Chương 46 : Nhà Weasley

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tíc tắc, tíc tắc, sắp đến rồi cô bé."

Người phụ nữ vuốt nhẹ mái tóc nâu của tôi, khóe môi chậm rãi giương lên, ánh mắt như chứa đựng cả bầu trời sao.

"Firrma này, sẽ ổn nếu cho con bé đến chơi chứ ? Buổi tiệc này sẽ có rất nhiều gia đình quyền lực, em lo con bé sẽ không thấy thoải mái."

"Ôi Selviar em yêu, em nghĩ con gái chúng ta là ai chứ. Con bé sẽ làm tốt thôi, phải không Charlie ?"

Người đàn ông chạm vào chiếc mũi bé tí của tôi, khẽ cười. Tôi nhìn họ bằng đôi mắt ngập tràn tự tin, dõng dạc đáp.

"Dĩ nhiên rồi."

Tôi ngồi trên giường, thẩn thờ nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài, lại mưa rồi.

Gần đây những ký ức thuở bé của tôi trở lại ngày càng nhiều, mặc dù chỉ là những đoạn hội thoại ngắn, không đầu không đuôi. Nhưng nhờ chúng mà tôi hiểu rõ hơn về gia đình mình trong quá khứ, và có thể là cả tương lai nữa.

Chuyện gì rồi cũng phải qua đi, chúng tôi cũng phải thích nghi dần với cuộc sống không có Thor. Anh ấy không ở đây, căn nhà yên tĩnh đến lạ. Tuy chưa bao giờ ghét sự trầm lặng này nhưng tôi vẫn tiếc nuối những ngày trước, những ngày mà sự im lặng là âm thanh hiếm hoi nhất.

Gần đây Loki và Peter thường xuyên xuất hiện với mấy thứ dược liệu kì lạ, bảo là điều chế thuốc làm giảm các triệu chứng suy nhược của tôi. Số thuốc của Frigga chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tôi không dám dùng chúng nữa, sợ lúc cấp bách thì lại không còn.

Những cơn ác mộng và ảo giác vẫn xuất hiện, nhưng tần suất thì không đều lắm, có khi là vài đêm, cũng có khi là vài tuần. Sự suy nhược rõ ràng nhất đến từ sức khỏe thể chất của tôi, tôi không còn tốc độ và sức mạnh như khi vừa đến Asgard nữa, lại còn thường xuyên đau đầu và choáng váng, thậm chí có thể ngất đi chỉ sau một buổi luyện tập đơn giản.

Mùa hè chầm chậm trôi, ngày nhập học cũng sắp đến gần. Nhưng trước đó, tôi đã nhận được lời mời từ bộ ba Tam giác vàng, trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới sẽ diễn ra vào tối thứ hai này.

Các cậu ấy bảo đã ba mươi năm nay nước Anh mới có dịp đăng cai Cúp Thế Giới nên vé rất khó mua. May là ông bà Weasley đã dành vé cho tôi, dĩ nhiên cũng có phần của Loki và Peter.

"Peter, cậu chuẩn bị xong đồ chưa ?"

Bác Weasley bảo chúng tôi đến nhà bác ấy trước một ngày để thuận tiện cho việc di chuyển, nên giờ tôi vẫn đang nghĩ xem mình có nên mang theo vài bộ quần áo nữa không.

"Xong rồi."

Peter từ trên tầng đi xuống với chiếc balo nhỏ trên lưng, trông cậu ấy có vẻ rất hứng thú. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không ra ngoài dạo chơi kể từ khi đưa Thor trở về Asgard.

"Còn anh thì sao ?

Loki vẫn ngồi trên sofa trước lò sưởi, trên tay là một quyển sách như mọi ngày. Anh ta thậm chí còn không thèm nhìn bọn tôi, chầm chậm lật trang sách.

"Ta sẽ đến khi trận đấu bắt đầu, gia đình đó quá ồn ào."

"Tùy anh thôi."


Tôi và Peter rời nhà khi trời vừa mưa xong, mặt đất vẫn còn đọng lại nhiều vệt nước dài, trong không khí có mùi đất ẩm quen thuộc. Bọn tôi đến quán Cái Vạc Lủng và chờ ông bà Weasley ở đó, chẳng mấy chốc họ đã xuất hiện và đưa chúng tôi về nhà qua một lối đi bí mật trong quán.

"Các cháu ngồi đây nhé, chúng ta đi đón Harry."

"Vâng ạ."

Nói xong, ông bà Weasley cùng Fred và George rời đi trên con xe màu xanh biển quen thuộc, căn bếp chỉ còn tôi và Peter.

Khi chúng tôi còn đang suy nghĩ có nên đi tham quan một vòng không thì từ trên lầu có hai người đi xuống. Hai chàng trai không bất ngờ lắm với sự xuất hiện của bọn tôi, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.

"Hai đứa là bạn của Ron à, sao anh chưa từng thấy hai đứa nhỉ ? Nhân tiện, anh là Charlie."

"Trùng hợp thật, em cũng là Charlie, Charlothie Faniel. Đây là lần đầu bọn em đến đây."

"Em là Peter."

Đây chắc là người anh chuyên làm việc với rồng ở Rumani mà Ron đã kể.

Vóc người anh ấy không cao lắm nhưng trông rất mạnh mẽ với hai cánh tay đầy cơ bắp, một trong hai cánh tay ấy còn có một vết phồng bóng láng. Anh Charlie có một gương mặt đôn hậu nhưng lại đầy nét phong trần, tàn nhang trên mặt nhiều đến nỗi khiến làn da anh trông như bị rám nắng.

"Anh là Bill."

Chàng trên bên cạnh cũng mỉm cười với bọn tôi. Nếu tôi không nhầm thì Ron bảo anh ấy hiện đang làm việc cho nhà băng Gringotts và từng là Thủ lĩnh Nam sinh ở trường Hogwarts, thành tích thật đáng ngưỡng mộ.

Nhưng anh ấy trông không hề giống với tưởng tượng của tôi. Anh Bill khá cao, mái tóc dài được cột gọn gàng, còn đeo thêm một cái bông tai trông giống răng nanh. Quần áo đậm chất Rock và chân thì mang giày da rồng sống chứ không phải loại da thuộc thông thường.



Ngồi một lúc thì Harry cũng đến, cậu ấy xoay mòng mòng xuất hiện ngay trong phòng bếp, suýt nữa thì ngã nhào vào cái lò sưởi. Ngay lúc này trong phòng bếp đã hội tụ đủ cả gia đình Weasley, những người mới xuất hiện trông như vừa thoát khỏi một đám cháy vậy, trên người họ dính đầy bụi bẩn.

Harry trông thấy bọn tôi, cười ái ngại rồi phủi phủi bụi trên cặp kính của mình.

"Lâu rồi không gặp cậu, Charlie. Và cả Peter nữa."

"Harry, Ron, bọn tớ khá nhớ hai cậu đấy."

Sau màn chào hỏi đó, mọi người im lặng xem trận cãi vã nho nhỏ giữa bà Weasley và hai anh em sinh đôi, có vẻ họ lại vừa bày trò đùa nghịch gì đó. Bỗng nhiên, cửa nhà bếp sau lưng bà Weasley mở ra và hai cô gái xuất hiện. Mái tóc nâu xù quen thuộc tất nhiên là Hermione, còn cô nhóc với mái tóc đỏ, vóc người nhỏ nhắn là dĩ nhiên Ginny rồi.

Hermione đứng ở ngạch cửa nhà bếp, lên tiếng.

"Ron, sao không chỉ cho mấy cậu ấy biết phòng ngủ ở đâu ?"

Ron có vẻ không hiểu ý lắm, không thèm suy nghĩ đã trả lời ngay.

"Dễ tìm mà, ở ngay trên lầu ấy."

Hermione thở dài, nhấn mạnh thêm.

"Vậy tất cả tụi mình đi đi."

Ron lúc này mới hiểu ra, vội vàng kéo bọn tôi rời đi.

"À phải.... Bọn mình đi thôi."

George nhanh nhảu nói chen vào.

"Cho tụi này đi cùng với."

Bà Weasley lập tức quát ngay.

"Con ở yên đó."



Bọn tôi rón rén đi ra khỏi nhà bếp, rồi cùng Hermione và Ginny đi dọc hành lang hẹp, leo cái cầu thang ọp ẹp, ngoằn ngoèo, dựng lắt lẻo khắp nhà để lên tới những tầng lầu trên cùng. Lúc đang leo lên lầu, Harry hỏi.

"Mánh phù thủy vừa này của Fred và George là gì vậy ?"

Ron cười một cái, có vẻ ai nấy đều mong chờ xem câu trả lời là gì.

"Lúc mẹ dọn dẹp phòng anh Fred và anh George, bà nhặt được một mớ đơn đặt hàng. Mấy cái danh mục giá cả dài liệt kê những thứ mà hai ảnh đã phát minh ra. Cậu biết mà, toàn là mấy thứ để quậy phá. Đũa phép giả, kẹo bánh bịp, cả đống thứ. Mà cũng xuất sắc thật, tớ chưa từng biết về mấy phát minh này nọ..."

Ginny nhỏ giọng nói thêm.

"Cả nhà thường nghe tiếng nổ trong phòng của hai ảnh, từ lâu rồi, nhưng đâu ai ngờ mấy ảnh phát minh thứ gì đó thật. Cả nhà cứ nghĩ mấy ảnh thích mấy thứ nổ ẫm ĩ đó thôi."

"Chỉ có điều, hầu hết... thật ra là tất cả... mấy thứ đồ đó đều hơi hơi nguy hiểm. Hai ảnh còn đang dự định bán mấy thứ đó ở trường Hogwarts để kiếm chút tiền tiêu vặt. Mẹ tức giận lắm, nói hai ảnh không được phép làm ra thêm bất cứ một món gì thuộc loại đó nữa, còn đốt hết đơn đặt hàng nữa..."

Lúc này tôi đã sắp thở không ra hơi rồi, cầu thang gì mà dài thế ?

Ginny bên cạnh trông không hề hấn gì, bình thản kể chuyện.

"Xong rồi lại xảy ra cãi vã om sòm, mẹ thì muốn mấy ảnh nối nghiệp bố làm việc trong Bộ Pháp Thuật, mà mấy ảnh thì nói chỉ muốn mở một tiệm bán đồ nghịch phá."

Vừa lúc đó một cánh cửa ở đầu cầu thang lầu hai mở ra, một người bước ra với vẻ bực mình. Harry lập tức hào hứng chào hỏi.

"Chào anh Percy !"

"À, chào Harry ! Anh còn đang nghĩ xem ai mà ồn ào như vậy ? Anh đang làm việc và thật không thể tập trung được khi mà người khác cứ chạy rầm rầm trên cầu thang."

Ron cáu kỉnh gắt lên.

"Tụi em không hề chạy rầm rầm. Tụi em đang đi đứng đàng hoàng. Xin lỗi nếu như tụi em làm phiền đến công tác tuyệt mật của Bộ Pháp Thuật."

Harry nhìn Ron một cái rồi lại tò mò hỏi tiếp.

"Mà anh đang làm công tác gì vậy ?"

Percy vui vẻ trở lại, đáp với giọng tự mãn.

"Một bản báo cáo cho Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc Tế."

"Anh ấy lại sắp bắt đầu huyên thuyên nữa đấy."

"Em chứ chế nhạo đi Ron, nhưng anh sẽ..."

Ron lờ đi, lại bắt đầu leo tiếp lên cái cầu thang.

"Thôi, thôi, được, được rồi."

Percy đóng mạnh cánh cửa phòng ngủ của mình, bọn tôi cũng giật mình một lúc những cũng nhanh chóng đi tiếp. Lên hết ba chặng cầu thang chông chênh nữa cũng đến phòng của Ron.

Căn phòng tận tít trên nóc ngôi nhà, trong phòng treo đầy mấy tấm huy chương của đội bóng Quidditch mà Ron yêu thích nhất. Bên rèm cửa sổ là cái chậu cá, bên trong chứa một con nhái to vô cùng.

Ron len lách qua bốn cái giường để vào phòng, nói tiếp với Harry và Peter.

"Anh Fred và anh George sẽ ở đây với tụi mình, hơi chật một chút nhưng chắc không sao đâu. Anh Bill và anh Charlie đã tạm chiếm phòng họ rồi, anh Percy thì ở riêng một căn phòng vì ảnh phải làm việc."

"Còn tụi mình sẽ ngủ ở phòng Ginny. Charlie à, mình thật sự rất muốn kể cho cậu về quyển sách mới đọc, nó hay lắm."

Hermione thích thú khoác tay tôi, trong mắt ngập tràn mong chờ. Tôi cười cười gật đầu, thở sắp không ra hơi rồi, thảo nào mấy anh em nhà này ai cũng gầy như vậy, ngày nào phải cũng leo một đoạn dài mới lên được tới phòng, không gầy mới lạ đó.


"Hình như ở dưới nhà hết cãi nhau rồi. Hay là tụi mình đi xuống phụ mẹ cậu nấu bữa tối đi ?"

Sau khi dọn hết đồ đạc vào phòng Ginny thì dưới nhà cũng đã yên tĩnh trở lại. Thực ra là không có gì nhiều lắm, chỉ là cái balo nhỏ thôi, phần nhiều là do tôi cần nghỉ mệt.

"Vậy tụi mình đi thôi."

Ron dẫn đầu đội phụ việc đi xuống cầu thang, may là lúc đi xuống thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Bà Weasley đang loay hoay một mình trong nhà bếp, có vẻ bà vẫn còn khá tức giận. Nhưng khi thấy bọn tôi đi vào, bà đã niềm nở trở lại.

"Chúng ta sẽ ăn trong vườn, vì trong này không đủ chỗ cho tất cả chúng ta. Mấy cô gái phụ bác mang dĩa ra sân được không ? Bill và Charlie đang lắp bàn ngoài đó."

Bà Weasley cười hiền, quay sang Harry và Ron.

"Còn hai đứa con thì phụ dọn dao nĩa ra."

Bà Weasley hướng cây đũa phép vào một đống khoai tây trong chậu, có vẻ bà đã hơi mạnh tay một tí, lũ khoai tây bị bóc vỏ nhanh đến nỗi tụi nó cứ nẩy lên bật lên tường và trần nhà.

Bà Weasley quất vun vút cây đũa phép hướng vào cái mo hốt rác, nó nhảy phóc khỏi cái tủ tường và bắt đầu trượt ngang qua căn phòng, lật đật hốt mấy củ khoai tây.

"Hai cái đứa đó !"

Bà Weasley quát lên với Fred và George.

"Không biết là rồi tụi nó sẽ làm được gì. Không tham vọng, không phấn đấu, chỉ trừ khi trổ tài quậy phá."

Bà Weasley dằn mạnh cái nồi canh xuống mặt bàn nhà bếp và bắt đầu quơ cây đũa phép lòng vòng bên trong cái nồi. Bà vừa mới khuấy là một dòng sốt kem chảy ra từ đầu cây đũa phép. Bà tiếp tục bằng giọng cáu gắt.

"Mà tụi nó đâu phải là ngu đần gì cho cam."

Bà đặt cái nồi lên bếp lò và thắp lửa chỉ với một cái phẩy nhẹ cây đũa phép.

"Nếu mà tụi nó không sớm chấn chỉnh lại, thể nào tụi nó cũng gặp chuyện cho xem. Thư cú mắng vốn từ trường Hogwarts thì nhiều vô số kể, nhiều hơn thư tường trình của tất cả những đứa nhóc khác gộp lại. Nếu tụi nó cứ tiếp tục như vậy, thể nào cũng sẽ phải ra trước Sở sử dụng Sai trái pháp thuật cho xem."

Bà Weasley vung cây đũa phép về phía ngăn tủ đựng dao kéo, khiến nó bật tung ra. Cả Harry và Ron đều phải nhảy tránh qua một bên khi hàng đàn dao phóng ra khỏi ngăn tủ, bay ngang qua nhà bếp, và bắt đầu cắt mấy củ khoai tây.

Bà Weasley đặt cây đũa phép xuống và bắt đầu lôi ra thêm mấy cái nồi nữa. Bà vẫn nói tiếp trong sự ngỡ ngàng của mấy đứa nhóc bọn tôi.

"Không biết là mình đã dạy dỗ chúng không đúng chỗ nào. Bao nhiêu năm rồi tụi nó cứ chứng nào tật nấy, hết quậy chuyện này tới gây chuyện kia, mà nói tụi nó có thèm nghe đâu... ỐI LẠI NỮA !"

Bà lại cầm cây đũa trên bàn lên và nó đã phát ra một tiếng chút chít to rồi biến thành một con chuột cao su to lớn. Bà Weasley gào lên.

"Lại là một trong những cây đũa phép giả của tụi nó nữa !"

Bà chụp cây đũa thật của bà và xoay lại thì thấy cái nồi trên bếp lò đã bốc khói khét lẹt.

Ron quơ một nắm dao nĩa trong ngăn tủ để mở, nói vội với Harry.

"Thôi đi, tụi mình ra ngoài phụ anh Bill và Charlie đi."

Lúc này nhìn quanh đã không thấy Ginny và Hermione đâu, họ đi từ lúc nào vậy nhỉ ? Tôi cũng vội vội vàng vàng lẻn ra ngoài theo Harry và Ron, Peter cũng theo ngay phía sau.

Vừa chỉ mới đi mấy bước thì con mèo lông hoe hoe Crookshanks của Hermione lao nhanh như chớp từ trong vườn ra. Con mèo đang đuổi bắt cái gì đó giống như một củ khoai tây dính bùn có hai chân.

"Là con ma lùm."

Harry lẩm bẩm. Tôi lại nhìn củ khoai tây đó, ma lùm ?

Con ma lùm cao không đến hai tấc rưỡi, chân thì bé tí đầy gai, thế mà lại chạy rất nhanh. Chúng xẹt qua sân vườn và chui vào một trong mấy chiếc giày bốt Wellington nằm lăn lóc quanh cửa ra vào chỉ trong vài giây.

Bọn tôi hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng con ma lùm hét như điên khi con mèo Crookshanks thò một bàn chân đầy vuốt vào cổ giày, cố tóm con ma lùm ra.

Cùng lúc đó, một tiếng loảng xoảng rất to vang lên từ phía bên kia của căn nhà. Tôi giật mình lùi lại, suýt nữa thì ngã, may là có Peter đỡ lại.

Anh Bill lẫn anh Charlie đều lăm lăm cây đũa phép trong tay và đang điều khiển hai cái bàn cũ kỹ mòn vẹt bay cao cao bên trên bãi cỏ, choảng nhau chí chóe, cái này cố tông cái kia văng lên không trung. Fred và George thì đang hò reo cổ vũ, Ginny cười ngặt nghẽo, còn Hermione thì đang đứng nấp sau bụi cây, rõ ràng là đang đắn đo giữa thích thú và lo lắng.

Cái bàn của anh Bill choảng một cái rầm vào cái bàn của anh Charlie, làm gãy mất một chân. Có tiếng lách cách phía trên đầu mọi người, và tất cả cùng ngước đầu lên nhìn, cái đầu của anh Percy thò ra ngoài một cửa sổ ở tầng lầu thứ hai.

"Mấy người im lặng một chút có được không ?"

Anh Bill toe toét cười.

"Xin lỗi nhé Percy. Nhân tiện cho hỏi mấy bài báo cáo của anh sao rồi?"

"Tệ lắm."

Percy hằn học đáp, đóng sầm cánh cửa sổ lại. Anh Bill và anh Charlie khúc khích cười, khoái chí ra mặt. Hai anh ấy lại điều khiển mấy cái bàn đáp xuống mặt cỏ an toàn, vẫy nhẹ cây đũa phép, mấy cái bàn đã được lắp ráp hoàn chỉnh, còn biến ra một tấm khăn trải bàn để phủ lên trên.


Đến bảy giờ, chiếc bàn đã tràn ngập đồ ăn thơm phức. Chúng tôi cùng ngồi xúm xít quanh bàn dưới một bầu trời bình yên trong xanh thăm thẳm. Hai mắt tôi lấp lánh nhìn mấy món ăn trên bàn.

"Ngon hơn đồ bọn mình tự nấu nhiều nhỉ ?"

Peter cười hì, lấy một miếng gà nướng cho vào dĩa của tôi.

"Làm sao so sánh được chứ."

Ở tận cuối bàn, Percy đang kể cho ông Weasley nghe toàn bộ bản báo cáo của mình. Anh ấy nói đầy vẻ khoa trương.

"Con đã nói với ông Crouch rằng con sẽ làm xong bản báo cáo vào ngày thứ ba. Con nghĩ là ông ấy sẽ biết là con đã rất siêng năng. Với tất cả sự chuẩn bị cho Cúp Quidditch Thế Giới, chúng con chẳng có được sự hỗ trợ nào từ phía Bộ Thể dục Thể thao phù thủy như chúng con cần cả. Lão Ludo Bagman..."

Ông Weasley ngắt ngang một cách ôn hòa.

"Bố thích ông Ludo lắm. Chính ông ấy là người đã tặng những chiếc vé xem Cúp Quidditch Thế Giới cho chúng ta. Bố cũng giúp ổng một số việc, em trai của ông ấy, Otto, dính vào một vụ rắc rối, và bố đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện."

Và sau đó họ lại trò chuyện về nhiều nhân vật mà tôi không hề biết tên. Tôi quay sang phía mấy anh em nhà này, bọn họ đang trò chuyện rôm rả về Cúp Quidditch Thế Giới.

Anh Charlie hào hứng nói khi miệng đầy khoai tây.

"Chắc chắn Ireland sẽ vô địch. Họ đã đè bẹp Peru trong vòng bán kết."

Fred phản bác lại.

"Nhưng đội Bungari có Viktor Krum."

"Krum là một cầu thủ xịn, nhưng Ireland có đến bảy cầu thủ như vậy. Anh mong sao đội Anh qua được. Vụ đó đúng là ê mặt thật."

Harry háo hức hỏi.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy ?"

Anh Charlie ủ dột nói.

"Xuống bằng Transylvania, 390 - 10. Chơi tệ hết sức. Và Wales thì thua Uganda, Scotland thì bị Luxembourg ăn tươi nuốt sống."

Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình lạc hậu đến vậy, những tin tức này từ đâu ra vậy nhỉ ?

Ông Weasley hóa phép ra mấy ngọn đèn để thắp sáng khu vườn đang tối dần trước khi món kem dâu đặc chế tại nhà được dọn ra. Khi mọi người ăn xong thì mấy con bướm đêm đã vỗ cánh chấp chới dưới gầm bàn, và làn khí đêm ấm áp tỏa mùi thơm của cỏ và hoa dạ lý.

Ngồi nhìn mấy con ma lùm chạy xẹt qua bụi hoa hồng và cười sảng khoái khi thấy chúng bị con Crookshanks đuổi theo sát mông, tôi cảm thấy mình thật thư thả.

"No rồi ? Sao cậu ăn ít thế ?"

"Chắc do tớ còn hơi mệt. Cậu biết đấy, dạo này..."

Tôi nhìn Peter, cậu ấy liền gật đầu hiểu ý. Thật sự đã lâu lắm rồi tôi không thể hoàn toàn thư giãn như này, nghỉ ngơi ở nhà không giống ở đây. Tôi thích cảm giác sum họp gia đình ấm áp như này, từ khi Thor rời đi, cả căn nhà chỉ có tôi và Peter là thường xuyên trò chuyện, Loki chỉ luôn yên lặng thôi.

Bà Weasley đột ngột nói khi xem đồng hồ đeo tay.

"Đến giờ đi ngủ rồi, tất cả các con... Bình minh ngày mai là các con phải thức dậy để đi xem Cúp. Harry, Charlothie và Peter, các cháu ghi lại danh mục những thứ cần thiết cho niên học tới đi, bác sẽ đi mua một lượt ở Hẻm Xéo vào ngày mai. Sau Cúp Quidditch Thế Giới sẽ chẳng có nhiều thời gian đâu. Trận Cúp Thế giới lần trước kéo dài đến năm ngày ấy !"

"Vâng ạ."

Sau khi thu xếp xong tất cả mọi thứ, tôi thỏa mãn nằm dài trên giường. Hôm nay thật sự rất rất vui !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net