Voicemail

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : Doctor Strange thích buộc mọi người phải đối mặt với cảm xúc của họ bằng cách phớt lờ cho đến khi họ phải thú nhận

Au : cyborgchickenbanana from Archiveofourown

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/22341679

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup

-------------------------------------------------------------

"Hey, là Tony Stark đây. Chỉ gọi để hỏi thăm anh, hoặc gì cũng được. Ý tôi là - đương nhiên, là anh không nghe máy, tôi đoán là anh quá bận để làm những thứ khác - những thứ pháp thuật. Nếu anh đang làm mấy thứ pháp thuật, thì thật tuyệt, nhưng tôi thề với tất cả các vị thần từ trên xuống dưới, nếu anh dám phớt lờ tôi, tôi sẽ bóp cổ anh.

Vậy, ừ thì... anh không nhấc máy sau ba mươi bảy lần gọi trong một tiếng qua. Phải rồi. Chính xác là 37 lần. tôi đã dùng TẤT CẢ thời gian này trong ngày của mình, nhưng anh lại không thể làm điều tương tự. Sao cũng được. Dù sao tôi cũng không muốn nói chuyện với anh. Cũng chẳng muốn nghe cái giọng nói ngu ngốc của anh.

(Ủa, không muốn sao gọi tận 37 lần :) )

Ừ thì. Lời vừa nãy là nói dối đấy. Tôi chẳng muốn hỏi thăm anh chút nào. Tôi chỉ gọi vì Peter muốn biết khi nào thằng bé có thể xem lại pháp thuật cao siêu của anh lần nữa. Nếu thằng bé được gặp lại anh. Không biết tại sao thằng bé lại thích anh nữa. Vừa kiêu ngạo, thô lỗ, thông minh, thảm hại, thiếu hiểu biết và một loạt những từ khác mà tạm thời tôi chưa nghĩ ra...

Nhưng tôi cho rằng những gì tôi nghĩ về anh không quan trọng. Anh đã cứu Peter và thằng bé ngưỡng mộ anh và đó là lý do duy nhất tôi tìm hiểu tất cả những hồ sơ mà chính phủ có để lấy được số điện thoại anh.

(Lại lôi thẳng con ra làm lá chắn cho sự u mê của mình :) )

Tôi đoán là nên cảm ơn anh, huh. Anh đã cứu tôi... Tôi không biết tại sao... tôi không thực sự biết anh và anh cũng không biết nhiều về tôi. Có lẽ chỉ là anh ngu ngốc thôi. Nhưng không thể là thật được, bởi vì anh đã cứu Peter...

Tôi không nghĩ mình có thể sống tiếp nếu Peter không còn sống. Nói ra thật kỳ lạ. Rõ ràng là anh cũng không hiểu, nhưng Peter vể cơ bản cũng giống như con trai tôi vậy. Về cơ bản là một từ sai. Thằng bé là con trai tôi.

Năm năm không có anh là địa ngục. Cảm giác tội lỗi không thể chịu được. Tôi không hiểu bằng cách nào anh biết nó mọi chuyện sẽ đi đúng hướng, và anh vẫn làm điều đó. Anh bỏ viên đá vì... tôi.

Anh thực sự phức tạp và ngày càng khó hiểu. Không hiểu sao anh cứ khiến tôi thao thức hàng đêm và tôi khá là coi trọng thời gian nghỉ ngơi làm đẹp của mình. Không phải tôi cần làm vậy để trông đẹp hơn khi tôi rõ ràng là đã đẹp sẵn rồi.

Giúp tôi một việc, gọi lại cho tôi đi. Có lẽ chúng ta có thể sắp xếp thời gian để nói về anh, tốt nhất là với cafe. Đương nhiên là anh có thể gặp Peter nữa.  Đó là lý do tôi gọi cho anh mà.

Chúa ơi, tôi cứ thế thẳng thừng với một pháp sư bằng mấy cái thư thoại ngu ngốc. Ew. Đây là lỗi của anh đấy, Dumbledore."

Stephen nhếch môi cười nhìn điện thoại trước khi nhấn nút gọi màu xanh lá, nghe tiếng chuông vang lên.

Chỉ vài tiếng chuông trước khi "Iron Man" nhấc máy và Dr.Strange tập trung vào người ở đầu dây bên kia. "Hey, Stephen Strange đây. Chỉ gọi để thông báo rằng tôi, thực tế rằng, đã nhận được tất cả 37 cuộc gọi và 1 thư thoại của anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net