Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm sau, Mân Hanh không thấy đến Tịch nhiên cung nữa, mà trái lại Trịnh Tại Hiền lại rất thường xuyên đến đây, lần nào hắn đến cũng mang theo nhiều dược phẩm quý đến cho tôi tẩm bổ. Lúc đầu tôi có ngăn cản bảo hắn đừng mang đến nữa, nhưng hắn cứ như không nghe thấy mà tần suất mang đến ngày càng nhiều, tôi cũng không buồn quản tới, mỗi khi hắn mang đến thì A Ninh chỉ cẩn thận đem bỏ sang một bên

"Những thứ này ở Vương phủ ta rất nhiều, ta cũng không cần sử dụng mấy thứ tẩm bổ này, nhưng để lâu sẽ không dùng được nữa nên ngươi thay ta dùng đi để tránh lãng phí" Trịnh Tại Hiền nói rồi tiếp tục đẩy ra một quân cờ, hoàn toàn không để ý đến tôi có đang nghe hắn nói hay không.

Tôi liếc mắt nhìn Trịnh Tại Hiền, thầm nghĩ hắn đang cho rằng cung của tôi là nhà kho để hắn chứa đồ không dùng sao? Đúng là đáng ghét mà, tôi hậm hực lấy lấy con cờ của mình ra chặn lại nước đi của hắn "Vô vị"

Trịnh Tại Hiền hắn gần đây giờ Tỵ sáng nào cũng đến chỗ tôi chơi cờ, cùng với hàng tá lý do mà hắn đề ra khiến tôi không thể nào từ chối hắn được, đại loại là: Chân ngươi đi không được, ở một chỗ thực nhàm chán nên ta đến để chơi cờ cùng ngươi. Rõ ràng lúc đầu tôi luôn xem hắn như thù địch, như kẻ thù cần phải tiêu diệt vì hắn hết lần này đến lần khác uy hiếp tôi, vậy mà Trịnh Tại Hiền hắn lại luôn tỏ ra thân thiện, còn chủ động đòi làm bằng hữu với tôi "Ta muốn làm bằng hữu với ngươi"

Tôi im lặng không nói gì, Trịnh Tại Hiền hắn là một tên tự cao tự đại luôn thích làm theo ý mình, dù tôi không đồng ý thì hắn xem như cũng tự mình có đáp án rồi. Mà thái độ hững hờ của Trịnh Tại Hiền không giống như đang trưng cầu ý kiến của tôi, mà chính là đang tự khẳng định mối quan hệ giữa tôi và hắn chính là quan hệ bằng hữu.

"Vậy thì ngươi hãy niệm tình ta là bằng hữu của ngươi mà đừng có đi nói linh tinh"

Trịnh Tại Hiền như đang suy nghĩ cái gì đó, ngón tay thon dài của hắn di chuyển con cờ, giọng nói trầm thấp lại vang lên "Ngươi lại thua"

Lúc tôi phát giác nhìn lên bàn cờ, thì Trịnh Tại Hiền đúng là đã chiếm hết đất trên bàn cờ, mà nén nhang bên cạnh cũng đã rơi xuống tàn dư cuối cùng. Tôi chán nản ngã người ra đằng sau, rõ ràng là Trịnh Tại Hiền gian lận cố tình gây khó dễ cho tôi, làm tôi mất tập trung hết lần này đến lần khác.

"Ngươi có gì muốn nói không?" Trịnh Tại Hiền lên tiếng hỏi, tay bắt đầu thu dọn những con cờ bị tôi ném lung tung.

"Ta nhận thua, ta đấu không lại ngươi" Dù có chút không đành lòng nhưng tôi vẫn phải khuất phục Trịnh Tại Hiền. Chơi cờ mấy hôm nay tôi chỉ toàn thua hắn, mà Trịnh Tại Hiền đúng là chơi cờ rất giỏi, suy tính đường đi nước bước vô cùng chu đáo không hề để lộ sơ hở, khiến tôi mỗi lúc chơi cùng hắn là não lại hoạt động như sắp vỡ ra tới nơi. Tôi khó chịu đứng dậy, quyết định đi ra ngoài cho đầu óc khuây khỏa,Trịnh Tại Hiền cũng chậm rãi đi phía sau.

o0o

Dương Uyển Thư ngồi trên bàn đá thạch ngoài Ngự Hoa viên, nhàn nhã ăn những quả vải cống phẩm của các nước láng giềng. Đây là cống phẩm Ngự ban của Hoàng thượng trong lễ Vạn thọ, nhưng Hoàng thượng vì sủng ái Dương Uyển Thư nên cũng không ngại mà cho người đem tất cả qua cho chủ tử Thái hòa cung dùng. Dương Uyển Thư nghĩ tới liền cong khóe môi nở nụ cười đắc ý, một phần vì của ngon vật lạ, một phần cũng vì được Hoài thượng đắc sủng.

"Thư phi, muội làm ta chóng mặt quá" Dương Uyển Thư đang cao hứng thì nhìn sang người bên cạnh từ nãy đến giờ cứ đứng ngồi không yên mà tâm tình cũng chùn xuống, liền nhăn mặt lên tiếng thị uy.

Mà Thư phi cứ đi qua đi lại như đang suy tính chuyện gì đó, sau khi bị Dương Quý Phi nhắc nhở một tiếng mới bình tĩnh ngồi xuống ghế bằng đá, giọng điệu lo lắng nói "Tỷ tỷ, chẳng phải hôm đó Lý Thái Dung đã thừa nhận là hắn đã nhớ ra hết rồi sao? Như vậy chuyện muội đẩy hắn xuống núi hắn có nhớ ra không?"

Thư phi nói rồi sắc mặt trắng bệch nắm lấy ống tay áo Dương Uyển Thư, nhưng lại bị Dương Uyển Thư nhẹ nhàng phất ra "Muội muội đừng quá lo lắng, chẳng phải ta đã phái người theo dõi hắn rồi sao, thay vì lo sợ thì muội hãy nghĩ ra kế sách tốt hơn để bịt miệng hắn lại mãi mãi đi"

Dương Quý Phi nhướn mi, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn mà nói. Dương Uyển Thư tính tình vốn độc ác, tuy sau khi Hoàng hậu băng thệ, Dương Uyển Thư được nắm vị trí cao nhất trong hậu cung, nhưng vẫn không ngừng bày mưu tính kế để tiến xa hơn. Thư phi cũng là người có tần vị cao trong hậu cung, nhưng không thể sánh được với Dương Quý Phi, hậu cung vốn dĩ là nơi tranh đấu ác liệt, Thư phi vì muốn bản thân mình được và cả hài tử được an toàn, nên mới chấp nhận làm việc dưới trướng của Dương Quý Phi. Thư phi tuy lắm trò nhưng lá gan lại đặc biệt nhỏ, ngày Lễ Vạn thọ của Hoàng thượng chỉ nghe Thái Dung tùy tiện nói mấy câu mà đã sợ đến xanh xẩm mặt mày, đem nỗi sợ trong lòng bày tỏ với Dương Uyển Thư

"Chúng ta nên làm thế nào đây?"

Dương Uyển Thư từ từ đứng dậy khỏi bàn đá, môi hé mở định nói điều gì đó thì đột nhiên một tên nha hoàng bên ngoài vội vã chạy vào

"Nô tì tham kiến Dương quý phi, Thư phi"

Dương Uyển Thư cau mày nhìn bộ dạng tất tưởi của nữ nha hoàng kia, đoán là đã có chuyện xảy ra nên vội vàng ân xá miễn lễ "Gấp gáp như vậy là có chuyện gì?"

"Bẩm quý phi, Thập Tam hoàng tử đã chạy đi đâu rồi, nô tì đã tìm rất lâu nhưng không thấy"

"Ngươi nói cái gì?" Dương Uyển Thư sắc mặt tái nhợt, lập tức tiến lên vung tay tán vào mặt nữ nha hoàng kia một cái, hộ giáp bằng vàng lập tức sượt vào mặt nữ nha hoàng kia mà bật máu "Vô dụng, chỉ có một tên tiểu tử mà các người cũng trông không xong, nếu để Hoàng thượng trách tội thì các ngươi có nhận nổi không hả"

Nữ nha hoàng kia không để ý đến gương mặt đã chảy máu của mình mà khẩn trương dập đầu xuống đất nhận tội "Là nô tì đáng chết, là nô tì đáng chết"

Dương Uyển Thư thấy đám thuộc hạ vô dụng như thế thì cực kì giận dữ, vội vàng gọi người đến tìm vị hoàng tử biến mất "Mau đi tìm nó về cho ta, nếu các ngươi mà không tìm ra, bổn cung liền cho người chém hết đầu các ngươi"

Dương Uyển Thư hạ lệnh cho những thuộc hạ thân cận âm thầm đi tìm Thập tam hoàng tử về, căn dặn không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không sẽ gặp phải rắc rối. Thập tam hoàng tử vốn không phải là hoàng tử của Dương Uyển Thư , mà là hài tử của một phi tần bị cấm túc được Hoàng thượng giao cho trách nhiệm nuôi dưỡng, nếu như hôm nay để Hoàng thượng biết Thái Hòa cung trông nom hoàng tử không cẩn thận, sẽ bị trách phạt rất nặng, còn làm mất đi lòng tín nhiệm của Hoàng thượng. Mà đứa trẻ kia ngày thường đều bị người của Thái Hòa cung đối xử không được tử tế, nếu để chính miệng nó đi nói bậy bạ thì Dương Uyển nhất định sẽ không được yên. Dương Uyển Thư càng nghĩ càng thấy khẩn trương, vội vàng kéo Thư phi cũng đang lo lắng rời đi.

o0o

Tôi chậm rãi đi một lát thì tới Ngự hoa viên, mà tên Trịnh Tại Hiền đó vẫn cứ nhất mực đi theo không rời nữa bước. Chẳng lẽ hắn ta cứ mãi đi theo mình như vậy sao? Làm phó tướng quân cũng không phải rảnh rỗi đến như vậy đi? Hay là lại muốn giở trò gì nữa đây? Tôi nghĩ vậy có chút buồn bực đưa chân ra đá lăn mấy hòn sỏi dưới đất, những hòn sỏi đáng thương bị tôi đá cứ quay tròn rồi lăn xuống hồ nước.

"Này Trịnh Tại Hiền, ngươi không có gì để làm sao? Sao cứ theo ta suốt thế kia?" Tôi vẫn là không chịu được đem buồn bực trong lòng nói ra.

"Ta trước kia từng đi làm chỉ huy ngoài doanh trại, nhưng lúc đó là do các nước thân cận làm loạn thôi, sau khi mọi chuyện kết thúc thì quân đội ở đó sẽ tự mình tập luyện cùng canh giữ, Hoàng thượng ân xá cho ta quay trở về Hoàng cung"

Trịnh Tại Hiền chấp hai tay sau lưng nói một tràng, nhìn bộ dáng hắn muốn có bấy nhiêu nghiêm túc liền có bấy nhiêu. Trịnh Tại Hiền hắn quả thực là một tên nam tử tài giỏi mà, văn võ đều song toàn, không những vậy mà vẻ ngoài cũng rất ưu tú đấy chứ. À mà khoan đã, tôi đang khen cái tên luôn bám theo gây khó dễ cho mình đấy ư? Phản ứng của tôi đối với Trịnh Tại Hiền thực sự là khiến tôi đôi lúc còn không thể hiểu nổi mà.

"Trước kia ta cũng từng ở doanh trại với Thất đệ của ngươi đấy"

Thấy tôi vẫn luôn im lặng nên Trịnh Tại Hiền mới lên tiếng khiến tôi có chút ngạc nhiên. Tôi quả thực là đoán không sai mà, thái độ tức giận lần đó của Mân Hanh đúng là có quen biết với Trịnh Tại Hiền, nhưng lại không phải là cái loại tình cảm thân thiết gì. Nhưng mà Trịnh Tại Hiền chẳng phải nói bọn họ đều ở doanh trại quản quân cùng nhau sao? Vậy thì bọn họ phải là tình cảm huynh đệ sát cánh chiến đấu vào sinh ra tử chứ, sao lại có thể khác biệt đến như thế?

"Mối quan hệ của các ngươi... Dường như không tốt lắm nhỉ?" Dù sao thì Trịnh Tại Hiền cũng đã ngõ lời, nên tôi cũng không ngại mà nói tới.

"Cũng có thể cho là như vậy"

"Mân Hanh vẫn còn là đứa nhỏ nên có thể chưa hiểu chuyện, chắc hẳn là giữa bọn ngươi đã xảy ra hiểu lầm gì đúng không?" Từ lúc quen biết Mân Hanh cho đến nay, tôi đều cảm thấy Mân Hanh là một đứa trẻ vừa có tài lại tốt bụng, không giống như là người ôm hận thù gì trong lòng lắm nên vẫn là lên tiếng giải thích giúp Mân Hanh trước mặt Trịnh Tại Hiền, cũng mong là cả hai đều có thể nhượng bộ một chút.

"Có lẽ là hắn nghĩ cả hai chúng ta đều nhất kiến chung tình với một người" Trịnh Tại Hiền nói rồi ánh mắt có chút buồn bã nhìn tôi khiến tôi nhất thời không nói nên lời. Tôi vừa kinh ngạc trước lý do mà Trịnh Tại Hiền đưa ra, lại vừa kinh ngạc trước ánh mắt khó hiểu của Trịnh Tại Hiền. Nếu như hai người các ngươi đều có chung ý trung nhân thì ta quản không được, nhưng tại sao ngươi lại dùng ánh mắt đó nhìn ta cơ chứ? Ta cũng không phải cố tình nhắc đến nỗi buồn của ngươi đâu a!

Tôi miên man suy nghĩ, nhưng lại chẳng dám nói ra, quay sang cười trừ nhìn Trịnh Tại Hiền "Nàng ấy...chắc là có phúc lắm"

Ánh mắt buồn bã trên mặt Trịnh Tại Hiền vẫn không một chút thu hồi, hắn ta tiến đến gần bên tôi, tự tiếu phi tiếu nói "Ngươi không muốn biết là ai sao?"

Tôi bất giác lùi ra phía sau một bước, Trịnh Tại Hiền hắn không phải đang đe dọa tôi nhiều lời đấy chứ? Nếu không sao lại chịu nói ra như thế, tôi có chút lo sợ cắn chặt môi, cảm thấy ở bên cạnh Trịnh Tại Hiền lại có một loại cảm giác bức bách không nói nên lời "Cũng... không tệ..."

"Chính là-"

Oa oa

Trịnh Tại Hiền bước tới định nói ra, ai ngờ còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng khóc vang dội làm cho dừng lại cước bộ. Tôi cũng giật mình quay đi tìm kiếm tiếng khóc kia, thì thấy một đứa nhỏ từ trong giả sơn phía sau đi ra.

Hết chương 13


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net