"Who are you?" - Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người lạ: "Hôm nay đi học về mệt lắm không?!"

Hoàng Nhân Tuấn vừa mở cửa bước chân vào ký túc, tiếng chuông nhắn điện thoại kêu làm cậu phải mở vội cửa rồi nằm xuống giường xem.

Nhân Tuấn: "Mệt sắp chết rồi!"

Người lạ: "Ngoan, trong tủ lạnh có một hộp bánh kem vani và sữa chocolate, em dùng đi. Là lần đầu anh làm loại bánh này nên có thể chưa ổn lắm đâu, đừng chê nhé."

Nhân Tuấn đọc xong tin nhắn, lập tức bò từ trên giường xuống, tung tăng mở tủ lạnh lấy bánh ăn.

Kem tươi màu trắng còn dính khoé miệng, cậu đã hấp tấp chộp lấy điện thoại nhắn lại cho người bên kia.

Nhân Tuấn: "Bánh thực sự ngon lắm! Cảm ơn anh nhiều nhé~~."

Đối phương rất nhanh hồi âm lại.

"Thật sao?! Cảm ơn em nhé. Nhớ ăn từ từ kẻo nghẹn. Buổi tối làm xong việc sớm rồi đi ngủ, đừng thức khuya quá nhiều. Yêu em!"

Nhân Tuấn trong vô thức lại lỡ một nhịp tim.

Lại nói về chuyện này thì phải quay lại cách đây hơn một năm, khi cậu lúc ấy gần như vẫn còn ngơ ngác với mọi thứ xung quanh trong ngôi trường này.

Trường Đại học Nghệ thuật Bắc Kinh nằm ở thủ đô, nổi tiếng toàn quốc không chỉ số lượng sinh viên sau khi ra trường đều trở thành những người máu mặt trong giới giải trí, mà còn là nền giáo dục khắt khe và nghiêm ngặt, xét tuyển hằng năm đều có kén chọn, giáo sư dạy trong trường đều có bằng cấp cao và từ nước ngoài về,... Thế nhưng vấn đề tương đối nòng cốt nhất, đó là trong trường này có rất nhiều những người trai xinh gái đẹp, đều là những mầm non tươi sáng cho giới giải trí nói chung sau này.

Nhân Tuấn đối với âm nhạc là một lòng trung thành cống hiến. Cậu đã phải nỗ lực rất nhiều để có thể lọt vào mắt xanh của trường. Thật lòng mà nói, sau khi nghe tin trúng tuyển, ban đầu cậu không hề tin, nói đúng hơn là không dám tin. Chỉ sau khi tờ giấy xác nhận đập thẳng vào mặt, lúc ấy Nhân Tuấn và cả gia đình mới có thể vui mừng mà nở mày nở mặt, sau đó tiễn cậu khăn gói lên Bắc Kinh học tập. Tuy đã học ở đây một năm, nhưng vì không giao du nhiều, hơn nữa cũng không có thói quen đi thăm thú, nên Nhân Tuấn đôi khi đối với trường của mình vẫn còn vài điều lạ lẫm.

Tin nhắn từ người lạ kia, bắt đầu cách đây bốn tháng trước, Nhân Tuấn đã lên năm hai. Khi ấy cậu đang viết nhạc trong phòng riêng ở ký túc đơn, những nốt nhạc không thể theo quy luật trật tự làm cậu dần nhức đầu và chán nản, ngoài trời thì mưa như trút nước. Đột nhiên một số lạ được nhắn đến điện thoại, không có sự báo trước.

"Chào em, anh biết rằng em sẽ cảm thấy khá lạ lùng, nhưng anh hoàn toàn là người tốt, em yên tâm. Anh rất có ấn tượng với buổi biểu diễn ở hội xuân vào trước kỳ nghỉ Tết âm lịch vào đầu năm qua, nhưng vì anh khá ngại ngùng nên đã không bắt chuyện với em. Em cho anh làm quen với em nhé, anh rất thích em!"

Khi ấy, biểu cảm của Nhân Tuấn cực kỳ khó hiểu!

Đối với những tin nhắn như thế này, theo tính cách cá nhân, cậu sẽ xoá luôn, tránh sinh sự phiền phức. Nhưng người nhắn đến lại là một trong số sinh viên đã đến tham gia hội xuân trước kỳ nghỉ, mà nhà trường đã quy định rằng không phải sinh viên trường thì không cho vào tham gia, để tránh chuyện mất cắp hay xích mích phiền hà. Nhân Tuấn ngồi suy đi tính lại một lúc, vẫn chưa quyết định được, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào nhắn lại một câu.

"Anh là ai vậy?"

Tin nhắn trả lời đến rất nhanh.

"Là một người hâm mộ nhiệt tình của em. Hơn nữa, em không cần biết danh tính thật của anh đâu."

Cậu hơi chau mày, nài nỉ đối phương.

"Anh cứ nói đi. Nếu không thể tiết lộ danh tính thì cũng nên cho tôi một chút thông tin liên quan chứ."

Lần này bên kia đã nhân nhượng hơn.

"Một chút thông tin liên quan sao?! Vậy thì thế này, anh là tiền bối của em, sinh viên năm 4, khoa Điện ảnh chuyên ngành Diễn xuất, giới tính nam, như vậy được chưa nào?!"

Nhân Tuấn bần thần.

Là nam? Lại còn là tiền bối bên khoa Điện ảnh?

Lướt xuống thêm chút nữa, cậu nhìn thấy một dòng tin nhắn ở dưới cùng.

"Em là người đáng yêu nhất mà anh từng gặp đó! Anh thích em lắm đấy!"

Nhân Tuấn đỏ mặt rồi!

Từ đó về sau, ngày nào cũng như vậy. Tin nhắn cứ thế được gửi tới mỗi ngày, trung bình một ngày năm tin: một tin chào buổi sáng và một chúc buổi tối, ba tin còn lại thường nhắn để nhắc nhở cậu dùng bánh hay đồ ăn gì đó anh để trong phòng ký túc. Đôi khi số tin nhắn sẽ phá lệ lên đến gần mấy chục tin để tán gẫu vài chuyện vu vơ. Đối phương luôn khiến Nhân Tuấn vừa ngạc nhiên vừa ái ngại vì những khi cậu không nhắn cho anh trong một ngày, tự động sẽ có một khoản tiền được nạp tới điện thoại cậu. Ban đầu Nhân Tuấn còn tưởng bố mẹ cậu nạp cho, nhưng cậu chợt nhớ ra bố mẹ mình đâu có thần thông quảng đại tới mức đó. Cuối cùng do Nhân Tuấn trong một lần ngồi nhắn tin tán gẫu với đối phương nói ra chuyện này, liền nghe người kia thú nhận là do anh làm. Lúc ấy, cậu vừa ngại vừa giận, người kia phải vội thanh minh.

"Em đừng giận! Chẳng qua lần trước nói chuyện với nhau, em chẳng bảo anh nhắn ít đi còn gì? Anh hỏi mãi em mới nói, bạn bè giúp nhau một chút không phải là chuyện nên làm sao?"

"Anh cũng đừng làm thế! Đụng đến chuyện tiền bạc em hay khó xử!"

"Không sao, vậy bây giờ mỗi khi anh nhắn hỏi thăm, chỉ cần qua một ngày em không nhắn lại, anh sẽ tự động nạp cho em."

"Anh làm như em thiếu thốn lắm vậy!!" Nhân Tuấn vẫn ra sức từ chối.

"Xem như anh đang theo đuổi em đi!"

Trăm lần như một, mỗi lần kết thúc tin nhắn, Nhân Tuấn lúc nào cũng như đi vào trạng thái lâng lâng.

Người ở đầu bên kia tính cách ấm áp, ngọt ngào, hay trò chuyện cùng cậu bất chấp sự bận rộn của bản thân, hay làm bánh mang đến ký túc cho cậu ăn, đôi khi còn có kèm cả sữa chocolate, lại còn rất biết cách ăn nói, hại Nhân Tuấn ôm mặt đỏ bừng ngại ngùng lăn lăn trong chăn bông dày mấy vòng trên giường cả buổi liền.

"Anh là tiền bối khoa Diễn xuất, cũng không nên ám hại gián tiếp đàn em theo kiểu này nhiều như vậy chứ!" Nhân Tuấn tới một hôm không nhịn nổi, vùng dậy nhắn tin đòi quyền sống!!

"Xin lỗi em, nhưng nếu không nói vậy, anh lo em sẽ không nhớ ra anh đang theo đuổi em mất."

"Tiền bối à, anh giống như đang ám sát ngầm em từng ngày thì đúng hơn ấy!"

"Giống chỗ nào thế?"

"Anh biết tất tần tật về em, thậm chí còn có thể tự nhiên đi ra đi vào chỗ ở của em! Em từng hỏi bác bảo vệ trông anh như thế nào, nhưng lần nào bác ấy cũng chỉ cười đầy ẩn ý, thế là sao?"

"Bé yêu, anh có quan hệ với bên Hội học sinh, mua chuộc một chút là có thể đào hết nhân khẩu nhà em lên rồi. Hơn nữa, ký túc an ninh rất tốt, người ở khu ký túc khác muốn vào đều phải có lý do, em nghĩ anh cứ thế mà được vào không đấy à? Toàn là bác bảo vệ dẫn anh vào đấy chứ."

Nhân Tuấn hứ một tiếng.

"Không tin anh đâu!!"

Đối phương vẫn rất phúc hắc đáp trả.

"Sau này yêu anh rồi kiểu gì chẳng tin! Hơn nữa, em thậm chí còn biết cả lý do tại sao anh lại được bác bảo vệ ưu ái nữa ấy!"

Nhân Tuấn lần thứ N chui vào trong chăn làm đà điểu~~

Thế nhưng đối mặt với tình cảm mà người kia dành cho mình, cậu lại càng khó xử hơn.

Vì thực ra, cậu cũng có người để thầm thương trộm nhớ chứ bộ! Mà người này bằng tuổi với người đang theo đuổi cậu, cũng cùng khoa cùng ngành, tên Trịnh Nhuận Ngũ.

Trịnh Nhuận Ngũ là mẫu người nếu lấy thước đo về chuẩn mực của cái đẹp, nhân phẩm và tính cách cùng độ giỏi giang và thông minh, thì e rằng có lấy mười cái thước cũng chưa chắc đuổi kịp!! Mẫu nam nhân cao phú soái điển hình, trẻ tuổi uyên bác, diễn xuất đỉnh cao, nhà giàu nứt vách, phong độ đẹp trai, cười lên đặc biệt đáng yêu! Theo lời các fan hâm mộ não tàn của anh, Nhuận Ngũ chưa có bạn gái, độc thân như vậy suốt bốn năm trời mài dũa trong trường, tương đối trầm tính, và trên hết là đảm đang việc nhà, nấu ăn ngon vô cùng, tuy nhiên hai cái này chưa ai kiểm nghiệm qua, chỉ nghe được phong phanh từ đàn anh cùng lớp là Trung Bổn Du Thái kể lại. Khi mới chân ướt chân ráo lên Bắc Kinh, Nhân Tuấn có quen một người bạn là Đổng Tư Thành, học cùng khoa Thanh nhạc. Cậu bạn mới này vào nhập học được bốn tháng không biết kiếm đâu ra hai cái vé xem nhạc kịch, kiên quyết lôi bằng được con sâu họ Hoàng chui ra ngoài ổ chăn. Nhân Tuấn ban đầu còn nhất quyết không chịu, tuy nhiên cậu cũng đang bí ý tưởng viết nhạc nên đành nhăn nhó mặc quần áo đi theo. Trong vở nhạc kịch hôm đó, Nhuận Ngũ lẫn Du Thái đều đóng vai chính, một người là phản diện còn một người là chính diện. Ngay thời điểm ấy, ấn tượng mạnh về một người con trai hoàn hảo, hơn nữa còn trong vai một nam chính si tình đã khiến Nhân Tuấn say mê mà thầm mến anh lúc nào không hay.

Khi ấy, cậu căn bản hiểu nhầm cảm xúc của mình là sự hâm mộ của một người đối với thần tượng, thế nhưng sau đó vài hôm, Nhân Tuấn mới nhận ra mình đã sai!

Sai hoàn toàn sai!!!

Trịnh Nhuận Ngũ không chỉ khiến cậu thích anh lâu như vậy, còn khiến cậu nhớ ra một chuyện làm cậu dở khóc dở cười.

Hai người lần đầu tiếp xúc trực diện là vào học kỳ đầu tiên của năm học trước. Nhân Tuấn đang đứng nói chuyện với Tư Thành ở cầu thang đi lên khu giảng đường cho tiết kế tiếp, từ sau lưng hai người đột nhiên có nhốn nháo không ngừng. Thế nhưng Nhân Tuấn không để ý, Tư Thành cũng đang mải nhìn vào điện thoại nên khi đám đông đến gần, các nữ sinh nhốn nháo làm Nhân Tuấn bị va chạm, điện thoại rơi xuống trượt đến gần chân một người.

Nhuận Ngũ liếc mắt nhìn thứ vừa chạm nhẹ với chân mình, cúi xuống nhặt lên.

Trong điện thoại vẫn còn vang lên tiếng violon du dương không dứt, ngay sau đó là tiếng một người như đang độc thoại.

Nhuận Ngũ đứng yên lắng nghe, gương mặt trầm tư chú tâm vào âm điệu, khiến các nữ sinh vây xung quanh cũng tự giác im lặng theo.

"Xin lỗi, tiền bối."

Âm thanh trong trẻo từ giọng của Nhân Tuấn phát ra, làm anh quay sang nhìn.

"Tôi có thể xin lại cái điện thoại được không ạ?! Có vẻ như lúc nãy đám nữ sinh này đã va phải khiến tôi làm rơi. Nếu tiền bối không phiền, tôi sắp có giờ của giáo sư Tôn, và ông ấy là một người rất khó tính, nên nếu tôi bị phạt vì muộn giờ, hy vọng tôi có thể tìm tiền bối để yêu cầu anh nói rõ với ông ấy."

Đám nữ sinh xôn xao ồn ào trở lại. Người dám nói chuyện như vậy với Trịnh Nhuận Ngũ, xem ra cũng rất có bản lĩnh!

Điều kỳ lạ là, anh không nổi giận, chỉ đưa trả lại điện thoại.

"Cậu có vẻ không thích người ta nghe được sáng tác của mình?!"

Nhân Tuấn ngạc nhiên.

"Sao anh biết là tôi sáng tác?!"

Nhuận Ngũ không trả lời, nhấc tay lên xem đồng hồ rồi chỉ tay vào hướng ngược lại của cậu.

"Bây giờ chỉ còn ba phút, cậu dùng khinh công đi đường chính cũng chưa chắc tới đó được trước giáo sư Tôn. Phía sau cậu, chạy hết tốc lực khoảng năm mét, rẽ trái lên hai cầu thang dài là đến, nhưng phải thật nhanh, bằng không, lúc ấy đừng có tìm lại tôi mà ăn vạ."

Chỉ đường cho Nhân Tuấn xong, anh quay lưng bỏ đi, được chừng vài bước thì đứng lại nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Nhớ kỹ một chút, tôi là Trịnh Nhuận Ngũ, khoa Diễn xuất, năm ba."

Nhân Tuấn ngồi nhớ lại chuyện cũ, thấy xấu hổ gần chết.

Lúc ấy cậu thấy Trịnh Nhuận Ngũ ngang nhiên đứng nghe bản violon của mình, nên mới tức giận rồi ăn nói có phần ngạo mạn. Đến giờ, lên năm hai được bốn năm tháng rồi, cậu vẫn chưa đi xin lỗi người ta.

Nhưng dù sao chuyện đã qua cũng được một thời gian dài, cậu chắc mẩm anh cũng chẳng còn nhớ cậu là ai đâu nhỉ?!

Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao đi nữa, Nhân Tuấn mỗi lần nhắc tới hay nhìn thấy sự toả sáng của Nhuận Ngũ, trong lòng không tránh khỏi sự tự ti lớn lao.

Cậu biết một nam sinh viên nhỏ bé và mờ nhạt, thậm chí không cùng khoa cùng ngành, so với các nữ sinh cuồng nhiệt theo đuổi anh qua bao năm tháng thế kia, cậu vẫn chỉ là một cây cỏ dại bé xíu không hơn không kém.

Còn anh, là hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, bước chân lướt qua cậu, tệ hơn chút nữa thì giẫm hẳn lên cậu.....!!! =..=

Nhân Tuấn chọn cách quan sát từ xa, nhìn anh mỗi ngày, khi anh đi học, khi chơi thể thao, khi đi tập diễn, khi lên phát biểu,...Mỗi một khoảnh khắc của anh, cậu đều dùng máy ảnh chụp hết tất cả, lưu giữ không sót chút nào, sau đó sẽ ngồi vẽ lại những tấm mà cậu cho là đẹp nhất.

Nhân Tuấn cứ như vậy yêu thầm Nhuận Ngũ, tình cảm cũng từng chút một lớn dần trong tim, nhưng tuyệt nhiên không có ý định phá vỡ chui ra ngoài, vì cậu biết tự lượng sức mình. Nhân Tuấn luôn tự nhủ, không yêu được cũng không sao, sau này nhớ lại, anh sẽ là ký ức đẹp nhất thời đại học mà cậu có được.

Đổng Tư Thành tới một hôm sang ký túc của cậu chơi rồi biết chuyện, tru tréo ồn ào lên.

"Chu choa bạn tôi, biết yêu rồi trời ạ!!!"

Nhân Tuấn hoảng hồn ngăn cậu ta lại.

"Be bé cái mồm!!!"

"Nói cậu nghe nhé, Tiểu Tuấn." Tư Thành ngồi nghiêm trang trên ghế. "Tớ có chuyện này muốn thú nhận."

"Nam thần khoa Điện ảnh người Nhật Trung Bổn Du Thái và đàn em năm hai ngành Âm nhạc Đổng Tư Thành chính thức hẹn hò rồi!!!" Nhân Tuấn không kiêng nể gì đọc ra rả tựa đề trên blog của trường, rồi liếc sang đứa bạn mình.

"Ý cậu là cái này?!"

Tư Thành ngượng đỏ mặt.

"Cậu đọc ở đâu đấy?!"

"Trên blog trường, mục "Tình yêu học đường""

Tư Thành chồm người tới trước.

"Giờ tớ mới nói, cậu có giận không?!"

Nhân Tuấn mím môi, làm bộ giận dỗi.

"Giận!!!" Bài đăng kia đã đăng cách đây phải hơn nửa tháng, bảo sao Tư Thành không còn rủ cậu đi chơi trong khoảng thời gian đó nữa.

"U oa đừng có giận mà....Oái!!"

Nhân Tuấn hết hồn quay đầu lại.

"Này, làm sao đấy?!"

"Tớ....đau thắt lưng quá...."

Nhân Tuấn nhăn nhúm mặt mũi, dìu Tư Thành đến bên giường ngủ của mình.

"Đang yên đang lành sao lại đau thắt lưng?! Cậu sắp mười chín tuổi chứ có phải sắp chín mốt đâu mà đau thắt lưng?!"

Tư Thành im thin thít, đỏ mặt không nói gì.

"Này," Nhân Tuấn càng lúc càng thấy lạ, "làm sao mà đau, nói nghe nào!"

"Cậu....thực sự không biết à?!"

"Cậu không nói làm sao tớ biết!!"

Tư Thành càng xấu hổ hơn, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng kéo cổ áo len ra. Áo cậu mặc hôm nay mỏng và có phần cổ khá cao. Tư Thành kéo xuống rồi, tới lượt Nhân Tuấn đỏ mặt.

"Khụ....cậu và anh ta...."

Tư Thành đau khổ.

"Tại tớ uống say còn làm loạn, tối hôm đó bọn tớ còn hẹn hò..."

"Thế là làm tới luôn?!....."

"Tớ...tớ nào có biết anh ta sức tốt đến vậy...."

Nhân Tuấn dở khóc dở cười.

"Du Thái đâu?!"

"Đang ở dưới đợi."

Đúng lúc này, điện thoại Nhân Tuấn báo có tin nhắn tới.

"Hôm nay em không đi học sao?!"

Nhân Tuấn đọc xong, trả lời ngay.

"Không. Làm sao anh biết?"

"Lúc nãy bác bảo vệ đưa anh lên, cửa ký túc hơi hé, anh nhìn thấy em và bạn học ngồi trong đó, cái gì Đổng Tư Thành ấy?!"

"Đúng rồi, hôm nay không có tiết. Sao anh biết cậu ấy?!"

"Anh thấy cậu bạn trai đợi trong xe hơi dưới cửa lớn."

"Anh biết anh Du Thái?!"

"Đều là mỹ nam với Trịnh Nhuận Ngũ, anh học cùng khoa với họ, đương nhiên biết."

"Nổi vậy sao?!"

"Em chưa thấy bao giờ à?!"

Nhân Tuấn nghĩ ngợi một lúc, nhắn lại.

"Có thấy. Đầu học kỳ hai năm ngoái có đi xem nhạc kịch anh ấy cùng Nhuận Ngũ đóng. Đúng là rất đẹp trai. Mà anh học cùng lớp với họ?!"

"Ừ, nhưng không quen, xã giao thôi."

Tư Thành đột nhiên chồm qua ngó.

"Tiểu Tuấn, cậu nhắn với ai mà hăng thế?!"

Nhân Tuấn vội áp vào người giấu đi.

"Không có gì, bạn tớ hỏi giờ học ngày mai thôi."

"Du Thái đợi tớ có vẻ lâu rồi, giờ tớ phải đi đây, mai gặp nhé. Ngày mai bọn mình học giáo sư Thường đúng không?!"

"Ừ, đi cẩn thận. Cần tớ đỡ không?!"

"Không cần đâu. Đi chậm một chút là được."

Lúc vào xe rồi, giúp Tư Thành cài dây an toàn xong, Du Thái đột nhiên hỏi.

"Bạn em tên gì thế?!"

Tư Thành hoài nghi nhìn sang anh.

"Có gì sao ạ?!"

"Không có gì. Anh hỏi giúp một người bạn."

"Là Hoàng Nhân Tuấn, sinh viên khoa Thanh nhạc với em, sao thế?!"

"Hoàng Nhân Tuấn?!!"

"Ừ." Tư Thành gật đầu, rồi hơi cau mày. "Ai hỏi cậu ấy vậy?!"

Tính Nhân Tuấn rất hòa nhã, học hơn một năm rồi nhưng không bắt chuyện với bạn học khác nhiều, căn bản cũng rất tốt, lại còn là một trạch nam chính hiệu, hiếm khi đi ra ngoài, làm gì có khả năng đắc tội với ai?!

"Em có biết người này. Là Trịnh Nhuận Ngũ." Du Thái rất không có tiết tháo, thấy ánh mắt người yêu nghi ngờ mình 'vượt tường' vội khai sạch.

"Trịnh Nhuận Ngũ?!"

Du Thái gật đầu.

Tư Thành vẫn không hiểu. "Hỏi cậu ấy làm gì vậy?"

"Sau này em sẽ biết." Du Thái cười cười.

Nhân Tuấn tiễn Tư Thành về xong, lăn lên giường nằm, bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Cửa phòng ký túc bị gõ vang lên mấy tiếng lộc cộc. Cậu quấn chăn lên người như con sâu đo, bò ra cửa.

"Ai đấy?"

"Ối mẹ ơi, Cáo nhỏ, hù chết tớ!" Bạn học Phùng Cơ đứng ngoài, đột nhiên trông thấy một cuốn chăn bự thò ra một gương mặt lờ đờ, suýt chút nữa doạ mất cái gan bé xíu của cậu ta.

"Có chuyện gì không?!" Nhân Tuấn đang cực kỳ chán đời, đương nhiên nhìn mặt cũng chán đời không kém.

"Có người gửi cho cậu này. Bác bảo vệ nhờ tớ cầm lên."

Nhân Tuấn trong ba giây nhìn thấy cái hộp, tức thì tỉnh ngủ.

Bởi vì đó là cái hộp giấy quen thuộc mà người lạ thường để trong tủ lạnh phòng cậu, dùng để đựng bánh ngọt.

Hôm nay người kia không làm sữa nữa, trực tiếp mua hồng trà ngoài tiệm gần trường cho cậu.

"Cảm ơn cậu nhiều, Phùng Cơ!"

"Không có gì, đi trước nhé!"

Nhân Tuấn tung tăng tung tẩy xách cái túi vào trong, cảm thấy cuộc đời này lại hết nhàm chán rồi~~.

"Hôm nay là tiramisu sao?! Ngon quá!!"

"Em thích là tốt rồi."

"Đúng rồi, anh bảo anh học cùng anh Nhuận Ngũ, vậy anh ấy thực sự có bạn gái hả?!"

Tin này là do Nhân Tuấn đọc được trên blog. Tiêu đề của blog này như thể đang giật tít vậy, "Mỹ nam Trịnh Nhuận Ngũ khoa Diễn xuất gần đây hay xuất hiện gần ký túc sinh viên, phải chăng đã bắt đầu có người để thầm thương trộm nhớ rồi?!" Ảnh chụp đăng kèm bài là một đống ảnh anh mặc áo khoác dài đeo balo trên vai, đứng quanh quẩn chỗ bảo vệ ký túc nói gì đó, sau đó đi vào bên trong, được chừng hơn mười phút đã đi ra ngoài, nhưng trông rất vui vẻ. Nhân Tuấn trông thấy không nhịn được cắn chăn lo lắng. Nhuận Ngũ anh tuấn như vậy, không sớm thì muộn sẽ có người yêu, thế nhưng trong lòng cậu không tránh khỏi mất mát nặng nề.

"Ai bảo em thế?!" Giọng điệu đột nhiên trở nên hung hãn. Nhân Tuấn oan ức quá đi!

"Trên blog diễn đàn trường, mục "Tình yêu học đường" đó. Hôm trước em đọc được tin của bạn em với anh Du Thái, lướt thêm chút nữa thì thấy tin này của anh ấy. Giờ anh lên xem thử đi, không chừng vẫn còn đó, hình như vị trí thứ tư thứ năm gì đó."

"Không biết ai mà có được diễm phúc của anh ấy nhỉ, em thật lòng ghen tị chết mất!!"

Bên kia hồi lâu sau mới có tin nhắn đáp lại. "Rồi em sẽ biết sớm thôi."

Trịnh Nhuận Ngũ sáng Chủ nhật tuần đó phải làm tiểu phẫu ruột thừa. Chuyện này ngoài anh bạn Du Thái và giáo sư đảm nhiệm lớp biết, còn lại không ai hay tin gì. Nhuận Ngũ nghỉ học được ba hôm thì bắt đầu có người xì xào trong ngoài, người bảo anh đi du học rồi, người bảo anh đã có sự nghiệp riêng, người lại nói nhỡ đâu anh có việc ở nhà thì sao?!,... Tin đồn gần xa nơi nào cũng có, chỗ nào cũng nghe được. Cùng đó, Nhân Tuấn cũng không còn nhận được tin nhắn người lạ gửi đến cho mình, bắt đầu nảy sinh cảm giác lo lắng.

Nhân Tuấn nắm lấy điện thoại trên bàn học, hơi mím môi tự nhủ, người kia có lẽ có vấn đề gì đó thôi, cậu cũng không nên lo lắng quá. Mấy ngày tiếp theo sau đó cậu sinh hoạt vẫn đều đặn và bình thường, đi học cả ngày, đôi khi được học mỗi buổi sáng rồi về lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jayren