Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tứ ca, huynh cố gắng một chút" Mân Hanh ngồi cạnh bên thấy tôi vẻ mặt bất thường liền nhỏ giọng trấn an tôi, tôi chỉ xua tay gật đầu bảo không sao. Nhìn trộm nhìn sang Mân Hanh, thấy y không hề có dấu hiệu gì bất thường cả, đôi mày kiếm chỉ khẽ chao lại một cái, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Nhìn đệ đệ nhỏ tuổi hơn mình lại đĩnh đạc đến như thế, tôi thấy bản thân mình thực sự là có chút vô dụng, chỉ là một ly rượu tế cũng chống đỡ không nổi. Tôi cúi đầu, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc bất thường trong người.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, thì các hoàng tử và các quan lại trong triều lần lượt dâng lễ vật. Người đầu tiên là một vị quan nhất phẩm tuổi cũng đã khá cao, ông ta mang một chiếc hộp gỗ bước lên phía trước, đưa cho vị công công đứng đợi sẵn ở đó. Mọi người ai nấy đều thấy tò mò rốt cục là bên trong đó có thứ gì khiến tôi cũng thấy hiếu kì. Khi vị công công kia mở ra, thì ai nấy đều nhất mực trầm trồ, là một viên Ngọc Lục Bảo.

Mọi người phía dưới ai nấy đều bàn tán trầm trồ, tôi không biết gì về viên ngọc kia, chỉ thấy nó rất đẹp và trang trọng. Mân Hanh kéo kéo tay tôi, chỉ về viên ngọc kia rồi nói "Đệ có từng xem trong sách, viên ngọc kia thực sự rất quý giá đấy, còn có thể chữa lành vết thương của trái tim lúc trăng tròn nữa"

"Thần kì vậy sao?" tôi có chút bất ngờ nói. Đúng là lễ vạn thọ của Hoàng thượng mà, vật vô giá trên đời gì cũng có thể mò kim đáy biển mà tặng được.

Sau đó, mọi người lại dâng lên đủ thứ lễ vật và cống phẩm quý, nào là Ngọc Thạch anh, Hồng
sơn ngọc long, vải được dệt bằng chỉ vàng, đồng hồ đính đá quý từ phương Tây, ... Những thứ này tôi cũng đã từng thấy qua, sau khi các triều đại cổ đại sụp đổ, thì các nhà khoa học mới khai quật chúng trong các khu Hoàng lăng và cung điện, sau đó đem vào trưng bày ở Viện Bảo tàng. Nhưng ở đấy cũng có một số thứ được trùng tu lại, vã lại còn nhìn cách qua một tấm kính dày, làm mất vẻ tự nhiên vô cùng. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy các bảo vật trên đời, cảm giác quả thực không có gì để nói.

Đến lượt các vị hoàng tử dâng lễ vật, sau khi ba vị huynh trưởng dâng lên xong, thì đến lượt tôi. Tôi gật đầu ra hiệu cho A Ninh mang ra đưa cho vị công công nhận lễ vật. Là một bức tranh phong đồ mà Mân Hanh đã gợi ý cho tôi vẽ. Tôi rời bàn trà, tiến lên phía trước tặng nó cho Hoàng đế.

"Đây là bức tranh 'Hoàng hôn thượng hà đồ' do nhi thần đã dốc hết tâm huyết vẽ nên mấy ngày nay, mong Phụ hoàng không chê"

Tôi nói rồi liền mở bức tranh được cuộn tròn cột lại bằng một sợi dây vàng. Khi bức tranh được mở ra, ai nấy đều kiêu lên một tiếng, ngay cả Hoàng thượng đang ngồi trên cữu đĩnh cũng đứng dậy nhìn.

"Hảo, rất tốt, Tứ nhi con họa rất đẹp, bức tranh này ta rất thích"

Hoàng thượng vừa nói vừa vỗ tay khen ngợi hài lòng, mà các vị quan ở dưới thấy thế cũng tấm tất vỗ tay tán thưởng khiến tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi. Vốn dĩ vẽ tranh này là chủ ý của Mân Hanh, bởi vì y nói Hoàng thượng thích nhất làm ngắm cảnh trong tranh. Vẻ đẹp non nước bên ngoài có thể bị hủy hoại, nhưng vẻ đẹp trong tranh thì luôn bất diệt, không bao giờ thay đổi. Vì thế, tôi liền đồng ý vẽ tranh, mà trước kia tôi từng học qua lớp Mỹ thuật hội họa, nên việc này cũng không quá khó đối với tôi. Tôi liếc mắt sang nhìn Mân Hanh, khẽ mĩm cười rồi gật đầu với y.

Hoàng thượng thực sự rất thích thú với món quà của tôi hôm nay, đôi mắt cứ cười rộ lên, khoái hoạt nói với mọi người có mặt trong triều "Các khanh thấy bức 'Hoàng hôn thượng hà đồ này' củ Tứ nhi vẽ thế nào?"

"Thưa bệ hạ, bức tranh sinh hoạt hoàng hôn bên ven sông này của Tứ hoàng tử vẽ thực sự rất tiêu hồn, nét vẽ rõ ràng dứt khoát, phối màu rất hài hòa, đúng là mỹ canh nhân gian. Chắc hẳn là Tứ hoàng tử rất thường hay xuất tuần ngắm cảnh nên mới họa nên được bức tranh đẹp đến thế. Tứ hoàng tử, ngài nói xem có phải không?"

Từng câu chữ của người nọ lọt vào tai tôi khiến tôi thực sự là muốn đứng không vững. Thanh âm quen tai thế này cho dù chỉ mơ hồ thoáng qua tôi còn có thể nhận ra, huống hồ bây giờ hắn đang đứng trước mặt tôi mà nói.

Chính là kẻ tôi không muốn gặp lại nhất - Trịnh Tại Hiền.

Trịnh Tại Hiền ngồi ở bàn trà cạnh bên Hoàng thượng, có lẽ vì bản thân hắn xuất thân cao quý, cho nên việc hắn có mặt ở đây là lẽ hiển nhiên, mà tôi lại quên không nghĩ tới. Nếu biết Trịnh Tại Hiền cũng xuất hiện ở đây , thì hôm nay tôi đã không đến rồi. Trịnh Tại Hiền thích thú giương mắt nhìn tôi, như là đang nhìn một con mồi đã sa vào lưới, mà thái độ đắc ý như vậy, chắc chắn là hắn đã biết tôi là ai rồi. Tôi siếc chặt tay thành nắm đấm, hận không thể đấm vào mặt hắn một cái cho hả giận, nhưng bây giờ tôi lại không thể làm như thế, từ giận dữ tôi dần chuyển sang lo sợ, lo sợ hắn sẽ đem bí mật của tôi nói ra. Ở đây có nhiều người như vậy, nếu hắn mà đem chuyện tôi nam phẫn nữ trang ra bên ngoài, còn bị người ta khi dễ, thì tôi có đào mười cái hố cũng không chui lọt, không những mất mặt cho bản thân, mà còn làm mất mặt cả Hoàng thất. Không, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra được.

Mà mọi người bên dưới nghe thấy hắn nói như thế cũng gật đầu đồng ý, khiến tôi á khẩu không thôi. Hắn hỏi như thế chẳng khác nào đang ngầm buộc tội tôi, cho nên, tôi không thể thừa nhận được. Suy nghĩ một lát, tôi mới ấp úng nói "Chỉ là ta nhớ ra chuyện trước kia nên vẽ ra thôi" Tôi nói xong không nhìn đến sắc mặt của hắn, mà quay sang Hoàng thượng cầu cứu "Bây giờ nhi thần thấy trong người không khỏe, nên xin phép Phụ hoàng nhi thần cáo lui trước"

Hoàng thượng biết tôi trong người có bệnh nên cũng ân xá cho tôi rời khỏi yến tiệc.Hoàng thượng vừa gật đầu đồng ý, tôi liền chạy như bay ra khỏi chính điện, tôi không muốn mình phải đối mặt với hắn thêm một giây phút nào nữa, tôi phải chạy trốn khỏi tên Trịnh Tại Hiền đó càng xa càng tốt. Tôi không biết hắn có nhân lúc tôi không có ở đó có vạch trần tôi hay không nữa, tôi thật sự là không dám tưởng tượng đến....

"Ư..ưm" Tôi nặng nề chống tay lên hòn giả sơn trong hoa viên thở hổn hển, không ngờ vừa mới đứng được một lúc, trong lúc không hề đề phòng, thì phía sau có một ai đó lấy tay chặn miệng tôi lại, dùng khinh công kéo tôi đi.

Tôi bàng hoàng khi nghĩ có kẻ muốn bắt mình đi, tay chân cứ giãy dụa liên hồi, mà kẻ kia đứng phía sau đang ôm lấy tôi rất chặt khiến tôi không thể quay đầu lại nhìn xem hắn là ai, miệng bị bịt chặt cũng không thể la lên, chỉ có thể để hắn mang đi.

"A" Lúc tới nơi, hắn bất ngờ thả tôi xuống nền đất khiến tôi đau đớn la lên, lúc phát giác ra, thì tôi mới biết đây chính là Trịnh phủ, trên cửa có để bảng hiệu như thế, tôi chỉ biết tên, cũng chẳng biết đây rốt cục là nơi quái quỷ nào nữa

"Lý tiểu thư, có phải tôi hơn mạnh tay rồi không?"

Lại là âm thanh quen tai đánh ghét ấy, khi biết được kẻ nào định bắt tôi mang đi, tôi thực sự là tức giận đến cực điểm, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Tại Hiền đang khoanh tay giương mắt nhìn tôi, tôi bỗng dưng lại bắt đầu lo sợ, đem cục tức trong lòng nhịn xuống.

"Trịnh Tại Hiền, ngươi nói cái gì thế, ta không quen biết ngươi, thỉnh ngươi thả ta ra"

Tôi đứng dậy định lao ra ngoài, chân vì vận động nhiều mà ngã khuỵu xuống khiến tôi không có chút sức lực để đứng lên, mà Trịnh Tại Hiền cũng đã sớm đem cửa phòng đóng chặt. Trịnh Tại Hiền thấy tôi như thế có vẻ thích thú lắm, hắn khụy một chân xuống bên cạnh tôi, sau đó đột nhiên lại dùng hai ngón tay nâng cầm tôi lên. Hai tay chống đỡ dưới đất của tôi bỗng dưng trở nên run run, tôi đưa một tay lên định gạt tay hắn ra, ai ngờ cầm bị hắn xiếc càng chặt.

"Ồ, Lý tiểu thư, à không hay ta nên gọi là tứ hoàng tử nhỉ?"

Tôi bị Trịnh Tại Hiền nắm đến đau liền nắm chặt lấy cánh tay hữu lực của hắn, mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn "Ta không biết ngươi đang nói cái gì cả, ngươi tên hỗn đản mau thả tay ra"

"Vẫn còn chưa chịu thừa nhận ư? Hay để ta nhờ Hoàng thượng xác nhận giúp ngươi nhỉ?" Trịnh Tại Hiền lại uy hiếp tôi.

"Ngươi..." Tôi thực sự là bị hắn đánh trúng điểm yếu mà nói không nên lời. Chỉ biết nhân lúc hắn sơ hở mà dịch người về phía sau một chút, ai ngờ còn chưa đi được đến đâu, hắn đã nhanh nhẹn bắt lấy chân tôi, mạnh mẽ đem ống quần vén lên xem vết thương cũ chưa lành hẳn của tôi "Lý tiểu thư, chân nàng vẫn chưa khỏi à?"

Lời hỏi thăm của hắn như đang là bằng chứng buộc tội tôi, mà tôi thực sự là tức giận muốn chết, nếu hắn đã biết rồi thì tôi cũng không cần phải giấu giếm thêm nữa. Nếu không thừa nhận, còn không biết hắn sẽ lại đem cái gì ra uy hiếp tôi nữa đây "Nếu ngươi đã biết rồi thì đừng có gọi ta mắc ói như vậy, ta là nam nhân, không phải là nữ nhân"

Tôi cố gắng đẩy hắn ra, tay chống vào ghế ngồi đứng lên, trông tôi bây giờ muốn có bao nhiêu thảm hại liền có bấy nhiêu. Nhưng tôi không quan tâm tới, chỉ muốn trốn chạy khỏi cái tên Trịnh Tại Hiền đáng ghét này. Mà tôi vừa đứng lên đã bị hắn kéo lại, ngồi hẳn vào trong lòng hắn, hắn còn lấy tay ôm lấy tôi vào lòng. Lần này muốn thoát ra e là cũng không thoát ra được nữa, Trịnh Tại Hiền hắn khí lực lớn như vậy, tôi làm sao đấu lại hắn. Nhưng cái tư thế này quả thực quá kì quái, tôi chỉ có thể nhượng bộ hắn, nhỏ giọng cầu xin hắn, nếu để ai đó nhìn thấy được thì ....

"Trịnh Tại Hiền, ngươi mau bỏ ra"

"Thanh âm ngươi dễ nghe như vậy mà trước kia ngươi không chịu mở miệng, thực là phí nha"

"Hỗn đản"

"Ngươi cứ mắng ta mãi, không muốn thương lượng một chút sao?"

Hắn nói rồi đột nhiên lại đưa tay lên vén tóc tôi khiến tôi ngượng đến đỏ mặt, cái tên Trịnh Tại Hiền này bị cuồng động chạm ư? Hay hắn thực sự xem tôi là nữ tử mà muốn giở trò lưu manh với tôi?

Cộc cộc

Tiếng gõ cửa bổng dưng vang lên, là có người tới, tôi thất kinh nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn sang Trịnh Tại Hiền, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn chưa nghe được câu trả lời nên vẫn không chịu buông "Thế nào?"

Nếu còn không đồng ý hắn nhất định sẽ không chịu buông, mà cứ thế này nhất định sẽ bị người ta nhìn thấy tôi ngồi trên người hắn, còn bị hắn ôm. Cho nên, dù không biết hắn muốn điều gì ở tôi, tôi cũng phải đáp ứng hắn "Được"

Hết chương 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net