3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đưa em về căn hộ lạnh lẽo, ảm đạm. Trước đây em chẳng ở nơi này nhiều, chủ yếu vì có hắn nên mới không muốn về.

Nơi tình yêu đôi ta bắt đầu để rồi nó héo úa và lụi tàn như chưa từng tồn tại.

Căn hộ này bằng cách nào đó đã được hắn tân trang lại. Một chiếc sofa mới màu cà phê, tường được sơn màu kem, cửa số có thêm rèm, còn có thêm máy lọc không khí, thế nhưng nó vẫn thật trống vắng.

Katsuki miễn cưỡng đi vào nhà, không gian lạ mà quen khiến em chợt bức bối hoặc có lẽ vì ánh mắt Shouto đang găm vào người em.

"Tôi đã mất khá lâu để chuẩn bị đấy, mong em thích nó."

Thái độ ngọt ngào khác hẳn với con quái vật khi nãy.

"Trông tệ vãi"

"Đừng phũ phàng thế chứ"

"Ồ, mày đã mua thêm máy lọc sau chừng ấy lâu tao bảo nhỉ?"

Hồi trước em luôn than phiền với hắn rằng không khí ở đây quá ẩm mốc và  bụi bặm, em muốn hắn mua thêm một cái máy lọc. Đợt đó Shouto rất bận nên chỉ "à ừ" lấy lệ, Katsuki cũng hiểu mà không đề cập đến nữa.

Phải chăng nếu lúc đó hắn quan tâm lời em nói hơn thì ta còn bên nhau?

Shouto nghe xong lời người kia cũng hiểu bản thân đang bị khiển trách. Hắn tiền về phía em, đem cục bông màu vàng ôm vào lòng. Katsuki không buồn chống cự.

"Tôi biết lỗi rồi, nhưng tôi đã thay đổi vì em mà, lần này sẽ không để em buồn nữa, nên hãy mãi là Xinh Đẹp của tôi nhé"

"Nếu không muốn tao buồn, thì biến con mẹ nó khỏi cuộc đời tao mãi mãi đi."

Shouto siết vòng tay làm em nhíu mày. Lực tay của hắn khỏe đến kì lạ, Katsuki chẳng tài nào gỡ ra được. Dường như thứ đang ôm em giờ đây không phải là con người, mà là một con thú đang gầm gừ kiềm chế bản năng của nó.

"Đừng nói thế..."

Em đôi môi bặm lại. Shouto cảm nhận được sự im lặng từ em nhưng tay vẫn không buông. Cuối cùng vẫn là Katsuki không chịu được. Em vùng cố thoát ra khỏi hắn.

"Chết tiết bỏ tao ra"

Em dùng một lực mạnh đạp vào đầu gối khiến hắn khụy xuống. Nhân lúc đó em bước thẳng ra cửa rồi đóng sầm lại, giờ em sẽ gọi điện nhờ tên Tóc Chỉa chở mình qua chỗ Touya.

.

.

.

Trước mắt em là một cái khách sạn tầm trung, em bước vào. Anh chủ quán thấy em thì cười rồi chỉ tay về hướng quán bar dưới hầm. Em đi xuống dưới đó, chảy vào tai em là những bản tình ca xưa, nhẹ nhàng và du dương. Gã-Touya ngồi ở một góc nhỏ khuất tầm nhìn. Em tiến tới phía gã, hai ly rượu đã được chuẩn bị sẵn cho hai người. Katsuki nghi ngờ nhìn gã.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không ngu gì mà chuốc thuốc em đâu"

"Nói đi"

Em ngồi xuống đối diện gã, cầm ly rượu lên nhấp nhẹ môi.

"Em vẫn sống tốt chứ?"

"Không vì thằng em của anh mà tôi chả sống yên được"

Gã cười, ánh mắt ghim chặt lên người em.

"Vì chuyện đó sao?"

"Ờ, vì chuyện đó"

Rồi Touya nhìn xuống ly rượu trước gã, Katsuki cũng dõi theo hành động của gã. Một khoảng không im lặng giữa hai người, em cảm tưởng như gã đang phớt lờ mình và dồn hết tâm trí vào ly rượu kia. Bỗng, gã lên tiêng phá tan cái im lặng gã tự tạo ra.

"Em còn yêu thằng nhóc đó không? Shouto ý, em còn yêu nó không"

Câu hỏi bất ngờ khiến em không kịp đáp, em mấp máy môi như định nói nhưng lại thôi. Bởi chính câu hỏi này em cũng chẳng biết đáp án. Câu hỏi này cũng đã dằn vặt em rất nhiều, cứ mỗi khi em thấy trái tim em rung động vì hắn thì cái đêm đông đó lại hiện ra trước mắt em.

"Thôi được rồi tôi cũng không ép em trả lời, nhưng nếu bây giờ tôi nói tôi cần em giúp tên nhóc đó thì em có giúp không?"

Katsuki nhìn Touya, em chưa bao giờ thấy ánh mắt của gã nghiêm túc đến vậy.

.

.

.

Tích, tắc, tích, tắc.... Từng phút cứ trôi qua, âm thanh của chiếc đồng hồ sống động đến kì lạ. Shouto đang ngồi giữa căn phòng, hắn chẳng hiểu sao em yêu của hắn nhỏ nhắn nhưng đạp lại đau thế. Hắn nhớ hồi trước dù hắn có cứng đầu em nào đâu mạnh tay đến vậy, hắn lại nhớ đến những truyện của ngay xưa. Và hắn thấy mắt hắn nhòe đi, hắn khóc, đêm đông đó đã kết thúc đi tình yêu của em với hắn.

Cắt ngang không gian căn phòng là tiếng reo của điện thoại, hiện trên màn hình là một số lạ. Vừa vuốt lên thì giọng của Kirishima hét vào tai hắn, chẳng hiểu sao tên này có số của hắn.

"Ê, Katsuki có ở chỗ anh không?"

Shouto đơ mất vài phút.

"Em ấy đã đi được một lúc rồi."

"Chết tiệt."

Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn liền hỏi tên kia.

"Có chuyện gì sao?"

"Cậu ấy bảo tôi trở tới chỗ gặp Touya nhưng đến giờ này chưa về"

Shouto nghe đến chữ "Touya" thôi thì mọi dây thần kinh như căng ra, mạch não của hắn như muốn nổ tùng. Chẳng để Kirishima nói thêm gì hắn liền cúp máy, vội vàng lấy chìa khóa xe và chạy xuống hầm.

Hắn phóng xe nhanh hết mức có thể, không cần hỏi hắn cũng biết nơi gặp mặt của hai người ở đâu. Hẳn phải là nơi đó. Dừng xe ngay trước một khách sạn tầm trung, Shouto lao tới quầy lễ tân. Chủ quán như thể đã biết trước hắn sẽ đến, chỉ nói vỏn vẹn một câu "Nhóc đó ở trong kia" rồi chỉ tay về quầy bar dưới hầm.

Trong quán bar, hắn đảo mặt cố tìm hình bóng em. May thay ở trong góc tối, chỏm tóc vàng rơm của em vẫn thật nổi bật. Shouto chạy tới, không ngạc nhiên khi người đối diện em là thằng anh của mình. Katsuki đang ngồi không biết gì bỗng bị hắn kéo dậy. Em còn đang ngơ ngác nhưng rồi quay lại thấy hắn, khuân mặt em bỗng lo lắng, khẽ liếc mắt về phía Touya. Thế mà gã chỉ cười như không.

"Lâu rồi không gặp, mày còn nhớ thằng anh này không Shouto?"

"Mẹ kiếp tránh xa tôi và Katsuki ra."

Touya thở dài tỏ vè buồn rầu vì lời em trai mình nói.

"Dù sao chuyện cần nói cũng đã nói, anh mày đi đây không phiền hai đứa."

Gã nói, đứng dậy rồi niềm nở vẫy tay chào và cứ thế đi ra khỏi quán. Katsuki đứng đó bối rối không biết làm gì, cái lực tay kinh khủng của hắn khiến em chẳng tài nào bỏ ra được. Không một lời nào, em lại phải chịu cảnh bất lực bị hắn kéo vào trong xe. Hắn khởi động máy rồi cứ thế đạp ga. Suốt cả quãng đường hắn lặng im làm em cũng chẳng dám nói gì. Đến khi trở lại hầm để xe thì hắn mới hỏi.

"Tại sao em lại gặp anh ta?"

Shouto cúi gằm mặt xuống khiến em chẳng thể nào biết được biểu cảm của hắn.

"Đéo phải chuyện của mày."

Em trả lời và hắn không phản ứng gì. Em đã tưởng sau khi nghe câu đó hắn sẽ nổi điên lên, lao tới phía em, cãi nhau với em hoặc đơn giản là đè em ra làm ngay tại đây. Nhưng hắn chỉ im lặng. Và đã rất lâu rồi, Katsuki mới thấy Shouto của em khóc. Hắn khóc thật khẽ, chỉ đến khi em thấy giọt nước mắt long lanh rơi xuống thì em mới biết hắn khóc. Katsuki bối rồi, em không biết làm gì. Nghĩ một lúc vẫn đưa hai tay đỡ mặt hắn lên để hắn nhìn thẳng vào mắt em. Thật sự đã rất lâu kể từ khi em thấy hắn khóc. 

Khuân mặt Shouto giờ tèm nhèm nước mắt, chẳng giống kẻ lạnh băng hàng ngày. Hắn tỏ ra bộ mặt oan ức, nức nở nói với Katsuki.

"Em..hic.. sẽ lại bỏ tôi đi..sao..hức.. Katsuki?"

Katsuki ngỡ ngàng kèm chút cảm thương. Em chẳng hiểu hắn bị làm sao nữa. Shouto liền nhào tới ôm em, vùi cả khuân mặt vào ngực em. Hắn sợ nếu không làm thế em sẽ lại vụt mất.

"Hức...đừng bỏ..tôi...sẽ không...hức...làm em buồn...đ..sẽ yêu..hức..em..nhi.."

Song hắn chẳng nói được gì rõ ràng, lời nói cứ đứt quãng bởi tiếng nấc. Chỉ nghe được vài từ như "đừng bỏ tôi" rồi là "tôi yêu em" nói chung là đến cuối hắn chỉ có thể khóc thôi. Katsuki ôm đầu rồi xoa xoa lưng hắn như dỗ trẻ con vậy.

"Nào, tao đã làm gì đâu mà mày khóc, im đi tạm thời sẽ không bỏ mày được chưa?"

Shouto ngước mắt lên, lúc này khuân mặt hắn toàn nước mắt nước mũi, hắn cố nín đi tiếng nấc rồi lè nhè nói.

"Thế...tại sao..hức..em đi..gặp anh..ta?"

Katsuki trầm ngâm một lúc, nếu không nói chắc chắn tên này sẽ không ngừng khóc mất. Nhưng nghĩ lại cuộc gặp vừa rồi với Touya, em vẫn quyết định đến khi xong chuyện sẽ nói cho hắn.

"Một số chuyện thôi, đừng lo"

Câu trả lời không thỏa đáng khiến hắn cau mày khó chịu. Katsuki cũng chỉ biết lấy lòng hắn bằng cách dùng môi nhỏ của mình mà hôn hắn. Shouto được hôn thì cũng hoan hỉ đáp lại, nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển sang ướt át. Thế rồi hắn đẩy em xuống, đôi tay luồn vào áo, hai cơ thế cứ thế quấn quýt vào nhau.

Katsuki chẳng nhớ sao hai người lên được tới căn hộ, em chỉ nhớ tới việc đôi môi hai người cứ dính lại với nhau. Đến khi vào được tới giường ngủ thì hắn chẳng kiêng nể, lột sạch đồ của em. Giờ đây trước mặt Shouto là một Katsuki khỏa thân trắng nõn nà. Cả hai lao vào nhau, vội vàng cuống quýt như không thể chờ được, nồng nhiệt và điên cuồng. Họ cứ thế làm cho đến khi Katsuki lịm đi.

Đó là lần đầu tiên sau rất lâu, Katsuki thật sự cảm thấy thỏa mãn và khát khao cái tình dục khi làm với Shouto chứ không phải cảm giác bị kìm hãm, ngột thở. Đó là lần đầu tiên mà Shouto làm một cách âu yếm và dịu dàng với tất cả tình yêu chứ không phải là giam giữ bởi nỗi sợ sẽ mất em. Lần đầu tiên mà họ như quay lại với cái tình yêu cháy bỏng trước kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net