34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park phu nhân nhìn thấy cái xe mà phát hoảng: “Nhưng con lôi cái Pagini này ra làm gì? Chẳng phải con đã bảo là không chơi đua xe nữa mà?”

Đàn ông có ai không thích xe cộ đâu, Park Jongseong cũng thế, anh thích, anh có tiền, thế là anh chơi thôi, trong gara của anh cất giấu những chiếc siêu xe xa hoa, đẳng cấp nhất thế giới, tổng giá trị phải lên đến hàng tỉ, anh cũng có một thời niên thiếu lông bông như những chàng trai khác, cá độ, đua xe, có gì mà anh chưa từng chơi.

Park Jongseong mở cửa xe ngồi vào tay lái: “Con đi có việc.”

Park phu nhân nghe xong càng hoảng: “Việc gì? Ở đâu? Con... Con lại đi đua xe với người ta hả? Con trai, con đừng có đi đấy nhé.”

Park Jongseong căn bản không để ý đến bà, đóng cửa xe lại, khởi động xe phóng thẳng ra ngoài. Park phu nhân tức đến mức đau cả tim: “Đang yên đang lành, rốt cuộc là làm sao thế không biết?”

Lee Heeseung cứ luôn cảm thấy Park Jongseong có cái gì đó không ổn, liên tục gọi cho anh, cuối cùng Park Jongseong cũng nhấc máy, Lee Heeseung vội hỏi: “Park Jongseong, cậu đang ở đâu đấy?”

Park Jongseong một tay nắm vô lăng, ánh đèn của những tòa nhà cao tầng lướt qua cửa sổ xe, tốc độ nhanh đến mức người bình thường không nhìn rõ được cảnh vật hai bên đường nữa rồi.

Park Jongseong thản nhiên đáp: “Đang trên đường.”

“Trên đường? Đường nào? Cậu đi đâu đấy?”

“Incheon”

Cái giây phút đó Lee Heeseung cảm thấy cái thằng này điên rồi, “Khuya khoắt thế này cậu chạy đến đó làm cái gì? Oh, shit, cậu còn định lái xe đi đến đó, cậu điên rồi đấy à?”

Park Jongseong cúp điện thoại luôn.

Chính vì muộn như thế này nên anh mới phải tìm thứ gì đó để làm, đêm nay làm sao anh có thể ngủ được?

Yang Jungwon... Cậu đúng là... Ha ha...

...

Từ lúc bị Park Jongseong cúp điện thoại, Lee Heeseung cũng có gọi thêm mấy cuộc nữa nhưng anh ta không tiếp.

Lee Heeseung ngồi trên xe mà lòng phiền muốn chết, chắc tối nay anh không ngủ được mất.

Không biết mấy tấm ảnh đó làm sao vậy.

Anh chưa bao giờ thấy Park Jongseong mất bình tĩnh đến thế, mà lại trong thời gian cực ngắn nữa, hồi trước trẻ ngươi non dạ thì không tính, mấy năm nay rõ ràng đã trở nên thành thục chững chạc lắm rồi cơ mà.

Mấy tấm ảnh này chắc chắn có vấn đề.

Lee Heeseung lắc đầu, lúc còn sống mà có thể nhìn thấy Park Jongseong vì một người mà mất bình tĩnh, đúng là kì tích.

...

6h 43 phút sáng, Park Jongseong lái xe đến nơi trời đã tờ mờ sáng.

Phóng như điên trên đường lại thêm một đêm không ngủ, lửa giận trong Park Jongseong cũng vơi đi chút ít, anh cũng dần dần lấy lại được sự bình tĩnh.

Chỉ vì một người mà khiến anh mất bình tĩnh đến như thế, nói ra chính bản thân anh còn thấy buồn cười.

Trên gương mặt điển trai của Park Jongseong lộ ra vẻ châm chọc, bao nhiêu năm rồi anh chưa từng mất kiểm soát như thế, Yang Jungwon, cậu ta quả là có bản lĩnh. Cuộc sống của anh, bởi sự xuất hiện của Yang Jungwon mà chia làm hai thái cực.

Đối mặt với người khác, Park Jongseong cao ngạo lạnh lùng, trầm ổn chững chạc.

Đối mặt với Yang Jungwon, trong thoáng chốc tất cả lí trí của anh đều biến mất, biến thành một con người mà ngay chính anh cũng không nhận ra.

Sắp đến nơi cần đến, rồi sẽ nhanh chóng nhìn thấy người đó, trái ngược với lúc trước hiện tại Park Jongseong khá là bình tĩnh.

Anh phải nghĩ thật kĩ xem nên xử lí Yang Jungwon thế nào.

Bằng không thì, sao anh có thể nuốt trôi cơn giận này chứ.

Lại lái xe thêm nửa tiếng nữa thì đến địa điểm quay phim, lúc này điện thoại của Park Jongseong vang lên.

Anh vốn không định nhấc máy, nhưng liếc thấy đó là Jun gọi đến nên thuận tay nhấc máy luôn: “A lô?”

Jun lắp ba lắp bắp: “Park tổng... Cậu... Jungwon, sáng nay... Đã lên chuyến bay lúc 6h 10 phút... Trở về.. Về Seoul rồi ạ.”

Park Jongseong...

...

Hơn hai tiếng đồng hồ sau, Jun đến sân bay của Seoul đón Park Jongseong.

Thức trắng đêm, ngoại trừ đôi mắt đỏ lên, vằn cả tia máu thì tinh thần của Park Jongseong vẫn rất tốt.

Anh rất bình tĩnh, vẫn lạnh lùng cao ngạo.

Jun đến đón anh, vội vàng nói: “Thiếu gia.. Ngài.. Cả đêm không ngủ rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đã, xe của ngài tôi đã yêu cầu công ti con ở bên đó vận chuyển về đây cho ngài rồi.”

Trời vừa sáng thì nhận được tin Yang Jungwon đã lên máy bay quay về Seoul, cậu ta nghĩ cậu sắp phát điên mất, đúng là đày đọa con người ta mà.

Lúc Jun gọi điện thoại cho Park Jongseong, cậu ta như sắp chết đến nơi, vội vàng đặt vé cho chuyến bay sớm nhất về Seoul cho thiếu gia, sau đó, chờ thiếu gia quay về.

Hành hạ nhau cả đêm thế này, rốt cuộc là vì cái gì Jun cũng chẳng rõ nữa.

Kể từ khi Park Jongseong tiếp quản vị trí tổng giám đốc, cậu rất ít khi gọi anh ấy là thiếu gia, nhưng vừa nãy khi nhìn thấy bộ dạng của Park Jongseong, cậu bỗng buột miệng gọi là ‘thiếu gia’.

Park Jongseong ngồi lên xe liền nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Đến thẳng khu Seongbuk-dong.”

Jun không dám nói nhiều, vâng một tiếng.

Seongbuk-dong chẳng phải là chỗ của cái cậu rất biết cách hành hạ người khác --- Yang Jungwon sao?

Đến cửa khu, bảo vệ chặn lại không cho vào, Jun nói: “Chúng tôi là bạn của cậu Yang nhà ở tòa nhà số 9, tầng 17, phòng số 2, chúng tôi đến đón cậu ấy đi ăn cơm.”

Nghe Jun nói rành mạch như thế bảo vệ liền cho anh vào: “Thế à, vậy các anh vào đi.”

Xe dừng lại trước tòa nhà nơi Yang Jungwon ở, Park Jongseong đột nhiên mở mắt.

“Đưa điện thoại đây, cậu ở dưới này đợi tôi.”

Jun không biết tại sao Park Jongseong lại cầm điện thoại của anh nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho Park Jongseong.

Park Jongseong xuống xe, cầm điện thoại của Jun đi vào trong tòa nhà.

Trong lòng Jun tràn đầy lo lắng, thiếu gia lại làm sao thế không biết, hy vọng đừng làm ra chuyện gì lớn, anh không có điện thoại không gọi được cho 120, 119 hay là 110 đâu, lo lắm à nha.

Park Jongseong bước vào trong thang máy thuận tay bấm một dãy số điện thoại.

Yang Jungwon đi quay phim một tuần trời, miễn cưỡng cũng coi như thuận lợi, tuy cũng có xung đột với các diễn viên khác trong đoàn làm phim, cũng bị phó đạo diễn mấy lần ra ám hiệu muốn chơi quy tắc ngầm với cậu, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng đã qua rồi.

Mấy ngày hôm nay tạm thời không có phần diễn giành cho vai của cậu, đoàn làm phim của đạo diễn Thekla cũng sắp khai máy, thế nên Yang Jungwon quay về một chuyến.

Đang thu thập đồ đạc, điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy số lạ, Yang Jungwon do dự một chút rồi mới nhấc máy: “A lô... Ai đấy ạ...?”

“Đang ở đâu?”

Yang Jungwon nghe được giọng nói đó thì ngẩn người, Park Jongseong?

Cậu vội nhìn lại cái số lạ một lần nữa, âm thầm nghiến răng đưa điện thoại lên nghe tiếp, cố gắng lấy giọng bình tĩnh nhất để nói chuyện: “Đang quay phim ở bên ngoài.”

Park Jongseong thong dong: “Thật không? Nhưng giờ tôi muốn làm cái việc trong hai đêm mà em nợ tôi.”

Yang Jungwon không nghe ra sự kì quái trong giọng anh, nhướng mày: “Sao? Muốn làm với tôi bằng điện thoại à?”

Park Jongseong bước ra khỏi thang máy: “Được, em rên hai tiếng cho tôi nghe xem sao.”

Yang Jungwon nghiến răng ken két, hít sâu một hơi, nói: “Tôi thì không sao, nhưng Park thiếu xác định chỉ có thế thôi à?”

“Đương nhiên là không rồi, tôi thích súng thật đạn thật hơn... Mở cửa ra.”

Yang Jungwon giật mình, nói: “Tôi đang ở ngoài quay phim thật mà.”

Park Jongseong cười lạnh: “Đừng có ở trong đó giả chết với tôi, tôi biết em đang ở đây, em không muốn tôi gọi người phá cửa nhà em thì ngoan ngoãn mở cửa ra cho tôi.”

Yang Jungwon giật bắn suýt thì rơi điện thoại, cậu vội chạy đến cửa ra vào, kiễng chân nhìn qua mắt mèo xem người đứng ngoài cửa là ai, vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ hằn đầy tia máu của Park Jongseong, cậu sợ đến nỗi chân mềm nhũn.

Rõ ràng biết là anh ta không nhìn thấy mình nhưng Yang Jungwon vẫn có chút khiếp sợ.

Người đàn ông đứng ngoài cửa đang mỉm cười, nhưng bao nhiêu năm lăn lộn trong nguy hiểm, trực giác của cậu cực kì nhạy bén với những mối nguy hiểm, Park Jongseong nhất định có vấn đề.

Yang Jungwon biết, chuyện lần trước vẫn chưa xong, Park Jongseong sớm muộn gì cũng tìm cậu để tính sổ.

Park Jongseong vẫn rất kiên nhẫn, anh đứng ngoài cửa từ từ cởi chiếc cúc áo trên cùng ra. Chậm rãi nói: “Đừng để tôi nói đến lần thứ hai.”

Yang Jungwon siết chặt điện thoại, tức tối mở cửa ra: “Sao anh biết chỗ này?”

Park Jongseong không để ý đến cậu, tắt điện thoại, đẩy cậu ra rồi đi thẳng vào trong phòng.

Park Jongseong ghét bỏ nhìn mọi thứ xung quanh phòng nói: “Có đàn ông từng vào đây rồi.”

Yang Jungwon cắn răng: “Nói nhảm vừa thôi, trợ lí của tôi ngày nào chẳng tới.”

“Đó cũng là đàn ông.”

Yang Jungwon đề phòng nhìn anh ta: “Anh đến đây làm cái gì?”

Park Jongseong cười rộ lên, vứt điện thoại sang một bên, cởi áo khoác ra, khẽ nhếch đôi môi mỏng đỏ tươi và nhìn Yang Jungwon bằng một ánh mắt khát máu: “Làm --- em! Nào, rên thử tôi nghe xem?”

Yang Jungwon tức giận: “Anh cút về nhà mà nghe mẹ anh rên ấy.”

Lúc này, nét mặt của Yang Jungwon cực kì không tốt, có hơi trắng bệch, phẫn nộ nhìn chằm chằm Park Jongseong.

Park Jongseong tiến lại gần Yang Jungwon, dùng hai ngón tay nâng cằm cậu lên, làm ra vẻ lỗ mãng: “Tôi thích nghe cháu trai tôi rên hơn.”

Yang Jungwon gạt phắt tay của Park Jongseong ra: “Cút...”

Park Jongseong đột ngột bế thốc cậu lên quẳng lên giường.

“Được lắm, tôi cũng muốn ‘cút’ lên giường với em, không ngờ suy nghĩ của hai chúng ta lại không trùng mà hợp.”

Yang Jungwon trong lòng giật thót, ngay lập tức bò dậy, nhưng vừa mới động đậy đã bị Park Jongseong đè lại.

Park Jongseong cởi cà vạt ra tiện tay trói chặt cổ tay Yang Jungwon lại, sau đó buộc đầu còn lại vào thành giường.

Yang Jungwon khẩn trương đến đỏ cả mặt, “Mẹ nhà anh chứ, Park Jongseong anh biến thái vừa vừa thôi, cởi ra.”

Lúc này, tâm trạng của Park Jongseong hình như không tệ, đứng dậy đi một vòng trong phòng Yang Jungwon, tìm được một cái kéo: “Giả vờ làm gì? Tôi nhớ em đâu có phải là một người dè dặt gì? Đã bò lên giường với bạn trai của chị gái mình rồi mà còn vờ như không có kinh nhiệm?”

Sắc mặt Yang Jungwon trắng bệch, ngay lập tức hiểu ra.

Park Jongseong đã biết chuyện cậu tìm tới tên kia.

Yang Jungwon không biết Park Jongseong biết được bao nhiêu, cố ý nói: “Cái gì? Nói cho rõ ràng ra xem nào? Tại sao tôi lại không biết gì?”

Park Jongseong nghiến ê hết cả răng: “Còn cứng miệng? Mấy bức ảnh chụp thân mật lắm cơ mà, cảm giác dã chiến ở bãi đỗ xe là như thế nào? Thích lắm nhỉ?”

Yang Jungwon bỗng tỉnh táo lại, chắc anh ta nhìn thấy mấy tấm ảnh đó nên nhận ra cậu, cậu lạnh lùng nhìn Park Jongseong: “Vậy Park thiếu anh đang làm cái gì thế? Ghen à?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net