33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jongseong lắc lắc ly rượu trong tay, lười biếng nói: “Không muốn bị tôi ngược chết, cậu có thể đi tìm Shim Jaeyoon.”

Key vừa nghe liền xua tay liên tục: “Không, không... Em tốt lắm, tốt cực kì luôn, tăng ca suốt đêm không thành vấn đề.”

Anh ta còn lâu mới muốn lên cái chốn cao nguyên khỉ ho cò gáy đó với Shim Jaeyoon, mấy hôm trước thấy ảnh cậu ta, cứ như biến thành một khác, giống hệt dân vô gia cư, dọa anh hết cả hồn.

Lee Heeseung cười thành tiếng, khóe mắt mang theo một nét quyến rũ xấu xa, một công tử như hoa như ngọc nháy mắt biến thành một người khiến tất cả mọi người phải đỏ mặt khi trông thấy nụ cười của anh.

Có người vì muốn kéo sự chú ý liền to mồm nói: “Ài, có chuyện này tôi nghĩ mãi mà không hiểu, tên kia thích Yang Minhee ở điểm nào, cô ta cứ như một con mụ dạ xoa. Mấy hôm trước còn đánh một tiểu minh tinh nhập viện, còn hủy dung nữa, ôi trời... Đúng thật là... Nếu là tôi, tôi đã đá cô ta từ lâu rồi, Yang gia thì tính cái gì? Cũng dám làm loạn?"

Anh ta vừa mới nói xong, những người xung quanh lập tức nhìn về phía anh ta.

Có cô nói: “Biết đâu anh ta thực sự yêu vị Yang tiểu thư đó thì sao? Có lẽ anh ta lại thích Yang tiểu thư vì cái tính đó?”

“Hừ, đừng có mà mơ hão, yêu đương thật lòng mà còn cặp kè với ngôi sao à? Mấy bức ảnh đó mọi người nhìn thấy chưa? Trong điện thoại tôi vẫn còn lưu mấy bức đây này, anh ta với cái cậu minh tinh gì gì đó đứng ôm ấp ở bãi đỗ xe, tôi thấy thì cái tên đó gấp đến độ muốn làm luôn ở đấy rồi ấy chứ. Bề ngoài thì rõ đạo mạo đứng đắn, nhưng cởi quần ra rồi thì cũng thế mà thôi."

Key tò mò nói: “Ảnh gì? Đâu? Tôi xem nào?”

Người nọ vội lấy điện thoại ra tìm ảnh đưa cho Key.

Key cầm lấy xem rồi nói: “Chậc, đúng thật là, nhìn mặt hắn này, đúng là đang hưng phấn lắm đây, bình thường thích giả vờ đứng đắn lắm cơ mà? Ô, hết rồi, không có mấy cảnh đằng sau à? Cứ theo cái kiểu này thể nào cũng làm luôn ở bãi đỗ xe ấy nhỉ... Ài”

Key vừa dứt lời, chiếc điện thoại trên tay đột nhiên bị cướp mất, anh ta quay sang nhìn lại thì thấy Park Jongseong đang cầm nó, vẻ mặt rất kì lạ.

Key cười ha hả: “Anh, cái gã đó đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”

“Chàng trai này là Mino?”

Giọng nói của Park Jongseong quá bình tĩnh, khiến Lee Heeseung phải liếc anh một cái.

Anh ta chơi với Park Jongseong cũng lâu năm rồi, lại còn là một luật sư hàng đầu, trực giác của anh cực kì nhạy cảm, liếc một cái là phát hiện giọng nói của Park Jongseong có gì đó bất thường.

Chủ nhân của chiếc di động gật đầu: “Đúng thế, Park thiếu, đây chính là Mino, Yang Minhee thấy mấy bức ảnh này liền lao đến đập cho cậu ta một trận, đánh cho cậu ta ngất xỉu ngay tại chỗ, phải gọi xe cấp cứu đến đưa vào bệnh, quả này chắc phải nằm viện hơn tháng.”

Park Jongseong nhìn mấy bức ảnh đó một lúc lâu, bỗng anh cười phá lên.

Park Jongseong đẹp trai mọi người ở đây ai cũng biết, khi anh ta cười lên thì lại càng quyến rũ, những người nhìn thấy anh ta cười mới biết nó là như thế nào, họ đều phải thốt lên rằng, nếu như cuộc đời này của bạn chưa nhìn thấy Park Jongseong cười thì coi như bạn chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời mọc.

Toàn bộ những người trong phòng đều ngẩn ra, không ai dám nói tiếp.

Chỉ có một người - bạn thân từ bé của Park Jongseong mới nhìn ra, nụ cười này của anh ta phải dùng hai từ dữ dằn để hình dung, anh ta đang cực kì tức giận.

Lee Heeseung len lén liếc nhìn bức ảnh, cặp đôi trong ảnh hình như đang hôn nhau, không nhìn thấy gương mặt của cậu trai kia, chỉ có thể thấy được dáng người của cậu không tệ.

Không hiểu những tấm ảnh này ẩn chứa bí mật gì mà lại khiến Park Jongseong... Tức giận đến thế.

Lee Heeseung nhìn chằm chằm vào cậu trai trong bức ảnh, thấy nó có gì đó không ổn.

Lee Heeseung nhìn thấy ngón tay của Park Jongseong lướt lướt vài cái, share mấy bức ảnh đó về di động của mình sau đó xóa sạch ảnh trên cái máy kia.

Lee Heeseung...

Park Jongseong quẳng chiếc di động lại cho Key, đứng dậy rời đi luôn, thậm chí còn chẳng buồn chào Lee Heeseung lấy một câu.

Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, Park thiếu gia hôm nay bị làm sao thế?

Lee Heeseung có chút nghi ngờ liền đứng dậy đuổi theo hỏi: “Jongseong, cậu không sao đấy chứ? Mấy tấm ảnh đó làm sao thế? Hay là cái cậu Mino mà bọn họ nói đến có quan hệ gì với cậu?”

Park Jongseong dừng lại cười nói: “Mino... Được lắm, Mino... Tôi thực sự không ngờ được, cậu ta lại có tiền đồ thế cơ đấy.”

Yang Minhee và tất cả mọi người đều cho rằng đó là Mino.

Nhưng Park Jongseong không mù, cho dù không nhìn thấy mặt, dù cậu ta có mặc một bộ quần áo khác, anh chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra, đó chính là... Yang Jungwon ----- Yang Jungwon!

Yang Jungwon, mẹ nhà nó, cậu ta cũng thật thủ đoạn, một mặt thì quyến rũ anh, lật mặt phát thì bò lên người đàn ông khác.

Thảo nào cậu ta có thể cướp lại cái vai diễn đó một lần nữa, hóa ra là dùng cách đó để đoạt về.

Giỏi lắm, cậu giỏi lắm!

Đây là lần đầu tiên Park Jongseong anh bị người ta chơi cho một vố đau như vậy.

Thế mà anh vẫn còn ngu ngốc ngồi ở đây đợi Yang Jungwon chạy đến cầu xin, người ta căn bản là không cần.

Lee Heeseung thấy rất bất an: “Cậu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi chưa bao giờ thấy cậu như thế này cả.”

“Tôi còn có việc, sau này kể cho cậu nghe sau.”

Nói xong đi thẳng ra cửa, Park Jongseong gọi điện cho Jun.

“Đặt vé máy bay đến Incheon cho tôi, ngay lập tức.”

Nửa đêm nửa hôm, Jun vừa nghe thấy giọng của Park Jongseong liền biết là lại có chuyện rồi, vội vàng nói: “Park tổng, đã... Đặt vé của ngày mai rồi...”

Jun còn chưa nói xong, Park Jongseong đã quát lên cắt đứt lời anh: “Tôi muốn bây giờ, ngay lập tức.”

Jun cầm điện thoại mà tay run run, chuyện gì xảy ra thế này hả giời!

Qua điện thoại thôi Jun cũng cảm giác được cơn thịnh nộ của Park Jongseong.

Cậu biết tính tình của Park Jongseong không được tốt cho lắm, nhưng mấy năm nay tuổi càng lớn thì tính tình cũng ôn hòa hơn, tuy dạo gần đây có hơi thất thường nhưng chưa bao giờ như thế này cả, giống hệt như một quả bom đã được châm ngòi, một giây sau là có thể phát nổ.

Jun thấy thật may mắn là bây giờ cậu ta không ở bên cạnh vị hung thần này.

Anh ta thật cẩn thận trả lời lại: “Vâng, em kiểm tra ngay bây giờ đây ạ.”

Jun bò dậy mở máy tính tay run run lên mạng tra lịch trình của các chuyến bay đêm nay, thật đáng tiếc, không có chuyến nào đến Incheon cả.

Jun lí nhí: “Park tổng, đêm nay không có chuyến nào bay đến Incheon cả, em đổi thành chuyến bay sớm nhất của sáng ngày mai được không sếp?”

Park Jongseong chưa nghe xong đã cúp điện thoại.

“A lô, sếp, sếp, Park tổng... Ôi...”

Jun cầm điện thoại mà buồn bực, rốt cuộc là tên khốn nào nửa đêm nửa hôm còn đi chọc vào vị tổ tông này thế, có để cho người ta sống yên ổn không thì bảo?

Park Jongseong phóng xe như bay về nhà, không vào phòng khách mà đi thẳng vào gara để xe, thay sang một chiếc xe đua khác đi ra.

Park phu nhân vừa bước ra thì bị dọa cho sợ mất mật: “Jongseong, con làm sao thế?”

“Con đi ra ngoài một chuyến” giọng nói của Park Jongseong vẫn rất bình thường, hoàn toàn không thể phát hiện sự phẫn nộ đang phun trào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net