Spiked

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : "Con," Tony chỉ vào Peter. "Vào đây," Anh chỉ xuống sàn. "Ngay lập tức."

Trong đồ uống của cậu có Spiked, cậu lỡ giờ giới nghiêm và có hai ông bố rất lo lắng cho cậu.

(Spiked: là một loại đồ uống làm từ thực vật, mình không rõ là cây gì, nhưng như bia vậy.)

Tác giả : waddles.

Link gốc : https://archiveofourown.org/works/15035135

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup và chuyển ver.

----------------------------------

Mặt trời mọc tuyệt đẹp vào buổi sáng, những đám mây màu cam chuyển sang màu đỏ và hồng, phá tan bóng tối giữa chúng. Thực tế đáng buồn rằng Peter sẽ không nhớ vẻ đẹp của bức tranh được đóng khung hoàn hảo như thế nào ở nhà cậu. Không khí mát mẻ của buổi sáng đã quấn quanh cơ thể lắc lư của Peter và hơi mát của nó làm đầu óc cậu thư giãn...Đó là cho đến khi làn  gió dừng lại khi tiếng hét lo âu đột nhiên vang vọng.

"Peter! Con đang nghĩ cái éo gì thế? Vào nhà ngay!" Ba cậu, Tony hét ra con phố vắng. Một con mèo đen băng qua đường phía sau Peter và lông nó lấp lánh trong ánh sáng màu cam đậm của bầu trời; cậu nhớ rằng cậu đã nuôi một con mèo trước đây và nó thật mềm mại, nhưng khi nào mà cậu lại quyết định đi bộ về nhà? "Sao con lại nhìn ta chằm chằm? Con say à? Ned đâu? Stephen! Xuống đây!" Tạm dừng một chút. "Con," Anh chỉ vào Peter. "Vào đây," Anh chỉ xuống sàn. "Ngay lập tức."

---

"Peter," Một người ba khác của cậu, Stephen nói, "5 giờ sáng. Con được cho là cách nhà 4 giờ đồng hồ và không chỉ  thế con còn đang say." Stephen nói với giọng nghiêm nghị, nhưng từ những gì Peter có thể thấy trong ánh mặt trời đang rọi trên khuôn mặt ba mình, gã trông lo lắng và mệt moit. Stephen ngồi đối diện với tách trà thảo dược trong tay.

Peter đặt cốc của mình xuống và những tia nắng ấm áp chiếu trên tấm thảm ướt mà trước đây là màu trắng...Họ đã vào phòng khách khi nào?

"Pete? Con ổn không?" Tony nói, đặt một tay lên vai con trai khi Stephen đứng dậy để bật cái đèn gần nhất.

"Con cảm thấy không khỏe."

"Tony. Thằng bé không say."

"Gì? Vậy là nó đang giả vờ? Tôi-"

Stephen đứng dậy và đặt cốc của mình lên bàn. Thứ gã làm tiếp theo là thứ mà Tony Stark sẽ không bao giờ quên được. Gã cảm nhận nhịp tin của con trai mình bằng một tay và dùng tay khác đo nhiệt độ của Peter. "Peter, con có nhớ hôm này là ngày mấy không?"

Có một sự im lặng kinh khủng trong căn phòng khi Peter từ từ nhìn lên ánh mắt lo lắng của Stephen. "Con không biết sao con lại có mặt ở đây." Lời nói của cậu nhỏ dần và căn phòng dường như giảm đi một nửa khi cậu quay đầu, vì  thế Peter nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu khát.

"Nó chơi thuốc?"

"....Đúng vậy. Mặc dù tôi không thể ngửi thấy mùi gì ở thằng bé nên tôi không thể chắc nó đã uống thứ gì."

"Mẹ nó. Chúng ta cần gọi xe cấp cứu hay gì đó?"

"Không, trừ khi thằng bé ra ngoài hoặc nếu tình trạng của thằng bé xấu đi một cách nhanh chóng." Stephen vuốt tóc và thở dài. "Thằng bé nên tỉnh táo trong vài giờ tới, mặc dù nó phụ thuộc vào loại thuốc mà thằng bé đã uống."

"Là thứ bảy." Peter nhẹ nhàng nói; cả hai người quay lại nhìn cậu, ngạc nhiên. "Ned đâu?"

"Pete, con có nhớ đã uống bất kỳ loại thuốc nào hay được cho bất kỳ đồ ăn gì hoặc đã nếm đồ uống gì không?" Câu hỏi của Stephen không được trả lời và một sự im lặng không thoải mái tràn ngập không gian. Đó là khi có cuộc gọi đến. Tony để rượu whisky mà anh rót vào một cốc cà phê lớn xuống để cầm lấy điện thoại.

"Cô Leeds?"

---

"Cảm ơn, vâng. Tôi cũng hy vọng Ned sẽ khỏe hơn. Sẽ có hậu quả cho những gì tên khốn đó đã làm, tên anh ta là gì nhỉ? Flash? Tên kiểu gì vậy? Bắt các cảnh sát liên quan?" Đây là âm thanh đánh thức Peter.

"Ba?"

"Pete!" Peter co rúm lại. "Tôi phải cúp máy rồi, bye." Tony tắt điện thoại.

"Con cảm thấy sao rồi nhóc?" Tony hỏi, biết rõ câu trả lời từ kinh nghiệm trong quá khứ và từ việc nhìn vào con trai mình.

"Tạm ổn ba." Peter ngồi trên chiếc ghế dài và cầm một ly nước. "Có phải mẹ Ned không ạ? Ned có ổn không?! Ba, con phải gặp cậu ấy!" Cậu nhóc uống một hơi nước và đột ngột đứng dậy; cậu nhận được những đốm đen trong tầm nhìn của mình và choáng váng mạnh. Cậu lại ngồi xuống.

"Whoa, whoa nhóc, từ từ nào anh hùng. Ned ổn, có vẻ như cậu ấy uống ít hơn con."

"Con thề rằng con không biết nó là spiked. Con thề! Nghiêm túc là con chỉ muốn thử một chút... Đừng nhìn con như thể con đang thực lòng! Nhưng làm ơn đừng nói với ba Stephen."

Stephen nhướn mày khi bước vào phòng. "Không nói cái gì với ta?"

"Ummm..." Tất cả những gì Peter có thể làm cho đến khi Tony thở dài và cắt ngang.

"Sao con có thể làm vỡ cái chậu cây tháng trước, thực lòng Peter con phải cẩn thận hơn." Tony nói rồi cười trước sự ngạc nhiên của Peter nhanh chóng biến thành một cái cau mày. Cậu và Tony đã ném quả bóng Tennis cũ quanh vườn và Tony hất chậu cây xuống bằng mông của anh, nó rơi xuống sàn và vỡ ngay lập tức; Tony đã hứa sẽ không mắng cậu.

Tuy vậy, Peter có thể hùa theo. "Con xin lỗi ba."

"Được rồi, Peter. Chúng ta có một cái mới phải không?" Đó là lúc Tony quay sang cau có. 'Thiên vị!' Anh nghĩ, 'Đó không phải là cách anh làm nếu tôi thừa nhận làm vỡ nó.'

"Con cảm thấy thế nào?" Stephen ngồi cạnh cậu và đo nhiệt độ của cậu lần nữa.

"Hơi mệt lúc này nhưng con sẽ sớm ổn thôi." Stephen gật đầu và gọi Tony để họ cùng ngồi trên cái ghế dài.

"Chúng ta đều sẽ ổn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net