độc cách đây không lâu đi, nếu tôi nhớ chính xác thì là vậy đấy." Điều đó thật đáng sợ như địa ngục. "Cái lí do đấy cũ rồi."

Stephen sử dụng nó thường xuyên và quá thờ ơ với việc bị thương ngoài việc quá quen với bị đau đớn, bộ sưu tập sẹo của gã đã chứng minh điều đó. Đây có thể là một con người khác, nhưng có lẽ không phải là một trong những người khiến Stephen cảm thấy xấu hổ, bằng cách xem những hành động của gã lúc này.

Một vết sẹo sâu trên ngực, cách không xa tim gã, là cái tệ nhất trong số đó - chỉ gần đây Tony mới được phép chạm vào, và anh vẫn không biết câu chuyện đằng sau nó.

Stephen bất ngờ cúi xuống và hôn anh. "Tôi xin lỗi tôi nhớ nó," gã thì thầm, họ áp trán vào nhau. Đó là một mánh khóe để khiến tâm trí Tony gạt đi mọi thứ và nó đã hiệu quả.

"Xin lỗi anh nhớ gì cơ?" Tony nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Stephen để trả đũa trong khi cẩn thận đẩy gã về phía vòi sen đang bật. Anh nhẹ nhàng đẩy gã xuống nước ấm và lùi lại một bước để xem và giúp đỡ nếu cần thiết.

"Đêm nay vẫn xem phim chứ." Cuối cùng, sau tất cả, Tony cũng nhận ra. Anh đã rất bận rộn. Đầu tiên là công việc và sau đó là sự lo lắng.

Tony chuyển chủ đề. "Oh, điều đó. Chẳng quan trọng nữa. Anh về nhà rồi, đó là tất cả những gì tôi muốn. Đm những bộ phim." Thực ra anh muốn chịch Stephen hơn, nhưng không phải trong tình trạng này. Có thể là ngày mai hoặc ngày mốt, tùy thuộc vào sự hồi phục của gã.

Không có câu trả lời nào, ngoài một cái nhìn hoài nghi, và Tony quyết định nuông chiều một chút. Anh hiểu rõ Stephen để không đưa ra bất kì sự giúp đỡ nào ngoài việc lấy dụng cụ y tế ra khỏi tủ bên cạnh vòi hoa sen. Anh đủ nhanh để vẫn có thời gian ngắm nhìn Stephen. Bất chấp tất cả mọi thứ để ngắm nhìn những chuyển động tao nhã của Stephen khi gã tự dọn dẹp và chậm rãi bước ra khỏi bồn tắm.

Mặc dù có chút sợ hãi, anh vẫn có thể cảm thấy kích thích - Stephen, trần truồng vào ướt át, ảnh hưởng đến anh. Không phải lúc này, anh tự nhắc nhở bản thân.

"Đêm xem phim vẫn còn trên bàn. Hoặc là trên ghế dài. Anh thích cái nào hơn. Không quá muộn và tôi đã sẵn sàng ôm bạn trai mình sau những ngày làm việc vất vả."

Gã nhướn mày và mỉm cười. "Bạn trai? Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Thế thì là gì? Bạn đời nghe có vẻ...tôi chẳng biết. Chúng ta vượt xa mức bạn bè tới tận một thiên hà khác và chúng ta cũng chưa đính hôn hay kết hôn. Tôi đoán rằng có thể gọi anh là tình yêu của cuộc đời tôi nhưng nó hơi dài để sử dụng thường xuyên."

Nhiều tiếng cười hơn, nhưng kèm theo đó cũng có một chút trầm ngâm. "Tôi cũng không biết." Stephen thú nhận. "Nhưng còn hơn cả bạn trai. Tôi nghĩ vậy. Tình yêu cuộc đời anh nghe có vẻ cũng tuyệt đấy. Anh nên sử dụng nó trong những cuộc họp Avengers tiếp theo." Gã im lặng một lúc lâu trước khi lắc đầu, rõ ràng gạt đi bất cứ thứ gì ra khỏi suy nghĩ, và đưa tay phải ra. "Giúp tôi với?" Gã đỏ mặt một chút và Tony cố nói với bản thân rằng nó vì lời nói của gã chứ không phải do nước nóng. Vẻ mặt của gã chắc chắc không đến từ đó.

Anh nhìn vào chất lỏng hoặc bất cứ thứ gì vẫn còn bao phủ phần lớn cánh tay của Stephen và tiến đến để thực hiện công việc của mình. Anh cẩn thận lau sạch bụi bẩn trong vết thương bằng nước ấm và một tấm vải mềm, cảm thấy tệ mỗi khi Stephen rụt lại hoặt hít một hơi sâu. Anh nhìn lên Stephen và thấy rằng nó phải đau hơn dự đoán - Stephen nhắm mắt lại và cố gắng thở cho qua cơn đau. Anh lướt nhẹ qua vết thương hết lần này đến lần khác cho đến khi thứ duy nhất chảy ra chỉ còn là máu tươi.

Stephen đã đúng. Không  thấy xương nhưng Tony chắc rằng nó sâu hơn Stephen đoán. Anh muốn ôm Stephen vào lòng và đánh lạc hướng gã bằng một nụ hôn nhưng không phải lúc này. Nhưng sớm thôi.

"Sắp xong rồi," anh hứa. Tới phần làm sạch. Sát trùng sẽ lại gây đau đớn. Anh lấy băng gạc và đặt nó lên vết thương để giữ nó sạch sẽ trong khi lau khô giúp Stephen.

Mức độ kiệt sức của Stephen rõ ràng hơn khi gã lặng lẽ để Tony vòng tay qua eo mình và đỡ gã về phòng ngủ. Thay vì sự phản kháng thông thường và nao núng trước hành động giúp đỡ, gã chỉ dựa vào tay Tony. Có một tiếng thở dài nhẹ khi Tony ngồi xuống giường và đặt gã xuống.

Chiếc áo choàng vẫn hữu ích như mọi khi, chạy theo họ với bộ dụng cụ y tế cự lớn.

Chỉ cần một cái nhìn và Stephen đưa tay ra. Chiếc áo choàng bay đến và giúp gã khi Tony bắt đầu làm việc. Máu được xử lý trong vài giây và Stephen dõi theo hành động của Tony khi anh khử trùng và băng bó vết thương. Chỉ có một tiếng kêu đau đớn khi Tony quấn chặt nó.

"Xin lỗi!"

"Anh thật giỏi trong việc này" Stephen khen ngợi anh khi mọi thứ đã hoàn thành.

Tony khịt mũi. "Luyện tập khiến mọi thứ hoàn hảo. Tôi đã tự làm điều này từ rất lâu trước khi anh bước vào cuộc sống của tôi." Anh đặt tay lên vết thương - lần này nhẹ nhàng - và mong mình có pháp thuật chữa lành. "Mặc dù phải thừa nhận rằng tôi thích tự làm cho mình hơn." Anh rút tay lại và bắt đầu cất đồ.

Stephen cay mày và chọc vào băng gạc bằng tay trái. "Dừng lại đi," Tony xao nhãng ra lệnh, thậm chí còn chẳng nhìn gã. Gã bị phớt lờ, không phải điều gã thực sự mong đợi.

"Xin lỗi," vài phút sau Stephen lên tiếng.

"Xin lỗi cái gì? Vì về nhà muộn sao? Không sao, thực ra tôi cũng không ở nhà. Tôi đã cố gọi cho anh nhưng Wong nói rằng anh chưa về. Anh ấy là một hộp thư thoại đáng sợ, anh nên nghĩ về việc chuyển đi."

Gã nở một nụ cười mệt mỏi nhưng thành thật. "Tôi sẽ nói với anh ấy," Stephen đe dọa và Tony giả vờ rùng mình một cách thái quá. Gã lại nhìn xuống cánh tay mình. "Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng. Chăm sóc dung dịch ngoài hành tinh và máy khi đáng ra chúng ta phải có một đêm xem phim với nhau thật chẳng vui chút nào."

Chết tiệt. Không phải vậy nữa chứ. Tony ghét mỗi lần sự bất an của Stephen xuất hiện - chủ yếu là vì họ có xu hướng phản chiếu nhau.

"Như tôi đã nói - đêm xem phim chưa hết đâu. Ở đây hoặc là phòng khách. Cho anh nọi đấy. Điều đó sẽ không thể chối cãi rằng anh sẽ không được làm gì ngoài việc nghỉ ngơi tối nay và ngày mai." Anh ngồi xuống cạnh Stephen và ôm gã vào lòng, nhẹ nhàng kéo đầu gã xuống đến khi nó tựa vào vai Tony. "Đây mới là ý tưởng của tôi," anh lặng lẽ thú nhận. "Không phải là việc anh bị thương và chảy máu, chúa ơi, không. Tôi có thể là một tên đáng ghét nhưng không phải kiểu đó. Nhưng anh phải thừa nhận rằng tôi thích khi anh cho phép tôi giúp anh." Có lẽ anh muốn nói nhiều hơn, nhưng anh giữ điều đó cho riêng mình. Stephen rất tự cao và gần như có năng lực trong bất cứ điều gì và đó là một đặc ân khi được phép giúp gã.

Một tiếng thở dài nhưng thay vì những giọt nước mắt nửa sợ hãi thì lại có tiếng cười. "Chúng ta là một cặp đôi ngu ngốc, phải không?" Gã dùng tay trái kéo Tony lại gần.

"Giờ anh mới nhận ra à? Tôi biết tôi là thiên tài trong mối quan hệ này nhưng tôi thực sự nghĩ rằng anh đã nhận ra rồi cơ."

Để trả thù cho điều đó, Stephen cắn nhẹ vào cổ Tony và anh run lên hạnh phúc.

"Ma cà rồng," anh buộc tội. "Đừng bắt đầu những việc anh không đủ khả năng kết thúc."

Stephen rên rỉ. "Xem phim chứ?" Gã hỏi, gián tiếp thừa nhận rằng mình  không đủ sức cho bất kì hoạt động gợi cảm nào.

"Xem phim thôi," Tony xác nhận. "Ngay tại đây, ngay lúc này. Anh muốn xem gì?" Không có phản hồi. "Stephen? Baby?"

Áo choàng quan sát họ suốt thời gian qua, như mọi khi, buồn bã lắc đầu và quấn lấy Stephen.

Oh.

"Baby?" anh cố gọi lần nữa nhưng Stephen như một tia sáng vụt qua mọi khả năng phản ứng. Tony nhìn lên áo choàng. "Ta đoán rằng chỉ còn hai chúng ta thôi. Có lựa chọn nào không?" Nó gật đầu nhiệt tình. "Được rồi. Giúp ta đỡ anh ấy nằm xuống tư thế không gây gãy gổ và sau đó chúng ta có thể có đêm xem phim của mình ở chỗ người đẹp ngủ say này. Ta hy vọng rằng cậu biết ta sẽ không bao gờ để anh ấy rơi xuống," Tony hứa với một tiếng cười trong khi anh - với sự giúp đỡ của áo choàng - đặt Stephen lên giường. Anh điều chỉnh cánh tay gã duỗi thẳng và di chuyển nó trước khi cố gắng tìm một vị trí thoải mái cho mình.

Có khả năng cao là Stephen sẽ làm nũng trong thời gian ngắn và anh muốn ở vị trí có thể ôm lấy gã trong vài giờ hoặc thậm chí là cả đêm.

"Vậy, chúng ta xem gì đây?" Anh hỏi áo choàng. "Đấu sĩ? Hay là Master và Commander? Ta biết thừa, chỉ để cậu biết rằng - cậu có thể từ chối tất cả những gì mình muốn nhưng lại là một fan hâm hộ của Russell Crowe, ta biết hết."

Chiếc áo choàng lắc lắc như sự từ chối. "Rồi rồi, sao cũng được. Vậy, sẽ là gì đây?"

Cuối cùng anh phải đầu hàng phim Vua Arthur. "Đó là áo choàng, đúng không?" Anh hỏi người bạn đồng hành thầm lặng. "Có họ hàng nào không? Hay cậu đã ở đó và đây chỉ là cách cậu xem lại phim lịch sử của mình? Thôi nào, nói đi, ta hứa sẽ không tiết lộ cho ai đâu."

"Nó thích những cảnh đánh nhau," Stephen lẩm bẩm trả lời mà không di chuyển. "Tôi thực sự không hiểu tại sao, đã quá đủ trong cuộc sống của bọn tôi rồi, nhưng nó vẫn thích. Tôi từ bỏ việc cố gắng tìm hiểu nó. Chỉ cần bỏ não ra và thưởng thức bộ phim thôi."

Chà, không có gì để nói. Stephen lại thiếp đi lần nữa và Tony chộp lấy vài giây cúi xuống và hôn gã dịu dàng. "Chào," anh thì thầm. "Mừng anh về nhà."

Stephen không trả lời gì ngoài một tiếng cười hài lòng và một nụ cười nhẹ. Tony nhìn gã nghỉ ngơi, hạnh phúc, trong khi áo choàng vui vẻ với bộ phim.

Có thể nói đó là đêm xem phim hoàn hảo nhất anh từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net