Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gõ cửa bên ngoài cứ vang lên một cách mất kiên nhẫn, người bên ngoài thấy không có động tĩnh gì mới chịu lên tiếng thăm dò "Công tử, ngài có trong đó không? Nô tì đến để dọn phòng"

Sau khi tôi gật đầu đồng ý, thì Trịnh Tại Hiền mới chịu thả tôi ra, ánh mắt đắc ý nhìn vào tôi song lại nói với người bên ngoài "Không cần, hôm nay ta thấy không khỏe nên muốn nghĩ ngơi, ngươi cứ ra ngoài làm việc trước"

Trịnh Tại Hiền nói rồi còn giả vờ ho khan vài cái khiến nữ nô tì bên ngoài nghe thấy cứ tưởng thật mới vội vàng lui ra "Dạ"

Không có ai bên ngoài nữa, trong lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm mà thở ra một hơi. Nhìn sắc trời bên ngoài cũng đã sắp tối, chợt nhớ ra bây giờ cũng đã trễ rồi, yến tiệc của Hoàng thượng cũng sắp kết thúc, Mân Hanh nói sau đó sẽ đến tìm tôi, nếu tôi không trở về, cả Mân Hanh và A Ninh nhất định sẽ lo lắng. Tôi cũng không muốn làm phiền bọn họ, nên phải nhanh chóng quay về Tịch Nhiên cung ngay

"Ta muốn trở về" tôi nói với Trịnh Tại Hiền đang ung dung ngồi uống trà bên cạnh

"Được rồi, hôm khác ta lại đến tìm ngươi" Trịnh Tại Hiền không hề có ý muốn giữ tôi lại, nhún vai để tôi rời đi. Như vậy thì cũng tốt, tôi cũng không muốn ở lại chỗ của hắn quá lâu, nhưng mà ...

"Ta...không biết đây là nơi nào cả, ngươi...ngươi có thể... Chỉ đường cho ta không?" Nói ra câu này thực sự là ngượng đến cực điểm, tự dưng bị Trịnh Tại Hiền đem đến đây, bây giờ hắn chịu để tôi đi thì lại không biết đường về. Hoàng Thành rộng như vậy, bình thường đều có A Ninh đi cùng, nên tôi mới biết nơi này nơi kia. Còn bây giờ không có A Ninh, vương phủ của Trịnh Tại Hiền ở đâu tôi còn không biết, nói chi đến việc trở về. Cho nên dù không muốn, tôi cũng phải mở lời mong hắn giúp đỡ lần này vậy.

Mà Trịnh Tại Hiền dường như nghe thấy điều gì đó buồn cười lắm, hắn lấy tay che miệng, giống như sắp phun trà ra tới nơi. Tôi bị hành động của hắn làm cho tức chết, thầm nghĩ bản thân mình cầu giúp đỡ từ hắn đúng là sai lầm mà, hắn nhất định nghĩ tôi là một kẻ vừa ngốc nghếch vừa vô dụng nên mới có thái độ như thế.

"Haha, nếu ta nói không thì sao?"

"Ngươi-" Tôi thực sự là bị hắn chọc cho tức chết Tôi trừng mắt nhìn Trịnh Tại Hiền, nếu hắn đã không chịu giúp đỡ, vậy tôi sẽ tự tìm cách trở về.
Tôi nghĩ xong liền đứng dậy, ai ngờ cái chân lại đau đến đứng không vững. Tôi cắn chặt răng cố gắng đứng dậy, chân lúc đầu đã vốn không được khỏe, khi nãy còn bị Trịnh Tại Hiền quăng xuống đất nên hình như đã bị thương nặng lắm rồi

"Này, ngươi không sao chứ?" Trịnh Tại Hiền thấy tôi bộ dáng sắp ngã đến nơi thì chạy lại đỡ tôi đứng lên. Không phải đều là do ngươi làm sao? Tôi oai oán nhìn Trịnh Tại Hiền, mắng hắn "Không phải đều là do ngươi đem ta đến đây sao?"

"Xin lỗi ngươi, ta đâu biết ngươi thể chất yếu ớt đến như vậy. Nếu đã như vậy thì để ta bế ngươi trở về!?"

Tôi nghe thấy hắn nói như thế thì mặt chợt xám như tro tàn. Trịnh Tại Hiền hắn nghĩ tôi thực sự là Lý tiểu thư mà muốn bế tôi ư? Tôi trừng mắt nhìn Tại Hiền cảnh cáo hắn, sau đó mắng hắn một hơi thật dài

"Ngươi nghĩ cái gì mà đòi bế ta? Ta cũng không phải là nữ nhân, nếu trở về cung để mọi người nhìn thấy thì ta còn mặt mũi nào nữa chứ?"

"Haha, ta chỉ là đùa một chút thôi, vậy thì lên, ta cõng ngươi trở về" Trịnh Tại Hiền bật cười, sau đó chỉ lên vai ý bảo tôi trèo lên cho hắn cõng về. Mà tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chân đau như vậy làm sao mà về được, huống hồ cũng không biết đường, càng không thể trở về. Tôi không do dự mà trèo lên lưng Trịnh Tại Hiền, ôm chặt lấy cổ hắn, sau đó hắn mới từ từ ra khỏi phòng.

Dù không muốn khen nhưng vai Trịnh Tại Hiền thực sự là rất rộng, còn rất vững chắc thoải mái nữa, khiến tôi không tự chủ được mà ngã đầu tựa lên. Trịnh Tại Hiền đi những bước chân đều đều, tôi không biết Vương phủ của hắn cách cung của tôi bao xa, nhưng nhìn hắn không hề có dấu hiệu mệt mỏi nào cả. Hắn chỉ ung dung bước đi, thực chậm rãi, mà cũng không hề than vãn mệt nhọc hay nặng nề gì cả khiến tôi có chút cảm động.

"Ngươi muốn thương lượng với ta chuyện gì?"

Tôi gục trên vai Trịnh Tại Hiền đếp sắp thiếp đi, chợt nhớ ra chuyện hắn muốn tôi thương lượng với hắn, nên thử hỏi xem hắn muốn gì

"Tạm thời ta chưa nghĩ ra, nhưng ngươi thân phận cao quý như vậy, ta sẽ đòi nhiều một chút"

Tôi nhe răng ra muốn cắn Trịnh Tại Hiền một cái, hận không thể khiến bản thân trở nên thật nặng như tảng đá mà đè chết hắn "Ngươi đừng có mà quá đáng"

Trịnh Tại Hiền nghe thấy liền xốc người tôi lên một cái khiến tôi giật mình choáng váng mà ôm lấy cổ hắn, Trịnh Tại Hiền thấy tôi tức giận mới thỏa mãn cười "Vậy thì không đổi nữa"

Cái tên Trịnh Tại Hiền này cứ ỷ lại vào chuyện hắn nắm được điểm yếu của tôi mà giở trò uy hiếp thực sự là khiến tôi tức đến xanh mặt. Tôi còn định mở miệng ra mắng Trịnh Tại Hiền lại từ từ dừng cước bộ, chậm rãi nói "Đến nơi rồi"

Cãi nhau với Trịnh Tại Hiền một lúc cũng đến nơi, nhìn thấy biệt viện đã sáng lên, tôi biết A Ninh đã quay trở về, chắc hẳn là nàng ấy đã rất lo lắng. Trịnh Tại Hiền cẩn thận đem tôi vào trong phòng, vừa mở cửa bước vào, đã thấy Mân Hanh cùng A Ninh ngồi sẵn trên bàn trà đợi tôi

"Chủ tử, người rốt cục cũng đã trở về" A Ninh nhìn thấy tôi thì mừng rỡ vô cùng, chạy lại đỡ lấy tôi xuống khỏi người Trịnh Tại Hiền.

"Thất Hoàng tử" Trịnh Tại Hiền nói với Mân Hanh từ nãy giờ vẫn luôn im lặng. Mà Mân Hanh từ lúc thấy tôi cùng Trịnh Tại Hiền bước vào thì vẻ mặt Mân Hanh có gì đó lạ lắm, không kiêng nể mà nhìn chằm chằm vào Trịnh Tại Hiền. Bọn họ biết nhau ư? Nhưng nhìn ánh mắt của cả hai tôi lại có cảm giác gì đó không đúng lắm, chẳng lẽ giữa bọn họ chẳng lẽ có thù oán gì chăng? Nếu vậy thì tôi không muốn bọn họ ngay lúc này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên vội kéo tay Trịnh Tại Hiền qua một bên nói với hắn "Ngươi về đi, đa tạ ngươi đã cõng ta về"

"Tứ ca, tại sao Trịnh Tại Hiền lại đi cùng huynh?" Mân Hanh lúc này mới chịu lên tiếng, nhưng giọng điệu lại không hề mềm mỏng như mọi khi.

"Là huynh vô tình trượt chân ngã, Trịnh Tại Hiền nhìn thấy nên đã giúp huynh về" nếu giữa bọn họ thực sự là tình cảm bất đồng, thì tôi càng không thể đem chuyện Trịnh Tại Hiền mang tôi đi nói với Mân Hanh được, dù gì Trịnh Tại Hiền cũng không tổn hại đến tôi, còn giúp tôi quay về nên cứ xem như là mọi chuyện chưa từng xảy ra đi. Tôi nghĩ thế nên đành phải nói dối Mân Hanh, tìm đại một cái lý do nào đó. Mà Mân Hanh nhìn dáng vẻ xộc xệch của tôi có lẽ là không nghĩ tôi nói dối, khiến tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Ngươi đi đi" Mân Hanh không hỏi gì thêm nữa, tôi mới vội vàng thúc giục Trịnh Tại Hiền mau chóng rời đi. Trịnh Tại Hiền cũng ngoan ngoãn làm theo, xoay người ly khai, trước khi rời đi còn nói một câu "Hôm khác ta sẽ đến tìm ngươi"

Trịnh Tại Hiền đi rồi, tôi mới quay sang Mân Hanh, thấy vẻ mặt Mân Hanh ẩn ẩn tức giận không biết vì chuyện gì. Chẳng lẽ là vì chuyện tôi đi cùng với Trịnh Tại Hiền lại khiến y tức giận như vậy? Tôi không chắc rằng mình đúng không nữa, nên có chút băn khoăn hỏi Mân Hanh "Mân Hanh, đệ...không sao chứ?"

"Tứ ca nghĩ ngơi đi" Mân Hanh nói rồi cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái, cứ thế phất tay áo rời đi. Tôi có chút luyến tiếc nhìn Mân Hanh, từ lúc quen biết nhau đến giờ, y vẫn luôn là người ôn nhu dịu dàng, đối đãi với tôi đặt biệt tốt, chưa từng có thái độ lãnh đạm như hôm nay khiên tôi có chút lo lắng.

Mân Hanh đi rồi, tôi mới ngồi xuống đem hết chuyện giữa tôi và Trịnh Tại Hiền ra kể cho A Ninh nghe. A Ninh nghe thấy thì vô cùng hoảng hốt, thất kinh nhìn tôi

"Chủ tử thực sự đáp ứng yêu cầu của Trịnh công tử sao?"

"Đúng vậy, ta nghĩ hắn sẽ không làm gì ta đâu, ngươi cứ an tâm"

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net