3. NSFW | nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

viết tới đây rồi mới nhớ ra khách yêu cầu angst đành up cái này lên rồi viết lại cái mới cho khách huhu

---------

Điếu thuốc lá trên tay Naib sắp cháy hết, và đó có lẽ là điếu thuốc cuối cùng anh còn ở trang viên này. Naib không buồn hút nữa, chỉ cầm như vậy thôi vì cho dù có hút thì cũng không có tâm trạng, hơn nữa cũng không có cậu tiên tri nào đó ở bên cạnh lải nhải về việc hút thuốc độc hại thế nào mỗi khi anh đứng bên cạnh cậu ta nữa.

Đúng, khó để thừa nhận nhưng Naib đang rất nhớ Eli.

Từ ngày chủ trang viên mở ra thêm trò chơi bao gồm tám kẻ sống sót và hai thợ săn một lần, lúc nào Naib cũng bị tách khỏi cậu. Bản đồ rộng lớn như thế, lại còn quá đông người. Chưa kịp đến tìm Eli đã phải lo giải cứu cho người khác, rồi lại bị thợ săn săn đuổi, vừa thoát khỏi thợ săn thì cổng đã mở, cứ thế mà chạy ra, cũng không thấy được Eli ở đâu.

Anh nhớ cậu, nhớ mùi nắng trên cơ thể cậu.

Trừ mùi của con cú ra, thì mọi thứ đều ổn.

Không biết có phải là ảo giác hay không, thế nhưng Naib cảm thấy tần suất tiếng cú của Eli vang lên trong trận ít đi hẳn, đôi khi anh còn không thấy nó bay đi mọi nơi ở đầu trận. Naib cũng từng hỏi những người khác, bọn họ cũng không thấy, nhưng sau đó vẫn thấy Eli ôm con cú của mình đi thì có lẽ cậu đã học được một thuật pháp nào đó mới chăng?

Naib dụi tắt điếu thuốc trên tay. Trời đã khuya, trăng thì lên cao. Bọn họ vừa kết thúc một trận đấu lớn hôm nay, và như mọi ngày gần đây, Naib vẫn không tìm thấy Eli và điều đó thực sự làm anh rất khó chịu. Đứng từ cửa sổ, Naib còn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng ngáy thật to của William vọng đến tai mình. Thật là một tên đầu gỗ tứ chi phát triển.

Ngay khi Naib định đóng cửa sổ, một con cú từ bên ngoài bay vào, trực tiếp đâm đầu vào cửa kính của Naib. Phải mấy lần như thế, nhưng nó vẫn không chịu buông xuôi, cứ liên tục mà tông vào cửa. Naib hoảng hốt mở cửa ra thì đã muộn, con cú đã nhắm mắt nằm đấy, không kêu được một tiếng nào.

"Cơ hội đến thì phải biết nắm bắt."

Một tay Naib ôm con cú, tay kia thì gõ cửa phòng Eli. Vốn dĩ Naib là một người cứng đầu, nếu không có việc gì chắc chắn anh sẽ chẳng tìm đến cửa phòng Eli nhưng hiện tại anh chính là đang có lí do - một con cú bị thương.

Đúng, nó bị thương nặng đến mức không thể kêu tiếng nào, tất cả là một tai nạn nhỏ, nên Naib đã trị thương cho nó rồi đem đến đây.

"Trả con cú, rồi mình sẽ đi."

Eli xoa tay trong phòng. Mùa này quả thật rất lạnh, cho dù ngày thường cậu có mặc bộ đồ mới đẹp đẽ với đầy lông trang trí do chủ trang viên phát cho đi nữa thì cái lạnh vẫn lan toả trong cơ thể Eli và cậu ghét điều đó. Eli có thể chịu đựng được điều kiện thời tiết vô cùng khắc nghiệt, nhưng cũng chỉ là chịu đựng mà thôi. Cậu thật sự rất ghét những khi chuyển mùa như thế này.

Hì hục mãi chẳng thắp được cái lò sưởi, Eli vẫn không thích ứng được với những thứ đồ xa xỉ như vậy. Có lẽ do cậu sống tiết kiệm, hay nói thẳng ra là sống nghèo nàn đã quen, nên bây giờ đến trang viên này, đôi khi Eli chỉ muốn dùng thìa để ăn liên tục cho nhanh chứ không nhất thiết phải dùng dao dùng nĩa. Thế nhưng vì lịch sự, cậu đành phải tập lại cách ăn của mình thôi.

Chỉ có Naib, Naib Subedar, một người tốt, một người để lại cho Eli ấn tượng sâu sắc. Anh ta mạnh khỏe, tràn đầy sức sống và cũng là một người cực kì tự do. Cũng không phải là Eli cố tình để mắt đến anh ta như vậy, chỉ là Naib thật sự cuốn hút, khiến cho cậu không thể rời mắt đi nơi khác được.

Chuyện của bọn họ bắt đầu từ khi nào Eli cũng không nhớ. Cậu chỉ nhớ hôm đó là một ngày mưa to, cậu và Naib là hai người tham gia trò chơi trễ nhất cùng với hai cô gái. Cả hai người đều nhường phòng tắm lớn cho họ, dù gì cũng là một cô gái mù và một cô thợ máy yếu đuối, nếu để bọn họ nhiễm nước mưa quá lâu sẽ gây ra bệnh, lúc đó thì lại khổ cho hai cô.

Áo của Naib vốn đã mỏng, lúc ấy lại còn có nước mưa khiến áo anh ôm sát vào người. Eli đã bị choáng một lúc khi nhìn thấy đám cơ múi ẩn sau chiếc áo ấy. Kì thực nhìn bên ngoài Naib rất gọn gàng, thế nhưng bên trong người anh lại rất săn chắc và khỏe mạnh, và Eli tin nếu lỡ Naib có ngã lên người mình thì cậu sẽ không chống đỡ được anh trong bao lâu.

Có khi tắt thở luôn chứ đùa.

"Nhìn cái gì? Thấy tôi đẹp quá à?"

Với các giác quan nhạy cảm của mình, làm sao Naib lại có thể không nhận ra cậu tiên tri bên cạnh đang nhìn anh chằm chằm từ nãy đến giờ. Eli có thể che mắt, nhưng Naib lại có giác quan đặc biệt của mình. Eli quay mặt đi bảo không có, nhưng anh có thể thấy đôi tai cậu ta đang dần ửng đỏ lên.

Trang phục của cả hai đều có mũ trùm, nhưng bây giờ thì không ai đội mũ nữa. Mái tóc Eli trở nên lộn xộn và bị dính lại bởi mưa, thế nhưng cũng không tới mức khiến người khác khó chịu, có lẽ là do kiểu tóc undercut của cậu. Còn tóc Naib thì không phải bàn, anh đang rất bực mình với cái đuôi tóc dài của mình vì khi dính nước mưa thì nó sẽ trở nên vô cùng lộn xộn, không khác gì một cái đuôi chó.

Hai người ướt sũng, một nghĩ về cơ bắp, một nghĩ về tóc tai, ma xui quỷ khiến thế nào Eli lại nảy ra ý định muốn chọc thử múi cơ đó một cái, còn Naib thì lại muốn xoa mái tóc của Eli. Hai bàn tay dừng lại ở không trung, Naib ngây người nhìn Eli, còn cậu thì đã rối bời đến mức không nói được câu nào.

"Tôi định vuốt tóc cho cậu."

"Tôi định đụng anh tí thôi."

Hai người nói cùng một lúc càng làm cho không khí trở nên xấu hổ. May thay cũng vào lúc đó, hai cô gái bước ra giải nguy cho bọn họ, nhưng lại mang đến một tin không mấy tốt lành.

"Chỉ còn một phòng tắm mà thôi, một phòng đã bị hỏng vòi sen rồi, chắc ngày mai bọn họ mới sửa. Cũng do Helena cả, cô ấy chọc gậy hỏng vòi sen!!"

Helena miệng luôn mồm nói xin lỗi bị Tracy kéo đi, Naib và Eli cũng chỉ biết cười trừ thông cảm cho hai cô gái. Eli định bảo Naib đi tắm trước, thế nhưng anh lại đứng trước cửa không nói gì.

"Sao anh không vào?"

"Nếu cậu chờ tôi xong thì cậu sẽ bị nhiễm mưa đến bệnh đấy. Vào đi, tôi không ngại đâu."

Được rồi thật ra thì Eli cũng không ngại, thế nhưng đối với cảm giác cậu dành cho Naib thì cậu lại rất ngại là đằng khác. Nói đột nhiên cậu thích đàn ông thì cũng không phải, là do chuyện cũ đã trôi qua quá lâu, Eli ở nơi này cũng được một thời gian dài, thậm chí cậu còn không có cơ hội để thoát ra. Tâm trí Eli ở đây, và vô tình nó đặt hết lên một người, Naib.

Và cũng sau hôm ấy, quan hệ của bọn họ hoàn toàn thay đổi.

Một chút cọ xát nhỏ trong lúc tắm đã làm lộ hết tâm tư của hai người dành cho nhau. Đến lúc ấy Eli mới biết không phải khi không mà Naib luôn xuất hiện mỗi khi cậu cần, cũng không phải tự nhiên mà anh lại quan tâm đến cậu nhiều như thế.

Chuyện đó Eli chưa bao giờ nếm trải, nó khiến Eli phải cảm thấy xấu hổ trước mặt Naib, thế nhưng lại đem đến cho cậu khoái cảm tột cùng. Được một lần sẽ có lần hai, Eli muốn, nhưng lại không nói. Có lẽ sự xấu hổ ấy ít nhiều đã lấn át ham muốn của cậu rồi.

Tiếng gõ cửa kéo Eli bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức của mình. Y như dự cảm, Naib đang đứng đó cùng con cú của cậu trên tay. Eli không tìm được nó cả tối hôm nay, ai lại ngờ nó lại thay lòng cho cậu mà bay đến gõ cửa phòng Naib.

Nhìn Naib ngây người một lúc, Eli mới nhận ra từ nãy đến giờ mình chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng tay dài và chiếc quần ôm. Có lẽ với mọi người thì nó bình thường, nhưng Eli quả thật không quen với việc mặc quần áo như vậy. Dù gì thì mọi khi cậu vẫn mặc trang phục kín mít mà.

"Eli, trả cậu con cú, nó bay vào phòng tôi."

Naib thật sự đang rất bình tĩnh. Lần cuối cùng anh nhìn thấy Eli đã là bao lâu? Một tuần, hai tuần, hay là một tháng? Anh không nhớ, anh chỉ biết là mình rất nhớ Eli. Và nhìn người trước mặt đi, vẫn gọn gàng, vẫn đẹp đẽ như vậy.

Nếu như đêm nay không được làm Eli tới bến, anh sẽ không còn là một thằng đàn ông nữa.

"Tại sao cậu lại tránh mặt tôi? Không thích à?", Naib chặn cửa, anh không muốn đi, và anh tin Eli cũng sẽ không vô tình để anh đi như vậy.

Ban đầu chính là muốn né mặt nhau, nhưng một khắc nhìn thấy, Eli lại muốn đấm mình của vài phút trước. Tới cũng đã tới, chuyện của cậu là chấp nhận, việc gì phải tránh né.

Eli nghiêng người cho Naib vào phòng, tiếng khóa cửa vang lên giống như vừa giải thoát Naib ra khỏi cọng xích. Con cú đáng thương đã bị quẳng qua một bên từ khi nào. Naib áp sát Eli vào tường, đã thực lâu. Môi cậu không phải hoàn toàn mềm mại, nhưng nó đủ để chọc cho Naib ngứa ngáy đến tận bên trong.

"Tôi cứng rồi Eli."

Naib vẫn luôn nói thẳng thắn như thế. Lần trước Naib đã nói những lời khiến Eli vô cùng xấu hổ đến mức sau khi làm xong cậu thật sự đã phải đánh anh ta một cái.

Bây giờ cũng vậy.

---------

khi nào viết xong cồm cho khách thì quay lại viết tiếp cái này vậy oe oe oe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net