The Sickfic Saga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : Peter cảm thấy không ổn bất cứ khi nào mấy ông bố của mình khiến cậu chú ý và làm cậu sợ đến chết, tại sao họ không thể tự chăm sóc bản thân?

Tác giả : dezthetrashlord

Link gốc (Eng) : https://archiveofourown.org/works/15037682

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup và chuyển ver.

---------------------------------------

Peter đi đến bàn ăn sáng trong bộ đồ ngủ với quầng thâm dưới mắt và hắt hơi một cái trước khi cái áo choàng bay ra khỏi vai Stephen quấn quanh cậu và đưa cậu trở lại giường khi Tony và Stephen tranh nhau những thứ họ cần để chăm sóc cho cậu con trai đang ốm của họ. Tony nghĩ bất kỳ căn bệnh nào cũng là một căn bệnh chết người khi Peter nhiễm nó. Con trai của anh sẽ không bị bệnh, hoặc bị thương, hoặc bất cứ điều gì. Đó là con trai của anh ấy.

"FRIDAY gọi May ngay lập tức và trường của của Peter và nói với họ rằng nó bị bệnh và sẽ không tới trường hôm nay, gọi bất kì một cái xe cứu thương-"

"Đừng gọi xe cứu thương," Stephen sửa lại, lấy một cái nhiệt kế, một túi đá, và một tấm chăn trong nhà.

"Bỏ xe cứu thương đi," Tony nói. "Tôi được gì đây?"

"Lấy cho thằng bé một ít bánh quy giòn và chút trà."

"Thằng bé sẽ không uống nước lá ép của anh Stephen và anh biết điều đó."

"Được thôi, Sprite hoặc Mountain Dew hoặc 7up chỉ cần đưa cho thằng bé một cái gì đó tương tự và lấy nó ngay đi."

"Được rồi, được rồi." Tony nói, chạy vào bếp. Anh cầm lấy ba chai Mountain Dew và tất cả bánh quy giòn trong nhà bếp và chạy đến. Stephen đang đắp chăn cho cậu khi cái áo choàng giữ cậu lại trên giường khi cậu cố đứng dậy.

"Con vẫn ổn mà, ba Stephen." Peter nói. "Ba Tony Cứu con!"

"Con bị ốm! Con không ổn," Tony khăng khăng.

"Áo choàng, làm ơn đi," Peter cố gắng, nhưng nó bịt miệng cậu, khiến cậu rùng mình. Peter chấp nhận số phận và nằm lại.

"Bọn ta đã gọi cho trường và dì May," Stephen nói.

"Tôi sẽ đi lấy một cái xô phòng khi nó thấy nôn nao." Tony nói.

"Ý hay đấy."

"Ba à!" Peter phàn nàn. Tony cầm cái xô và đặt nó bên cạnh. Stephen lấy nhiệt độ.

"100 độ (?), nó bị sốt," Stephen nói. "Ho, nghẹt mũi, đau họng...Chưa nôn, nhưng buồn nôn."

"Lạnh quá!" Peter nói.

"Cúm" Stephen nói. "Tôi cá là vậy."

"Đó chỉ là bệnh cúm, con có thể đến trường-"

"Không nếu sốt." Stephen khăng khăng. Peter thở dài. Tony và Stephen quấn cậu vào chăn và Tony rót cho cậu một chút Mountain Dew khi Stephen lấy bánh quy ra. Chiếc áo choàng giúp mở bịch bánh quy giòn.

"Con có bài ở trường!"

"Nhắn cho Ned nhanh nói cậu ấy chép bài cho con và ta sẽ lấy nó vào cuối ngày," Stephen nói. Tony đưa điện thoại cho Peter. Cậu nhắn tin cho Ned, thở dài và đưa điện t hoại cho Tony để đổi lấy Mountain Dew.

Phải mất một giờ nữa Peter mới ói ra, nhưng khi cuối cùng cậu cũng bắt đầu cảm kích khi ở nhà. Cậu gần như khóc khi cậu ói, cuộn tròn như một quả bóng. Stephen xoa xoa vào vai Peter và Tony đỡ cậu dậy.

Peter không muốn ăn nữa, nhưng Stephen đã thuyết phục cậu ăn nếu cậu cứ ói như vậy cậu sẽ không đỡ hơn. Peter rúc sâu vào giường và chăn, ở đó nghỉ ngơi suốt thời gian còn lại, và ói lần thứ hai trong hôm đó.

"Tôi sẽ đi lấy bài tập về nhà của Peter." Stephen nói.

"Được rồi, tôi sẽ cho thằng bé uống và ăn nhiều hơn một chút," Tony nói.

"Giữ ấm cho nó," Stephen nói. "Chúng ta cần hạ cơn sốt."

"Hẳn rồi." Tony nói.

Stephen mở một cánh cổng thẳng đến trường, không quan tâm đến việc tới đó bằng cách khác. Một vài đứa trẻ quay lại há hốc mồn và nhìn hay hét lên gì đó.

"Có chuyện gì với mấy nhóc vậy?" Hỏi tài xế, "Chưa thế một pháp sư bao giờ sao?" Gã đi tới chỗ Ned.

"Chào chú - Bác sĩ Strange," Ned nói. "Cháu có bài tập của Peter." Stephen cầm lấy tập giấy từ cậu.

"Cảm ơn cháu Ned."

"Đã khá lâu rồi, cháu giữ nó từ tuần trước," Ned nói. "Chú hãy bảo với Peter là cháu nóng lòng mong cậu ấy khỏe lại - nhưng ừm - cháu cũng không muốn cậu ấy bị ốm hay -"

"Ta sẽ nói với nó." Stephen nói. Stephen thích Ned. Cậu ấy là bạn tốt của Peter, và thực sự quan tâm tới thằng bé. Peter không có nhiều bạn bè, nên gã rất vui vì Ned ở đó với cậu. Stephen quay lại và bước qua cánh cổng. "Cảm ơn cháu, Ned" gã gọi. Gã để bài tập về nhà lên bàn, không muốn Peter lo lắng về nó.

"Thằng bé đang ngủ," Tony nói. Stephen vòng tay ôm lấy Tony và kéo anh lại gần. "Anh đã làm rất tốt ba Stephen."

"Chúng ta đã làm tốt." Stephen sửa lại, hôn lên má Tony.

*

Anh ói hai lần tính tới giờ, nhưng anh có những việc phải làm. Anh có rất nhiều việc phải làm - anh luôn làm - Ironman của anh khóc to. ANh không thể phí một ngày vì ốm. Có nghĩa là chắc chắn không thể để cho Stephen và Peter biết anh đã bị lây từ Peter. Anh đang trong một cuộc họp khi anh phải ra ngoài, một cách đột ngột. Anh cúi người trng nhà vệ sinh phòng tắm, cố gắng ói và kết thúc khi nghe thấy tiếng bước chân nặng về phía sau anh.

"Này, anh ổn chứ?" Rhodey hỏi.

"Ừ," Tony nói, "Tôi chỉ hơi nôn nao một chút."

"Anh nên nghỉ một ngày." Rhodey nói. "Chúng tôi sẽ ổn thôi, tôi có thể lo chuyện này giúp anh."

"Không, tôi ổn."

"Mmmhmmm," Rohdey nói. "Đó là lý do anh phải rời cuộc họp để ói hả?"

"Oh, dừng lại-" Tony rít lên, ói ra.

*

Pháp sư tối thượng không mất ngày nghỉ ốm. Gã biết điều đó có nghĩa là gã nên, nhưng thực sự gã không thể. Có một tên cướp ma thuật khác đang ở quanh New York, và mặc dù không có vấn đề gì với gã, gã cũng phải loại bỏ tên đó để bảo vệ Peter, bởi vì Peter sẽ cố gắng giải quyết nó. Đó chỉ là những gì Peter làm.

"Tôi không quan tâm anh nghĩ anh đang làm gì, ngồi xuống ngay," Wong rít lên, đẩy gã về phía cửa.

"Wong, tôi ổn."

"Anh bị sốt. Anh hoặc bất cứ ai nên biết điều đó có nghĩa rằng anh không nên đi ra ngoài, Dr Strange," Wong nói. "Ngồi xuống."

"Wong, tôi là pháp sư tối thượng và tôi phải-"

"Đối phó với một tên cướp cấp thấp? Bất cứ ai cũng có thể giải quyết vấn đề đó."

"Được thôi." Stephen nói. Gã bước đến chiếc ghế dài, ngồi xuống, rồi xuất hồn và bay qua cánh cửa.

"Stephen!" Wong gọi. "Đặt lại linh hồn của anh vào cơ thể ngay đi!"

Rhodey biết Tony quá ngoan cố để dừng lại, và anh có cảm giác Strange cũng đang làm điều tương tự. Vì vậy, anh quyết định nhắn tin cho Wong.

Tony vẫn ói và không dừng 'Ironman có việc phải làm' lại.

Stephen bay qua cửa sổ. Gã cũng làm như vậy. 'Pháp sư tối thượng không nghỉ ốm.'

Rhodey tự hỏi tại sao Wong nhắn như vậy. Đó khá kì lạ, nhưng sau đó Wong lại nhắn một tin kì lạ nữa.

Chúng ta phải để họ tự chăm sóc bản thân.

Đưa họ tới chỗ thằng bé.

Giúp tôi làm đi.

Được.

Rhodey cười toe toét với cái điện thoại của mình.

"Chuyện gì vui vậy?" Tony hỏi.

"Một người nào đó trên mạng đổi anh và chòm râu của Strange của Strange." Tony đảo mắt và không nhìn vào nó. Rhodey nhắn tin cho Peter.

Peter các ba cậu không khỏe và không tự chăm sóc bản  thân, giúp tôi và Wong buộc họ phải nghỉ ngơi.

K

Rhodey cho rằng đó là có. Hoàn hảo.

Stephen và Tony về nhà cùng một lúc, cả hai đều rít lên và ho.

"Anh ốm à?" Stephen hỏi Tony. "Anh nên nghỉ một ngày-"

"Anh cũng bị bệnh, phải không?" Tony hỏi. "Sao anh không nghỉ ốm?"

"Tôi phải bảo vệ Peter từ-" Câu của gã bị ngắt quãng bởi một tràng ho. Tony vòng tay ôm lấy gã.

"Stephen anh ổn chứ?"

"Áo choàng! Ngay!" Peter hét lên. Cái áo choàng bay lên và quấn quanh họ, đặt họ xuống đất.

"Gah! Peter!" Tony kêu lên. Họ được nâng lên và mang đến ghế dài. Rhodey và Wong chạy đến với chăn và bắt đầu phủ lên họ.

"Mọi người đang làm gì vậy!" Stephen hỏi, quằn quại xung quanh.

"Hai người phải nghỉ ngơi để trở thành những ông bố tốt hơn," Peter nói, trưng ra đôi mắt cún con và ôm họ. Tony lập tức bị thuyết phục bởi đôi mắt cún con, nhưng Stephen nhăn nhó một lúc, nhưng cái áo choàng và Tony giữ không cho gã thoát. Stephen thở dài.

"Được rồi," gã nói.

"Yay!" Peter nói. "Tốt lắm cả đội." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net