14-16; bức tranh đại cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.
"Anh luôn từ chối mọi người, tại sao không từ chối cậu ta vậy Taeyong hyung?" Ten thò đầu từ giường trên, hỏi một điều mà tất cả mọi người đều thắc mắc.

"Từ chối gì cơ Chittaphon?" Taeyong rướn mày, không muốn tranh cãi với cậu em miệng lưỡi này, so với Doyoung thì Ten đáng sợ hơn nhiều.

"Taeyong hyung, đừng có hòng mà gọi tên cúng cơm của em!" Ten vờ giận dỗi, không nói thì thôi, chuyện của anh ấy cậu cũng không thèm quan tâm. Dù sao thì cũng không có khả năng anh ấy sẽ nói ra, anh Taeyong là một tổ hợp phiền phức. Hơn nữa, người nọ lại là một Jung JaeHyun từ đâu rớt xuống, lại càng không thể lộ ra điều gì. Chuyện hai người bọn họ, có trời biết đất biết, đám người bọn họ thật sự không biết.

"Taeyong hyung, anh cũng có thể từ chối cái ôm của Johnny hyung nữa mà..."

Ten ngủ sẽ nói mớ. Điều này cậu ấy không biết, mà Taeyong cũng không nói cho cậu ấy biết. Khi ngủ, Ten sẽ thành thật hơn nhiều. Ví dụ như lúc này. Taeyong xoa trán, đám người này không những ồn ào mà còn phiền phức. Ngày mai phải đến tìm Seo YoungHo nói chuyện một chúc mới được.

15.
"Taeyong hyung!" Jaehyun gầm nhẹ, siết chặt eo anh ấy.

Taeyong ngược lại cười khúc khích "Mới tuổi thành niên mà cậu đã thế này..."

JaeHyun nhìn người trong lòng, lại ôm chặt. Không sao, anh ấy vẫn chưa muốn thừa nhận thì cứ để vậy đi. Cậu không muốn ép buột anh ấy làm gì. Dù người này tốt nghiệp thì sao, cũng không phải anh ấy có thể chạy khỏi cậu. Nhỏ hơn hai tuổi thì sao, cũng đã cao hơn anh ấy rồi. JaeHyun không vội, không hối thúc, Lee Taeyong cũng không muốn tỏ thái độ.

"JaeHyun, theo đuổi người trong lòng như em, rất là vô năng có biết không?" Taeyong cắn cắn vai áo cậu trai nhỏ hơn mình hai tuổi.

"Với anh Taeyong, em không vội được." JaeHyun cười một cái lộ ra cái lúm đồng tiền.

Người này bình thường nhìn ngang tàn cao ngạo như thế, vậy mà cười lên lại đáng yêu như cậu nhóc nhà hàng xóm. Hai hình ảnh trái ngược như vậy, làm người ta không thích không được. Lúc cần cứng sẽ cứng, lúc cần mềm sẽ mềm, người như vậy vừa làm người khác nể trọng lại không gây xa cách. Nói tóm lại, họ Jung là một đối tượng tuyệt vời để dành cả thanh xuân. Tiếc là, lại tới quá muộn.

16.
Nói đi cũng phải nói lại, Jung JaeHyun một chút cũng không có vẻ gì là giống như theo đuổi người ta. Ở trong học viện, ngoại trừ đám ồn ào bọn họ, chắc chẳng có ai biết cậu Jung năm nhất say điếu đổ anh Lee năm ba. Vì vậy đừng có trách tại sao, ngày qua ngày anh Lee vẫn đều đặn nhận được thư, quà tặng và thêm vài tiết mục tỏ tình.

Lại nói đến anh Lee, anh Lee làm người thật sự không có chỗ nào để chê. Bình thường không giao tiếp với ai ngoại trừ đồng bọn thân thiết, vậy mà lúc từ chối người ta tỏ tình, Taeyong lại cười rộ lên, không những vậy còn nói thêm vài lời đại loại như cám ơn xin lỗi hay là hỏi luôn tên người ta để cho chân thành. Kết quả là ai cũng muốn đi tỏ tình với anh Lee một lần, dù chắc chắn sẽ bị từ chối, vì ít ra còn được nói chuyện với nam thần đó.

Đại cục đã là một bức tranh hỗn loạn vậy còn chưa giải được. Anh Lee lại còn tiện thể hạ thêm một nét bút cho thêm sắc màu.

"Youngho, cậu nghe này, tớ nghiêm túc đó, là hoàn toàn nghiêm túc. Cậu không có nên ôm bừa mọi người nữa." Taeyong nhìn thẳng vào mắt Youngho, nghiêm trọng mà nói.

Bốn mắt nhìn nhau, YoungHo lại định tiếp tục lời biện hộ quen thuộc của mình...

"Trừ Ten, ôm Ten thì được!" Taeyong thì thầm, triệt để kết thúc cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa hai người.

Youngho mắt vẫn chưa kịp chớp, đã nhận một quả bom ngang tai. Taeyong lại chạy đi mất, anh suy nghĩ cẩn thận lời cậu Lee nói, gì cơ?

Quay trở lại anh Lee, sau khi để Youngho một mình ở sảnh, anh Lee một mình một ngựa đến lớp. Có nghĩa đây là khoảng thời gian thích hợp cho mọi người giao tiếp với anh Lee nhất!

"Học trưởng Lee, em... em... em thích anh!"

Lee Taeyong nhìn cậu bé cao hơn mình cả một cái đầu vậy mà đang cúi gầm mặt đưa quà về phía anh. Học trưởng Lee âm thầm đánh giá, ngại ngùng như thế này, mặt lại còn không quen lắm, chắc là lần đầu tiên tỏ tình rồi. Nhưng mà cậu nhóc cao như thế này, chắc là thành viên đội bỏng rổ nhỉ?

"A, anh cám ơn nhưng mà anh không thể chấp — "

"Không sao đây mới là lần đầu tiên thôi! Em sẽ kiên trì mà!"

Chưa đợi anh nói xong, cậu nhóc đã chen lên phát biểu trước. Hoàn toàn kiên định mà nhìn thẳng vào mắt anh biểu đạt cảm xúc của mình. Anh Lee thầm khen ngợi, quả nhiên không hổ danh đội trưởng Jung, vừa lên đội trưởng đã đào tạo được một lớp người mới dũng cảm thế này, không bằng đội bóng rổ năm xưa cũng chỉ dám âm thầm gửi quà.

Anh Lee như thường lệ lại bỏ xuống khuôn mặt lạnh lùng, chuẩn bị cười lên thật đáng yêu để từ chối như mọi lần, lại nói.

"A HanHyuk à, em nghe anh nói đã. Anh đã có người yêu rồi. Em theo đuổi sẽ làm người yêu anh tức giận đó."

Tin này vừa truyền ra đã gây náo nhiệt cả một vùng trời. Học trưởng Lee của chúng ta thế mà lại có người yêu rồi! Học viện là một hình thái xã hội khép kín, tin này không chỉ ảnh hưởng tới tầng lớp học sinh ...

Hội trưởng Taeil chiều hôm đó đi thảo luận giấy tờ chuyển giao đề cử người mới với Ban giám hiệu, thế mà Hiệu trưởng lại hỏi anh.

"Thằng nhóc họ Lee bên chỗ cậu thế mà có người yêu thật à?"

Taeil xứng danh với Hội trưởng Hội học sinh, đối diện với niềm yêu thích bát quái của Hiệu trưởng cũng không có đánh giá vị này, mà hoàn toàn bỏ qua luôn, xem như chưa nghe gì, tiếp tục công việc của mình. Đừng đùa chứ, bọn nhóc đã luôn trêu anh là Mama Tổng quản rồi, bây giờ anh còn quản luôn chuyện chúng nó yêu ai lúc nào ở đâu, thì anh thật sự xứng đáng với danh xưng luôn rồi đó!

Quả nhiên từ đó đến vài ngày sau, đều không có ai tìm đến Taeyong tỏ tình nữa. Anh lại tìm được chút yên tĩnh riêng cho mình. Anh nhấm nháp tư vị yên ắng này được vài ngày, cuối cùng mọi người không nhịn được nữa mà thật sự bùng phát rồi. Mà mọi người bùng phát cũng chỉ vì muốn một đáp án, người yêu học trưởng Lee rốt cuộc là ai?

Lại nói, cái đại cục này, đều do một tay anh Lee vẽ nên. Mà anh Lee hiện giờ, tiêu sái nằm trên tầng thượng, lười biếng ngắm nhìn hoàng hôn đổ xuống đằng Tây. Nắng chiều trải dài trên thân thể, như thể đang bao trùm lấy anh. Thân người thon dài như vậy, bỗng nhiên lại nhỏ bé ở thời điểm này.

Jung JaeHyun nhịn không được mà bước đến, ôm người kia vào lòng. Hoàng hôn chỉ còn chút nắng, để lại vài giọt nắng cuối cùng trên tóc hai người bọn họ rồi tắt hẳn.

Thời khắc nửa sáng nửa tối này, dễ làm người ta bị quáng không nhìn rõ được phía trước. Thế mà JaeHyun chỉ cần nhìn xuống, sẽ thấy một đôi mắt to tròn đang chớp mắt nhìn mình chăm chú, lấp lánh như gom tất cả ánh sáng ít ỏi cuối ngày vào khoé mắt của mình. Trong cảnh tượng này, JaeHyun bị thôi thúc đưa tay đến chạm vào khoé mắt anh ấy. Như còn chưa đủ, cậu đưa môi đến nếm thử xem khoé mắt lấp lánh đầy sao đó có tư vị như thế nào.

Làm sao bây giờ, đây là chẳng lẽ là "uống nhầm một ánh mắt mà say cả đời" mà người xưa nói đến? Mặc kệ là gì đi chăng nữa, môi của JaeHyun đã chạm đến môi của người kia rồi. Ánh sáng tắt rồi, không gian bây giờ là của hai người bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net