Đen Đá Xin Thêm Tí "Đường" - Drabble

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạo này anh Ngũ hay lui tới một tiệm cafe nọ ngày càng nhiều vì, anh ta phải làm cho xong bài tập giáo sư giao, nhưng quan trọng hơn hết là vì anh muốn thu hút sự chú ý của một cậu bé làm nhân viên bán thời gian có mái tóc hai màu đáng yêu ngày nào cũng chạy lăng xăng ở đó."

(Idea gốc của bộ này được để trên wordpress của mình)

"Em dùng sai code rồi Nhuận Ngũ à, nhớ gửi lại bản đã chỉnh sửa cho thầy trước chín giờ tối Chủ nhật tuần này để có điểm. Chúc em buổi tối tốt lành."

Tôi cảm thấy cột sống của tôi không ổn, không ổn tí nào...

Đã là ngày thứ... bao nhiêu tôi cũng chẳng nhớ – ngồi cắm cọc ở tiệm cafe này. Dù có nắng hay mưa, có bão tố sấm sét hay tuyết lở chết người, tôi vẫn kiên trì bò tới đây cho bằng được.

"Tuấn, em đưa đơn này cho bàn số tám cho anh nhé."

"Vâng ạ."

Đó, đến rồi kìa, thiên thần bé con xinh xắn của tôi <3

Thực ra đến làm bài chỉ là cái cớ – chẳng thằng nào làm IT lại có tham vọng rời khỏi cái ổ heo của nó mãnh liệt như tôi cả. Ở nhà đầy đủ đồ dùng, mạng còn mạnh hơn mạng công cộng (là điều tất nhiên). Ấy thế mà tôi vẫn ham chết sợ sống, ngày nào cũng phải đến đây để được ngắm bé con của tôi.

Đáng yêu thế kia, nhìn thấy thôi đã thấy không còn mệt mỏi nữa rồi.

Cơ mà cafe của tôi sao lâu ra thế nhỉ?

"Tuấn ơi, đơn này của bàn số mười bốn, em mang ra nhé."

Cả người tôi ngồi cứng đơ trên ghế nệm êm, cột sống lưng giữ vững trạng thái thẳng tắp, còn mắt tập trung chỉ – nhìn – vào – màn – hình – máy – tính – thôi – Ngũ – à.

Tôi tự nhủ như vậy với mình liên tục, như thể đang niệm chú không thành tiếng trong miệng, còn não bộ thì gõ boong boong liên tục lên vỏ não từ lâu rồi.

Nhức đầu thật. Sao em ấy mãi vẫn chưa đến thế?

"Của quý khách đây ạ, cảm ơn."

Ủa???

Tôi ngạc nhiên nhìn tay nhân viên lạ hoắc đang chán đời đặt cái ly xuống bàn, nhanh như cắt đảo đầu tìm kiếm xung quanh.

Tuấn của tôi đang đứng nói chuyện điện thoại một góc, cực – kỳ – vui – vẻ.

Còn tôi vô – cùng – tổn – thương!!!

Rất – sâu – sắc!!!

"Xin lỗi, cho tôi nhờ một chút được không?"

Ồ thôi xin, sức chịu đựng của con người có giới thiệu thôi chứ?

"Vâng, quý khách cần gì ạ?"

Bố khỉ, người bước ra không phải em ấy, không phải cậu con trai mà tôi mong chờ đi ngang chỗ tôi ngồi lần nữa nãy giờ, mà là tay quản lý gầy còm như cái que mà tôi đã quen nhẵn cái bản mặt hắn từ khi quán cafe này được khai sinh đến giờ.

"Lượn."

"Quý khách sao lại nói thế với chúng tôi ạ? Quý khách nổi giận vô cớ, chúng tôi có quyền đuổi quý khách khỏi tiệm đó ạ."

"Thành, mày bớt bớt lại giùm."

Đời sao lại gán cho tôi một thằng bạn của nợ như hắn chứ nhỉ?

Thành cười phá lên, trông hắn khá dễ thương, như một chú mèo vậy. Tuy cũng cùng chi động vật có vú, tiếc quá, tôi lại không có hứng thú với tên này.

Thật ra chỉ cần tôi có cái tư tưởng đó thôi, thì từ ngày mai chưa chắc đã được thấy ánh sáng mặt trời đâu. Bồ tên này đấm đau phết, tôi hưởng rồi, tôi biết.

Ghen tuông con cóc khô!

Bé Cáo con của tôi vẫn không thấy đâu cả, mới nãy tôi còn thấy em đứng ở quầy thanh toán cơ mà?

"Đi vào trong làm đơn đem về cho khách rồi, lát mới ra, mày mới là cái đứa bớt bớt lại ấy."

"Quán mày có hai Tuấn à?"

Thành tỉnh bơ cầm cốc của tôi uống bằng miệng cốc. "Ừ, đứa kia mới vào. Tao bảo nó đổi lại đưa đồ cho mày đấy."

Má nó, Đổng Tư Thành!!!

Không xoáy vào nỗi đau của nhau một ngày thì ăn không ngon ngủ không yên hay gì?

"Thấy mày đến cũng kiên trì đấy, sao không tấn công đi?"

Tôi khó khăn kiềm chế ngụm cafe vừa uống vào, tránh không phun lên mặt Thành. Thằng cha Du Thái kia mà nhìn thấy người hắn có vết nước đáng ngờ nào thôi thì lúc ấy tôi sẵn sàng vĩnh biệt cuộc đời không cần ngáp luôn.

Thứ gì bạo lực thấy ớn!

"Nói nghe hay ghê, nghe dễ ghê. Giúp tao đi xem nào???"

"Chuyện của mày tao dính đến làm gì? Làm như có nhiều thời gian lắm ấy?"

"Vậy mày làm như tao có nhiều can đảm lắm ấy??"

"Cái đó cũng là chuyện của mày, ha, bạn Nhuận Ngũ thân mến???"

Được, biết tiến biết lùi mới là sự thức thời đúng nhất. Chẳng qua vì bồ hắn dữ chứ không tôi cũng sống mái luôn chứ, đùa...

Ôi không nói nữa, em ấy ra ngoài rồi!

"Cảm ơn quý khách, hoan nghênh lần sau lại đến!"

Ê ê sao lại hỏi cách thức liên lạc??? Con gái con đứa thời nay, thấy trai đẹp là tươm tướp dị đó hả?

"Mày mà không tươm tướp???"

Tôi lườm lại vào bản mặt khinh bỉ của Thành, gằn giọng.

"Này là đã kiềm chế lắm rồi đấy!"

Thành bĩu môi quay đi, vẫy vẫy về phía quầy pha chế.

"Tuấn, lại anh bảo."

Đậu mớ Thành ơi là Thành mày lại làm cái trò quần gì thế???

"Dạ anh?"

Ôi, bé con thiên thần của tôi ơi, lúc nào cũng đáng yêu chết được!

Chết chết chết mất!!!

Tuấn dùng ngón tay vén phần tóc đang phủ lòa xòa bên thái dương phải lên vành tai, tròn mắt nghiêm túc lắng nghe quản lý nói gì với mình, hơi cúi người xuống gần để nghe cho rõ hơn. Môi em hơi nhỏ, hồng hồng đáng yêu, cái mũi đáng yêu, cái cằm xinh xinh, đôi mắt cũng đáng yêu xinh xinh nốt. Mọi thứ trên khuôn mặt nhỏ xinh của Tuấn đều đáng yêu đến mức khiến tôi nhũn như một vũng bùn be bét sau cơn mưa rào.

Nhác thấy Thành dặn dò xong rồi, bé con chuẩn bị rời đi, não bộ lại không hợp tác với trái tim tôi, bất thình lình vụt kêu em lại.

"À, em ơi..."

Tuấn đứng lại ngay. Em ngoan dã man, bảo sao tôi không yêu cho được?

"Dạ vâng?"

"Hôm nay anh gọi phải ly cafe đen đá này uống thấy hơi đắng..."

"Không ấy em cười một cái, cho nó ngọt hơn tí được hông?"

Tuấn lén lút thò đầu ra ngoài cửa tiệm cafe. Không có ai cả.

Đáng yêu quá đi mất.

Tôi giơ mũ lên vẫy vẫy em. "Bên này, đi từ từ thôi."

Coi cái dáng chạy kìa, trông có cưng không chứ?

"Có ai thấy em không?"

"Không ạ. Hôm nay mình đi đâu ấy anh?"

"Đi chỗ lần trước em nói nhé?"

Tuấn cười rạng rỡ, hớn hở gật đầu.

Tôi chìa má ra, chỉ chỉ vào đó. "Xin tí phí đi đường cái nào."

Ánh mắt em bối rối đảo lung tung, đánh lên bả vai tôi nhẹ hều. "Có người thấy á."

"Thế thì em phải nhanh lên. Thằng Thành nó phát hiện ra là bọn mình xong đời với nó đấy."

Chụt.

Ui là trời, ta nói nó đã gì đâu~~

Khi xe chuẩn bị nổ máy, đột nhiên Đổng Tư Thành xuất hiện trước cửa tiệm, giơ cao chiếc dép lê màu hồng nam tính mà hắn yêu thích, gào ầm lên.

"Thằng kia, trả Tuấn lại cho tiệm tao coiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!"

Tôi không đáp, gơ hai ngón tay về phía hắn, hất lên làm thành động tác chào, sau đó rồ ga đi thẳng.

Bắt cóc một ngày, còn lâu mới trả, hê hê~~

23h55′ – 06/10/2021 – "Đen Đá Xin Thêm Tí "Đường"" – Fin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jayren