Chương 5: Yuki-san p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, trong khuôn viên hoàng cung tiếng chim vang trong không gian rộng lớn. Ngọn gió mùa thu lùa qua cửa sổ, dù nhẹ nhàng nó làm một nữ sinh thức giấc. Bước khỏi dãy phòng ký túc xá nữ. Yuki vươn vai, hít một hơi thật dài trong không khí trong lành ở thế giới nơi được triệu hồi nó khác hẳn với không khí bụi bặm bị ô nhiễm nặng ở thế giới của cô. Bởi vì sự phát triển đi cùng với sự suy giảm chất lượng môi trường. Dù xã hội ở đây không được phát triển, nhưng ít nhất, môi trường giữ được sự trong sạch của mình.

Yuki đến nhà sinh hoạt chung sửa soạn. Mặc bộ đồng phục, cô bước về phía phòng ăn.

"Chào buổi sáng, Yuki." Một cô gái hơi lùn với mái tóc ngắn và đeo một chiếc kính cận, Shino Nagashi. Bạn thân nhất của cô, dù Shino vốn có lối sống khép kín khó gần. Họ có tính cách khác ngược nhau, một người sống nội tâm trầm lặng một người sôi nổi tốt bụng và hòa đồng. Họ gặp nhau và trở nên thân thiết vì hiểu nhau đến mức có thể đi guốc trong bụng người còn lại.

"Shino-chan chào cậu." 

Cô nói rồi chạy lại ôm trầm lấy Shino. Shino có chút chống cự như có vẻ cô chịu thua. 

"Mình đi ăn sáng chứ." Shino thay đổi chủ đề và buông Yuki ra.

Họ cùng đi đến khu ăn uống. Ở đó, Yuki bị vây lấy bởi đám bạn cùng lớp, đương nhiên trong đó có cả Hatake. Sự hiện diện của cô làm cả lớp trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Hôm nay cô sẽ ăn món hơi lạ, nó được chế biến từ thứ thịt không có trên thế giới của cô và cách bày trí cũng lạ nữa. Xong xuôi, Yuki đến chỗ mọi người. 

"Tối qua tôi thấy cậu rời phòng dù đã khá tối, Sasaki-san cậu đi đâu vậy."

Iki Nagumo hỏi, trước mặt Yuki, thanh niên nổi loạn này như diện một bộ mặt khác. Sau khi nghe thấy điều này cô vội đỏ mặt.

"Iki-kun, cậu tọc mạch quá."

"Vô duyên quá đấy Nagumo-kun."

"Bạo chưa kìa."

Họ vừa cười vừa nói. Vấn đề này hiểu theo một nghĩa nào đó thì nó khá vô duyên. Cộng với cả vẻ mặt của Yuki, cậu chả khác gì một tên biến thái. Nhưng nó có vẻ gợi cho cô về chuyện gì đó mà cô không muốn nhắc đến. 

"Im đi, cho trận bây giờ." Cậu trở nên bực mình.

"Mình vừa nhớ có chuyện phải làm nên mình đi trước nha." Cách duy nhất Yuki có thể nghĩ ra để thoát khỏi tình thế này là bỏ chạy. Vả lại cô cũng có việc hôm nay.

"Thấy chưa cậu làm Yuki bỏ đi rồi." Hatake vừa nói một câu chí mạng. Iki sụp đổ rồi.Cô có thấy thông qua vẻ mặt cậu ta. Hành động làm khiến tình hình tệ hơn. 

"Hatake." Cậu ta đang níu lấy tay áo Yuki. 

"Không sao đâu, họ chỉ đùa tôi". 

"Mình biết mà, nhưng mình có việc thật". Cô chối vì rõ ràng nó là như vậy.

"Bọn mình là bạn từ nhỏ mà, nên là không cần phải ngại đâu." 

Đúng vậy, nhà của Hatake ngay sát nhà Yuki. Đương nhiên ba mẹ họ khá thân. Họ còn được mệnh danh là công chúa và hoàng tử. Họ cũng khá là thân nữa nên còn được coi như một cặp. 

"Thực sự thì hôm nay được nghỉ nên mình muốn..." 

Suýt nữa thì cô nói ra nhưng cô đã cầm lại được. 

"Cậu đang làm phiền Yuki đấy Hatake-kun."

"Vậy à." Có vẻ như ai lại gần Yuki đều bị bỏ bùa hay sao ý. Họ hành động thật kỳ lạ. Nhưng có vẻ có trường hợp đặc biệt là ai đó cho cô đi mua sắm một mình ở thành phố xa lại.

"Cảm ơn cậu Shino." Shino là người đã giải thoát cho cô.

"Vậy, hẹn gặp mọi người vào buổi tối nha."

"Mình hứa." Lại một hành động kì cục nữa đến từ vị trí của thần đồng chỉ biết dùng cơ bắp, Iki-kun. 

"Cậu lại phản ứng thái quá rồi, có sao không vậy Nagumo-kun."

"Mà Sasaki-san đâu phải nói với riêng cậu đâu."

Cậu ta liên tục bị cả lớp kích động.

"Thích một trận hả." Yuki có thể nghe những lời này ngay cả khi cô đã khá xa nơi đó. Có thể Yuki không nhận ra sức hút của mình vì quá vô tư nhưng việc đó khác vô tâm với người đang khóc trong lòng nào đó.

"Giờ thì, cậu tạ ở đâu nhỉ." Cô lẩm bẩm. Không có ở nhà ăn, vậy là ở thư viện đó nhỉ.

Từ nhà ăn đến thư viện mà cậu ta hay đến khá xa. Có thể nói là nơi ở đầu và nơi ở cuối vậy. 

Phải nói, nơi này có nhiều căn nhà lớn bỏ hoang, và cả khu đất rộng không dùng để làm gì. Nơi này cứ như khoa trương về một đế chế giàu có.

Lúc đến nơi, Yuki nhận ra cậu không hề ở đó. Một người như cậu ta có thể đi đâu nữa chú.

Với lại, nếu cậu ta mà biết Yuki chỉ muốn đi chơi với cậu. Mọi chuyện sẽ bị lộ. Cô không muốn cậu biết, ít nhất là không phải bây giờ. Đồng thời Yuki cũng muốn ra khỏi đây. Đã một tuần rồi, mà cô vẫn chỉ ở trong khuôn viên của hoàng cung nên cô nên Yuki có chút hiếu kỳ về thế giới bên ngoài. 

Cô ra ngoài bằng cổng phía Đông. Lính canh liền chặn cô lại. Khi Yuki đưa chiếc huy hiệu lên. Họ dần mở cánh cửa. 

Đúng như lời cậu ta, chiếc huy hiệu này có quyền lực.

"Ít nhất cậu ta không lừa mình." Cô bước ra thế giới bên ngoài tường thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net