Chương 39 : Âm u

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nho nhỏ, hai mắt đỏ hoe.

"Nhưng còn trận đấu. Chuyện gì đã xảy ra ? Chúng ta có thắng không ?" - Harry lo lắng hỏi. Thật không biết cậu ấy có để tâm đến tính mạng mình không nữa.

Không ai nói gì cả, vẻ mặt mọi người đều mang vẻ u sầu không thôi.

"Diggory bắt được trái banh Snitch ngay sau khi em ngã xuống. Lúc đó anh ta không nhận thấy điều gì đang xảy ra. Khi anh ta nhìn lại và thấy em nằm trên mặt đất, anh ta đã tìm cách hủy bỏ kết quả. Diggory muốn thi đấu lại, nhưng quả thật là họ đã chiến thắng một cách sòng phẳng trung thực... Ngay cả anh Wood cũng phải công nhận." - Geogre khổ sở nói.

"Anh Wood đâu rồi ?"

"Ảnh còn ở trong phòng tắm. Xem ra ảnh muốn tự dìm mình cho chết đuối luôn."

Harry gục mặt vào đầu gối, hai bàn tay ghì chặt mớ tóc rối, cậu ấy đã kì vọng trận đấu này rất nhiều.

"Không sao đâu, Harry, trước đây em chưa bao giờ bỏ lỡ một trái banh Snitch nào mà." - Fred ôm vai cậu ấy lay, hớn hở an ủi.

"Phải có một lần em bắt hụt nó chứ !" - Geroge vỗ vai Harry.

"Cũng chưa kết thúc hẳn. Chúng ta chỉ thua một trăm điểm, đúng không ? Cho nên nếu Hufflepuff thua Ravenclaw, và chúng ta thắng Ravenclaw và Slytherin..." - Fred lại nói.

"Hufflepuff sẽ phải thua ít nhất hai trăm điểm." - George e dè bảo.

"Nhưng nếu họ đánh bại Ravenclaw..."

"Không đời nào. Ravenclaw giỏi lắm. Nhưng nếu Slytherin thua Hufflepuff..."

"Tất cả tùy thuộc vào điểm số mà thôi... đằng nào cũng cách biệt nhau một trăm điểm..."

Harry nằm đó, không nói một lời, khuôn mặt buồn rười rượi, như thể cả thế giới vừa sụp đổ trước mắt cậu ấy. Ai cũng đều hiểu cả, cậu ấy yêu Quidditch cũng chẳng thua kém gì Wood, đây còn là lần đầu tiên Harry để lỡ mất trái Snitch nữa chứ.



Mười phút sau, bà Pomfrey đến bảo đội Quidditch ra ngoài để cho Harry được yên tĩnh nghỉ ngơi.

"Lát nữa tụi này sẽ lại thăm em. Đừng tự dằn vặt mình, Harry à. Em vẫn là Tầm thủ giỏi nhất mà đội mình từng có từ trước tới nay." - Fred nói.

Bọn họ kéo nhau đi ra ngoài, để lại dấu chân sình lầy đằng sau. Bà Pomfrey đóng cánh cửa sau lại, vẻ mặt không hài lòng chút nào.

Tôi cùng Ron và Hermione đi đến gần giường Harry.

"Thầy Dumbledore giận hết sức. Mình chưa từng thấy thầy giận như thế bao giờ. Thầy chạy vào sân đấu khi cậu té ngã, thầy giơ đũa phép lên nên cậu chỉ đáp là đà xuống khi chạm mặt đất.

Sau đó thầy quay đầu đũa phép chĩa vào những viên giám ngục Azkaban, bắn vào bọn họ một luồng sáng trắng lóa như bạc. Họ rời khỏi sân vận động ngay... Thầy rất giận chuyện họ vượt vào sân trường, tụi mình từng nghe thầy nói..." - Hermione nói giọng run rẩy.

"Thầy Dumbledore làm bùa phép đặt cậu lên một cái băng ca rồi đi về trường với cái băng ca đó lơ lửng bay theo thầy. Ai cũng tưởng là cậu đã..." - Ron tiếp lời, nét mặt dè chừng.

"Không chỉ có giám ngục, đúng không ?" - Tôi hỏi lấp lửng. Khoảnh khắc Harry sững người nhìn lên bầu trời ấy, có điều gì đó không bình thường.

Cậu ấy thoáng chút ngạc nhiên rồi gật đầu khẽ, nét mặt vẫn buồn bã không thôi.

"Có ai nhặt lại chiếc Nimbus của mình không ?" - Harry như cố tìm đề tài khác để tránh đi vấn đề tôi vừa đề cập.

"Chuyện đó..." - Ron và Hermione liếc nhau một cái thật nhanh.

"Có chuyện gì vậy ?" - Harry hết nhìn người này đến người khác.

"Ờ... khi cậu té xuống, chiếc Nimbus bay đi... Và nó đụng... nó tông vào... Ôi, Harry ơi... nó tông vào cây Liễu Roi." - Hermione ngập ngừng nói.

"Rồi sao nữa ?" - Harry run run hỏi.

"Ờ, cậu biết cây Liễu Roi mà. Nó... nó đâu có thích bị tông..." - Ron ấp úng.

"Giáo sư Flitwick vừa thu gom cây chổi về trước khi cậu tỉnh dậy." - Hermione nói giọng lí nhí.

Một cách chậm rãi, cậu ấy cầm lấy một cái túi xách đặt cạnh chân, trút hết bên trong ra hàng tá que gỗ vụn với những cành nhánh con con trên giường. Đó là những gì còn lại của cây chổi thần trung thành của Harry.

Khuôn mặt Harry dường như đông cứng, không tin vào mắt mình cầm mấy que gỗ nhỏ lên, tưởng như cậu ấy sắp khóc đến nơi.

"Bọn mình... đi nhé ?" - Tôi khẽ hỏi, bởi tôi biết chắc bây giờ mấy lời an ủi chẳng thể nào có tí tác dụng gì, Harry cần tự mình bình tĩnh lại.

Harry không đáp, cứ trân trân nhìn mớ hỗn độn trên giường. Tôi kéo Ron và Hermione ra khỏi đó, đóng cửa lại và chia nhau ra về, bùn đất trên người cũng cần rửa sạch rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net