25. Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm ấy tâm trạng tôi cứ như quả bóng xì hơi, lờ đờ và móp méo. Ngồi ủ rũ trên giường chờ đợi tới nửa đêm.

Anh Nhất nói, trực ca 2 sẽ không cần tham gia 'đại hội nhún nhảy' lúc năm giờ sáng và được ngủ bù đến chín giờ mới phải ra thao trường học bắn súng.

Du Thái bảo, cùng nhóm với Trịnh Tại Hiền tuy có hơi tẻ nhạt nhưng tôi chỉ cần đứng dựa cột mà ngủ thôi, hắn ta sẽ lặng lẽ gánh hết nhiệm vụ.

Hạo Vàng  ghé vào tai tôi thầm thì, đừng sợ - không bị ăn thịt đâu.

Da mặt phút chốc nóng ran, tôi ngả người về sau tránh đi cái nhếch mép dị hợm của Hạo, trợn mắt lắp bắp:


"Ai ăn thịt ai chứ? Ông, ông đây tha không xử hắn thì thôi!!!"


Lời vừa dứt, Trịnh Tại Hiền từ ngoài cửa lò dò bước vào. Tay cầm bịch sữa chua lạnh nhạt lướt qua, mặt không đổi sắc.

Anh Hạo chỉ vào bộ dạng chột dạ của tôi mà ôm bụng cười khềnh khệch. Du Thái thì tặc lưỡi coi như chưa nghe thấy gì, lăn xuống giường tranh thủ chợp mắt  vài phút để đêm đi trực.

Biết mình hơi.. hố, tôi hắng giọng coi như chưa nói năng gì. Tay đưa lên túm túm mấy sợi tóc đã mọc lên kha khá sau lần bị bố dùng tông đơ cạo trụi. Rồi bỗng dưng giữa không gian ngập tràn tiếng cười khả ố của Anh Hạo, tôi thấy sườn mặt mình gai gai. Khỏi cần quay sang cũng biết, Trịnh Tại Hiền lại dùng cặp mắt như nuốt cả trời xanh ấy nhìn tôi rồi. Tự nhiên thấy chân tay thừa thãi chẳng biết đặt để thế nào, tôi gượng gạo nằm xuống, học theo Du Thái mà quấn chăn kín người, mặt quay vào tường làm như đang ngủ.

Thật ra, tôi không ngại ở chung một nhóm với Trịnh Tại Hiền. Dù biết chắc chắn bầu không khí lúc ấy sẽ vô cùng quỷ dị. Càng không ngại đánh nhau với hắn. Dù biết mười mươi bản thân sẽ thua thảm bại.

Tôi chỉ đơn giản là muốn tránh.

Từ buổi chiều tàn đỏ rực ngày ấy, Trịnh Tại Hiền đối với tôi thản nhiên đến lạ. Còn bản thân tôi thì tự đeo lên người cái cảm giác bồn chồn, căng thẳng mỗi khi nhận thức được sự có mặt của kẻ kia. Tâm trí cứ căng như dây đàn,  vì từng nhất cử nhất động của Trịnh Tại Hiền mà trở nên xao động. Mỗi lần trực diện, cả thân thể đều như bị kích động hình thành phản xạ muốn chạy trốn. Song, nếu như không thấy bóng dáng cao lớn trắng mềm như trứng gà kia đâu, ánh mắt sẽ đôi lúc không ngăn được mà đi tìm.

Thật chẳng khác gì cái bản tính sợ chó nhưng lại thèm được vuốt lông.

Đông Vĩnh vẫn thường càm ràm tôi suốt.


.


Nằm úp mặt vào tường nghĩ vẩn vơ rồi ngủ thiếp lúc nào không hay. Tới khi bị một lực không mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ lay lay bả vai, tôi mới bừng tỉnh giấc. Trong bóng tối mờ mờ, tôi nghe được giọng anh Nhất khe khẽ:


"Dậy mau, tới giờ thay ca trực rồi."


Tôi lóng ngóng bước xuống giường, mò mẫm xung quanh tìm cái áo quân phục khoác lên người, phía ngoài cánh cửa ra vào, một bóng người đã đứng đó đợi sẵn.

Thấy tôi đi tới, Trịnh Tại Hiền chìa ra một cái đèn pin nho nhỏ đưa cho tôi. Sau đó xoay lưng bắt đầu đi xuống cổng khu A. 

Tôi toan không cầm, nhưng lại nhớ ra cái bệnh quáng gà chết giẫm của mình. Thế là đành bấm bụng nhận đèn từ tay hắn. Thứ ánh sáng yếu ớt không nhiều sức lan tỏa ấy, trong bóng tối lại trở nên thần kì đến lạ, nhất là đối với một người 'bệnh tật' như tôi. Sải rộng chân đuổi theo nhịp bước của Trịnh Tại Hiền, tôi cố gắng giữ một khoảng cách vừa đủ để ánh đèn có thể rọi tới cả phía hắn. Dù thừa biết, Trịnh Tại Hiền không bị quáng gà, chẳng cần đèn đóm vẫn có thể bước phăm phăm. Song lại cứ lơ mơ nhìn vào cái gáy trắng muốt của kẻ đằng trước mà làm ra cái chuyện vô bổ này.

Trịnh Tại Hiền không nói, tôi tất nhiên cũng chẳng thừa hơi để lảm nhảm linh tinh. Cả hai im lặng đi hết năm tầng tòa nhà. Thanh âm của đế giày chạm đất đồng đều như tiếng bộ đội hành quân. Trịnh Tại Hiền bước nhanh, tôi bèn guồng chân mau lẹ. Trịnh Tại Hiền bước chậm, tôi liền thong thả theo sau. Rồi lại khẽ nhếch môi vì cái trò ngớ ngẩn tự bày ra.  Đông Vĩnh nói thật đúng, chỉ số lạc quan của tôi thực sự cao, trong hoàn cảnh tồi tệ nhất vẫn có thể tự mua vui cho mình.


Khi tôi và Trịnh Tại Hiền đi tới cổng khu A, bàn trực ban chẳng có lấy một bóng người.

Tôi ngơ ngác quay sang kẻ bên cạnh. Có điều, họ Trịnh thờ ơ không đáp lại ánh nhìn của tôi. Ngoảnh mặt đi ngó ngang liếc dọc tìm kiếm rồi từ từ di chuyển về hướng sau khu nhà. Tôi lẩm bẩm chửi vài câu, miễn cưỡng nhấc chân đi theo. Ở một mình trong khoảng sân vắng lặng không phải là một lựa chọn hay ho gì.

Tuy nhiên, cho đến những năm tháng về sau, mỗi lần buâng khuâng nhớ lại khoảng thời gian này, tôi lại hận không thể xuyên không về quá khứ mà quỳ gối ôm chân Lý Thái Long tuổi mười bảy, cầu xin hắn dù có bị ma trêu quỷ bắt cũng tuyệt đối đừng đi theo kẻ họ Trịnh tên Hiền kia..

Nhưng đó là Long của nhiều năm sau nữa, còn Long của hiện tại, có cho tiền cũng chẳng dám đứng một mình, cong đuôi chạy theo bóng người phía trước.


"Du Thái, Anh Hạo, mấy người làm cái trò gì vậy?"


Tôi tròn mắt nhìn hai thằng bạn đang núp sau mấy tấm bia tập bắn dựng ở sân sau khu nhà A.

Nghe thấy tiếng động, Thái giật mình quay lưng lại. Nhìn thấy tôi và Trịnh Tại Hiền, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, đưa ngón tay trỏ lên chặn ngang môi ra dấu im lặng. Anh Hạo hướng hai kẻ chúng tôi vẫy tay gọi lại gần.

Hai đứa nó cứ thậm thà thậm thụt làm tôi nổi tính tò mò, chẳng cần đợi Trịnh Tại Hiền, tôi vọt lên, phi tới chỗ bọn chúng theo lời mời gọi. Học theo bộ dạng rón rén rình rập của tụi nó, thì thầm hỏi:


"Chuyện gì đấy?"


"Suỵt, nói bé thôi, nhìn kia kìa!"


Thái vỗ vào mu bàn tay tôi nhắc nhở, cằm hất về xa xa phía trước ra hiệu.

Song, có lẽ Thái đánh giá tôi hơi cao..

Hoặc chắc, cậu ta đã quên tôi bị quáng gà..

Giữa một đống mù mờ, ngoài hai bóng đen nhòe nhoẹt đang ghé sát vào nhau thì tôi chẳng còn trông được thêm cái mô tê gì nữa.


"Thấy chưa?"


Hạo Vàng huých vai tôi hỏi.

Tôi vừa buồn vừa bực, đang định gân cổ lên đáp thì bị Du Thái nhảy vào mồm cướp lời.


"Khang Nghĩa Kiện. Còn người kia.. hình như là Phác Chí Huân lớp bên."


Tôi cố căng mắt hình dung theo lời Thái nói. Phải rồi, cái bóng to bự như tảng núi con kia đúng là cậu bạn đô khỏe lớp tôi rồi. Còn cái bóng nhỏ hơn, thuôn thuôn tròn tròn, chắc là cậu bạn đẹp trai nổi tiếng toàn khối.

Ơ nhưng mà, đêm hôm khuya khoắt, hai kẻ vốn chẳng liên quan đến đời nhau, lại thậm thụt làm trò gì ở đây? Mộng du à?

Bỗng Hạo Vàng ở một bên tặc lưỡi tán thưởng.


"Ừm, kĩ thuật của tên kia cũng khá đấy!"


Hả, kĩ thuật gì?


Du Thái phía còn lại cũng gật gù hùa theo.


"Cơ mà, hôn lâu như vậy, không sợ bạn kia ngạt chết à?"


Hôn?

Khang Chân Dài và Phác Đẹp Trai??

Hôn nhau???


Tôi vì quá bất ngờ, không kiềm chế được liền rú lên. Hai cái bóng phía trước thấy có tiếng người tới bèn mau chóng tách nhau ra, chạy biến.

Đang xem kịch hay thì bị cắt mạch cảm xúc, Hạo Vàng quay sang cốc đầu tôi cái cộp. Thái dường như cũng muốn đánh, nhưng thấy tôi ôm đầu kêu đau bèn chuyển nắm đấm thành mấy cái xoa xoa, chẹp miệng nói:


"Làm gì mà hét lên thế? Chưa thấy hôn nhau bao giờ à?"


Tôi vừa xuýt xoa cú đánh của Hạo Vàng vừa lắp bắp:


"Tại tại sao.. hai thằng con con trai.. lại lại.."


"Thì tất nhiên là bọn nó yêu nhau mới hôn rồi!"


Hạo lấy ngón trỏ ấn trán tôi cái nữa, bĩu môi.

Tôi nghe thấy có thanh âm lách tách rơi bên trong mình, tựa như có cái gì đó vừa vỡ ra. Thân thể phút chốc lạnh toát, chân vô thức lùi về sau rồi chạm phải một khuôn ngực chẳng hề xa lạ.

Trịnh Tại Hiền không biết đã đứng ở đó từ bao giờ. Yên lặng quan sát mọi chuyện.

Bỗng chốc tôi ước mình bị quáng gà thật nặng, dù ở khoảng cách gần cũng đừng nên trông được bất cứ thứ gì.

Để khỏi phải nhìn thấy ánh mắt như tàn tro ấy.

Ánh mắt của buổi ráng chiều đỏ rực.

Cái ngày mà Trịnh Tại Hiền

..hôn tôi.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net