Chapter 1: Weglaufen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝙒𝙚𝙜𝙡𝙖𝙪𝙛𝙚𝙣 - German
(v.) chạy trốn

Ẩn mình sau muôn trùng cổ thụ to lớn, tiếng xì xào của đám cỏ liên tục vang lên mỗi khi tên lính họ Subedar cố ý dẫm đạp lên chúng. Mùi hạnh nhân sộc thẳng lên mũi, ngào ngạt phảng phất bay đi khắp mọi nơi trong khu rừng tối tăm, lãnh địa của những tên thợ săn không ngao ngán bất kì mục tiêu nào. Đấy là khi một mình cậu nhóc nhỏ chỉ mới trạc đôi mươi cái xuân xanh đang ròng rã lê từng bước trong bầu không khí ngột ngạt không len lỏi chút tia nắng. Cậu chạy mãi trên con đường dài và hẹp, mê cung rộng lớn mịt mù đầy rợp những tiếng la hét rợn người.

Naib tặc lưỡi, hai mắt dán chặt vào ánh sáng của chiếc ăngten trước mặt, nồng độ hơi thở nóng đến độ có thể thấy rõ làn hơi pha với chút bụi xám xịt lan tỏa trong không gian u ám. Quả tim tím sậm đập thình thịch trong bầu không gian yên tĩnh, tiếng bước chân của đám thợ săn đang càng ngày càng gần, tưởng chừng chỉ một chút sơ sót cũng đủ để bị phá hiện.

Naib tự hỏi con bé Emma đâu, không biết con bé phá được bao nhiêu chiếc ghế rồi. Đúng thật cậu ngán ngẩm phải ngồi trên chiếc ghế màu đỏ sặc sỡ khó coi ấy đến nỗi thù ghét, dù rằng đã quen thuộc hình bóng chiếc ghế gắn vô số tên lửa cứ như thể đang chờ đợi những kẻ sống sót ngồi lên, Naib vẫn không thôi day dứt mỗi khi nhớ đến hình ảnh ấy. Tên của nợ Joker lúc nào cũng lăm le chộp lấy cậu rồi xích lại như một quả bong bóng, cảm xúc lúc đó chỉ muốn cắn lưỡi mà chết, hoặc là Violetta, ả nhện độc địa chưa bao giờ lưỡng lự trước việc chiêm ngưỡng cái chết, ả xem việc đóng kén những kẻ sống sót vốn là thú vui cợt nhả của bản thân.

Lính đánh thuê thở phào, chân cậu như bị hóa thành sứ tưởng chừng có thể nứt mẻ bất cứ lúc nào, vẫn khập khiễng chạy đua cùng hiểm nguy, Naib gồng hai vai từng bước nương theo con đường gồ ghề không mấy bằng phẵng nơi Xưởng Vũ Khí. Hì hục chạy đến chiếc máy gần đó nhất, mong mỏi đó là chiếc máy cuối cùng, nhưng có vẻ sự thất vọng chuẩn bị tràn trề vào tâm trí Naib, miệt mài đánh lạch cạch bàn phím dưới nền trời quang đãng, chỉ trong một chốc Naib cảm nhận được sự bình yên thật sự. Không còn lảng vảng những tiếng quạ chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, bầu không gian bỗng yên tĩnh lạ thường chỉ vài phút ngắn ngủi.

Bảo một tên lính đánh thuê sửa máy đúng thật là hoang đường, trí thông minh cậu cũng có hạn, lính đánh thuê chứ có phải kỹ thuật sư cao xa nào đó thiên về máy móc đâu. Mỗi lần muốn sửa một cái máy thì cậu phải cực nhọc đến nỗi tay đau ran rát, thỉnh thoảng lại bị nổ cho một cú đau điếng. Naib thở dài thườn thượt, mắt đăm đắm vào chiếc máy.

Thình thịch.

Giật thót mình, cậu xoay người lại, mắt không dám dán chặt vào chiếc máy kia nữa. Bỗng nhiên Naib run bần bật, thoắt nghĩ lại chẳng thể sửa được nổi một cái máy, vò đầu bứt tóc rồi đấu tranh tâm lý, cả cơ thể xiêu vẹo vì mỏi mệt, Naib ghì chặt lòng bàn tay. Nhanh một thoáng như tia điện, cậu ba chân bốn cẳng chạy thật lẹ, lại là gã ấy. Hắn không tha cho cậu dù chỉ một giây một phút.

Hắn ta biết rõ, cậu đang bị lạc.

Chạy ngược về luồn gió hướng Tây, vạt nón của chiếc áo khoác bị hơi lạnh luồn vào làm lộ mái tóc nâu sậm óng mượt bay phất phơ, với tốc độ chạy rất nhanh tương đương với âm thanh, Naib để cơ thể mình linh hoạt một cách lạ thường.

Gã ấy rốt cuộc là ai?

Không phải Joker, không phải tên hề ngu xuẩn với mái tóc sắc máu ấy. Cũng không phải Leo Beck nốt, tên xác sống của nhà máy không thông minh đến vậy. Sử dụng phương pháp loại trừ cho đến khi không còn một ai đáp ứng đủ đặc điểm của tên thợ săn đang đuổi theo cậu, Naib bắt đầu rơi vào tình trạng hoảng loạn. Hắn ta có một sức hút rất kì lạ mà ngay lần đầu đặt chân lên mãnh đất cằn cỗi này, ngay từ lần đầu chấp thuận tham gia trò chơi trốn tìm chết giẫm này, cậu đã biết hắn không phải một tên thợ săn bình thường. Hắn là ai? Hắn ta rốt cuộc là tên quỷ quái nào mà khiến cậu phải sợ sệt đến thế?

Thậm chí cậu không dám ngoái đầu nhìn lại phía sau, chỉ lặng lẽ nghe thấy được tiếng kèn kẹt như sắc nhọn cứ vang vọng trong màn sương mù dày đặc. Cậu sợ rằng chỉ cần sai sót một chút thì cả đời coi như đi tong, ngay khoảnh khắc này, Naib phải vận dụng toàn bộ độ nhạy bén để xử lý vấn đề.

Naib ẩn sâu vào màng sương mù kia, đôi mắt trong veo sáng như ngọn đèn tiếp tục nương theo con đường dài và nhẵn phía trước. Cứ mỗi lần sương mù lên, cậu không còn nhận thấy được sự hiện diện của hắn ta nữa. Cứ như một người tàng hình quanh quẩn trong cái mịt mù vậy. Nheo đôi mắt sắc xanh ngọc bích xen hổ phách, Naib cố gắng nhìn rõ hình ảnh phía trước đang miệt mài đánh máy đằng đấy, bỗng cảm nhận được sự quen thuộc, đôi chân cậu hì hục chạy đến.

Cùng một chiếc khẩu trang trắng toát lấm lem chút dơ dáy tanh mùi xác chết, một chàng trai trẻ gác tạm chiếc hộp trang điểm kì dị xuống để sửa chiếc máy kia. Bộ áo bó sát thân rách chút ít ở phần đùi, trông cả người cậu trai trước mắt tàn tạ đến lạ. Aesop Carl, anh chàng ướp xác kì dị nhất mọi thế kỉ. Thật sự mà nói, Naib và Aesop cũng không đặc biệt hay hòa hợp về tính cách, quan hệ của họ chỉ là bạn "cùng trốn".

"Aesop!"

Naib gào, tiến lại gần chỗ của cậu trai trẻ vẫn khư khư chiếc khẩu trang trên miệng. Tay miệt mài gõ lạch cạch để sửa chiếc máy. Aesop nhìn thoáng qua Naib, rồi lắc đầu ngoày ngoạy. Lúc nào cũng vậy, Người Tẩm Liệm đến mệt với tính tình ẩu tả của lính đánh thuê, thật sự phải công nhận không ai ngu ngốc hơn cậu ta được, chỉ được trời ban cho sức khỏe thiên phú, còn lại thì mọi thứ bằng không.

"Gan thật đấy, Subedar. Tôi mà là cậu thì sẽ đi đường khác, ai đâu lại ngu ngốc đi thẳng vào sương mù như thế."

Gương mặt lạnh như tiền không mảy may ngoái nhìn lại Naib khiến cậu khó hiểu. Aesop chẳng bận tâm mấy đến việc tấm thân thê lương nọ đã gặt hái được bao nhiêu vết thương rồi, cho đến khi máu chảy tóc tách rỉ xuống đất đai khô ráo cũng chẳng màng khiến cậu ta chú ý đến.

"Tôi nghe tiếng đánh máy của cậu nên mới chạy đến.", Naib nghiến răng, liếc xéo cậu trai với chiếc khẩu trang kín mít, "Tìm thấy cậu là mừng lắm rồi."

Naib hí hửng ngay lập tức nhào vào sửa chung máy với Aesop, cậu không chịu nổi cái cách mà tên công tử này sửa máy chậm rãi như thế. Vừa động tay lên chiếc máy chưa kịp sửa chữa, Naib đã bị Aesop quật phăng ra, cậu ta nhìn cậu với ánh nhìn hốt hoảng, đôi mắt màu xám khói nheo lại tức giận.

"Đồ đần, có ai sửa máy chung với tôi bao giờ?", Aesop quát, thái độ trở nên gắt gỏng.

"Tại sao?"

"Không những không tăng được tiến độ sửa máy mà còn làm giảm tốc độ. Thông minh lên hộ đi lính đánh thuê."

Naib hừ cái nhẹ, mệt mỏi đá chân kiếm tìm xung quanh ánh sáng của mấy chiếc ăngten, cậu chán nản mà ngồi phịch xuống nhìn chằm chằm vào Aesop đang chăm chỉ sửa máy khiến cậu không khỏi cảm giác muốn được chửi mắng cho vừa lòng hả dạ. Bất thình lình chỉ trong một tích tắc, cậu nghe thấy tiếng hét thất thanh vang vọng trong không gian yên tĩnh. Naib giật mình trố mắt, cậu quay phắt sang Aesop và nhận ra cậu ta cũng đang nhìn mình. Naib nuốt nước bọt, tiếng hét này rất quen thuộc. Cậu bắt đầu lo lắng.

"Naib cứu em! Naib!"

Là Emma Woods.

Naib Subedar tặc lưỡi những hai ba lần, đứng phắt dậy một cách tức giận. Cậu hiểu được con bé đang trong tình trạng nguy hiểm, mỗi khi Emma cầu cứu như thế, hẳn là nó đang phải chịu đựng sự đau đớn trên vô vàn chiếc ghế đỏ kia. Cậu nghiến răng chặt đến mức có thể nghe rõ tiếng ken két, lẳng lặng cất bước.

"Subedar, không được."

Aesop đột ngột vịn chặt vai cậu lại, đôi mắt cầu khẩn cậu đừng đi. Như một lời cảnh cáo nhỏ bé nào đấy, ánh mắt của Aesop Carl tự nhiên có chút gì đấy rất kì lạ, cậu ta nhíu mày khó chịu, lầm bầm vài chữ trong cổ họng nhưng đủ để Naib nghe thấy.

"Tiếng hét ấy xuất phát từ đám sương mù, cậu đừng nên đi..."

Đôi mắt màu khói trong vắt lộ rõ sự lo lắng sâu xa, Naib đột ngột cảm thấy kì lạ, cậu trai họ Carl vốn là kẻ ưa những điều nghiêm túc, cảm xúc của Aesop chưa bao giờ là đùa giỡn. Nếu cậu ta lưu ý điều gì đó, chắc chắn nó thật sự nguy hiểm. Naib nuốt nước bọt, đôi tay bất ngờ run rẩy không thể dừng lại.

"Nhưng đấy là Emma, Aesop! Giả sử cậu cũng bị bắt thì người duy nhất có thể cứu cậu chính là tôi!", Naib nắm chặt tay lại đến nỗi gân xanh, mặt đối mặt với Aesop.

"Tuyệt đối không được. Khi ở trong sương mù, Jack là bất bại. Tin tôi đi..."

Aesop lắc đầu ngoày ngoạy, cậu ta cẩn trọng đến mức cầm sẵn chiếc hộp triệu hồi quan tài mà phòng thân, nếu lỡ rủi có bề gì xảy ra thì ngay tại đây sẽ vẽ hình nộm ngay tức thì, nghiến đôi hàm răng bên trong khoang miệng đang va lạch cạch, Người Tẩm Liệm ra sức thuyết phục lính đánh thuê, với cảm xúc kiên định và nỗi sợ dày đặc chiếm hữu tâm can.

"Jack the Ripper, kẻ sát nhân hàng loạt không ngao ngán bất kì ai."

Last Edited: 7/9/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net