8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungwon cảm giác như mình điên rồi, điên mới đi chấp nhận lời mời của Park Jongseong. Mặc dù đã nhờ Riki kiểm tra rất kĩ lưỡng khu vực xung quanh nhà hàng, bắt cậu nhóc liệt kê ra tất cả địa điểm được cho là hoàn hảo nhất để thực hiện một cuộc ám sát, tự mình đi đến xem xét từng cái một, nhưng Jungwon vẫn không thể yên tâm được. Cậu bắt đầu lo lắng, hoang mang, trong đầu đầy những dấu chấm hỏi: lỡ Riki thiếu sót chỗ nào thì sao? Lỡ cậu không kịp thời phát hiện ra bọn ám sát thì sao?

Trước đó, Riki cũng đã gọi điện để trấn an Jungwon.

"Sẽ ổn thôi, Jungwon. Em cũng ở đấy mà."

Cậu nhóc đã tình nguyện bỏ hẳn mọi công việc của mình để giúp đỡ Jungwon, điều này cậu cực kì cảm kích. Bởi Riki thường xuyên hoạt động về đêm, cậu nhóc rất ghét phơi mình giữa ban ngày với nguy cơ cao là sẽ bị người ngoài phát hiện. Những người chuyên nghiệp như Riki, việc cậu lo lắng như vậy được xem là thừa thãi, nhưng không ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, ta nên chuẩn bị mọi thứ còn hơn là hối hận mãi mãi.

Jungwon ngước nhìn lên một cửa sổ của toà chung cư gần đó - nơi vừa nãy xuất hiện một bóng người, là Riki. Cậu nhóc sẽ lập tức báo với Jungwon ngay nếu nó phát hiện ra bọn ám sát, cậu chỉ cần dẫn dắt Jongseong ra khỏi tầm ngắm, việc còn lại cứ để Riki lo liệu. Điều khiến Riki lo lắng là bởi cậu nhóc không hề có một cây súng tỉa, Jungwon đã phải cho nó mượn thứ đồ nghề quen thuộc của cậu. Lúc nhìn xuống khẩu súng, mặt Riki thoáng nét do dự, bởi đã lâu cậu nhóc không còn sử dụng thứ này, mắt sẽ chẳng còn tốt như xưa nữa.

Quay trở lại với Jungwon, người đứng trước một nhà hàng sang trọng mà lòng như lửa đốt. Cậu lo cho bộ đồ mình mặc có phù hợp không? Lo cho Riki ở trên kia liệu có xoay sở ổn thoả không? Quan trọng hơn hết, cậu lo cho tính mạng của Park Jongseong.

Vừa nhắc tới anh, điện thoại trong túi Jungwon bỗng đổ chuông liên hồi. Ngay sau đó, chiếc xe Mercedes quen thuộc đậu trước mắt cậu với một tốc độ ánh sáng khiến Jungwon ngỡ ngàng, Jongseong là đang gấp gáp để tới đây, cà vạt của anh thậm chí còn không được thắt một cách bình thường. Nhìn điệu bộ hớt hải của người kia, Jungwon liền phì cười một cái.

"Xin lỗi em, Jungwon, em đợi lâu không?"

"Không hẳn, tôi cũng mới tới thôi."

Jungwon nói dối đấy, cậu ở đây hơn một tiếng trước rồi. Năm lần bảy lượt đi đi lại lại khiến bảo vệ nhà hàng nhìn cậu bằng một cái nhướn mày khả nghi, cứ nghĩ rằng Jungwon đang thực hiện điều gì đó mờ ám. Chẳng hiểu từ lúc nào mà cậu bắt đầu có cái tật lo xa như vậy, trong khi Jungwon của trước đây lại cực kì tự tin, cứ đinh ninh rằng bản thân chắc chắn sẽ tìm được lối ra trong những trường hợp khó khăn nhất.

Nhân viên nhà hàng cúi đầu thật thấp để chào Jongseong khi anh và cậu bước vào, cả hai được dẫn về một khu vực yên ắng - nơi chỉ có vài ba người với phong thái sang trọng, rượu sâm panh đắt tiền cùng tiếng đàn piano du dương bên tai. Jongseong đã đặt một chỗ chỉ có hai người, nến và rượu trắng được rót sẵn trong ly, họ ngồi ngay khung cửa sổ lớn của nhà hàng, nhìn ra là có thể thấy bầu trời đêm đầy sao, cộng thêm cả tiếng đàn trầm lắng tạo nên một bầu không khí vô cùng lãng mạn.

Jungwon tự hỏi không biết đây là anh cố tình, hay nhân viên nhà hàng thích xếp như vậy? Dù gì thì, cũng không tệ.

Liếc mắt nhìn xung quanh trong khi Jongseong vẫn còn bận gọi món, Jungwon bỗng bắt gặp một mái đầu sáng, tóc vuốt ngược với khuôn mặt quen thuộc đang nhìn về phía này. Là Jang Mansoo, gã cũng ở đây, đằng sau cậu với anh và chỉ cách có hai bàn.

Jungwon cảm giác như cái nhìn của người kia như xuyên thấu vào da thịt cậu - một cái nhìn chằm chằm đầy toan tính. Đoạn, gã nhếch miệng cười khi mắt của cả hai chạm nhau khiến Jungwon lạnh cả sống lưng, cậu quay mặt lại như thể vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra. Con người này, thật sự không thể đùa được.

Jongseong nhận ra những nét khó hiểu trên gương mặt Jungwon, khi đóng menu lại đưa cho nhân viên xong liền quay sang trầm giọng hỏi: "có chuyện gì à?"

"Jang Mansoo.. hắn đang ở đây." - Jungwon nhỏ giọng đủ để Jongseong có thể nghe thấy. Đoạn, theo ngón tay Jungwon chỉ về phía sau, Jongseong ngẩng mặt lên nhìn và quả thật Jang Mansoo chỉ đang cách anh với cậu hai bàn trống.

"Đừng quan tâm quá." - Jongseong đưa tay xoa đầu để trấn an Jungwon, nhưng mặc dù vậy, cậu vẫn không khỏi lo lắng. Jang Mansoo ở đây, thế có nghĩ bọn ám sát cũng đang ở đây? Nếu vậy thì Riki chắc chắn phải báo ngay vào điện thoại của cậu.

Nhắc tới điện thoại, Jungwon cứ năm phút là lại kiểm tra nó. Thế mới nói cậu lo lắng đến nổi ăn không ngon, cầm dao cắt thịt cũng trật. Jungwon đưa tay đỡ trán, hai tai dường như đỏ lên, trong đầu tự trách bản thân đang làm trò con bò gì trước mặt Jongseong vậy. Trái với suy nghĩ của cậu, anh chủ động cắt thịt giúp Jungwon mà không nói lời nào khiến cậu ngỡ ngàng, mặt chốc chốc đã nóng lên.

"Thịt sẽ nguội mất đấy." - Jongseong nhắc nhở nhẹ với cậu. Đoạn, anh cầm nĩa của mình xiên vào miếng thịt được cắt gọn gàng và thấm đẫm gia vị, đưa đến trước miệng Jungwon. Cậu ngần ngại đón nhận nó, mắt bắt gặp cái nhìn ôn nhu và nụ cười ẩn ý của Jongseong, miếng thịt bỗng chốc như tan ra trong miệng thành một vị cực kì ngọt ngào.

Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ anh với cậu đang hẹn hò. Jungwon khá là ổn với những gì họ nghĩ, thậm chí có thể nói là vui, cậu tự hỏi liệu Jongseong sẽ cảm thấy như thế nào trước những lời nói ấy - rằng cậu với anh là một cặp?

Bỗng, một cậu phục vụ đi ngang qua và vô tình vấp vào một chai rượu rỗng lăn lông lốc dưới sàn. Lập tức, toàn bộ những gì cậu ta cầm trên khay đổ hết vào người Jungwon ngồi gần đó - những cốc rượu sâm panh mới tinh và ngọt lịm. Jongseong nhướn mày nhìn cậu trai ra vẻ khó chịu trong khi cậu ta cố gắng lấy khăn để lau sạch chất lỏng màu tím đậm trên người Jungwon. Dường như không thể chịu nổi nữa với màn xin lỗi ướt át của người nọ, cậu gạt tay người phục vụ ra rồi tiến thẳng vào nhà vệ sinh. Cậu nhân viên cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của ai đó phía sau lưng mình, quay lại liền thấy bộ dạng đáng sợ của Jongseong như muốn băm nát cậu.

Không ai hay biết rằng, Jang Mansoo đã rời khỏi chỗ ngồi của gã từ lâu.

Jungwon nhìn chính mình trong gương, cả người nồng nặc mùi sâm panh, cơ thể bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Cậu không thể làm gì hơn ngoài cố gắng lau sạch những gì dính trên áo, định bụng về nhà sẽ lao ngay vào tắm rửa. Cánh cửa phòng vệ sinh nam mở ra, Jungwon cũng chẳng buồn quan tâm ai vừa bước vào. Chỉ khi cậu ngẩng đầu lên để nhìn bản thân trong gương, Jang Mansoo đang đứng đằng sau cậu, không xa với một ánh mắt uỷ mị bí ẩn.

"Muốn gì?" - Jungwon biết tỏng ý đồ của gã, cái chai rượu rỗng ban nãy cũng chính gã là người đã đẩy đến chỗ cậu. Hại Jungwon cả người ngứa ngáy không thôi.

"Lạ thật đấy, tôi chưa bao giờ thấy ai đem vệ sĩ của mình vào bàn ngồi ăn chung như Park Jongseong." - Mansoo cố gắng gằn thật mạnh hai chữ vệ sĩ. Jungwon nhếch miệng cười một cái ra vẻ khinh bỉ.

"Tôi không phải vệ sĩ."

"Thế à? Vậy cưng nói sao về mấy cái xác của lũ mà tôi thuê để giết Jongseong?" - Mansoo tiến gần về phía cậu.

"Tính buộc tội tôi chỉ bằng mấy cái xác đó thôi à? Jang Mansoo, anh giỏi hơn vậy mà." - Jungwon một lần nữa lắc đầu chế giễu.

Gã từ nãy đến giờ đều giữ yên nét cười trên gương mặt, khiến Jungwon có một chút dè chừng. Đoạn, Mansoo cúi xuống, thật sát Jungwon để thì thầm vào tai cậu: "tôi sẽ giết cưng trước, rồi sẽ đến lượt Park Jongseong sau."

Jungwon nghe câu như vậy không biết bao nhiêu lần. Trong suốt những năm hành nghề này, không ít lần cậu bị doạ bắn, doạ giết. Nhưng Jungwon không thuộc dạng cả tin, yếu đuối. Những người như vậy cậu không chỉ nhìn xuống bằng nửa con mắt, thậm chí còn thách họ có gan to thì làm thử. Vì vậy, đứng trước lời hăm doạ của Jang Mansoo, mặc dù gã thuộc dạng người nói làm là làm, Jungwon vẫn không mảy may lay động, cậu còn khinh bỉ nhìn gã.

Điện thoại trong túi Jungwon vang lên khiến cậu như chợt nhận ra mình đã để Jongseong ở lại khá lâu. Trực tiếp đẩy Jang Mansoo ra, gã cũng có vẻ đã nói hết những gì cần nói nên thản nhiên nhìn cậu rời khỏi nhà vệ sinh.

Trước khi đi, jungwon ngoái nhìn Jang Mansoo một lần cuối, ánh mắt sắc bén với tông giọng trầm xa lạ gằn từng chữ:

"Muốn giết được Yang Jungwon này? Xếp hàng đi."

Jongseong đã rất lo lắng cho Jungwon, bản thân cũng chẳng còn có hứng thú để ăn uống nữa. Anh đợi cậu ở ngoài sảnh nhà hàng, vừa bắt gặp bóng người quen thuộc bước ra từ trong đám đông, Jongseong đã lập tức chạy đến xoay cả người cậu lại xem xét. Tốt quá, chỉ bị ướt thôi.

"Tôi đưa em về nhà nhé?"

Jungwon nghĩ ngợi đôi chút rồi gật đầu đồng ý, cậu trước đó đi bộ để đến đây, giờ bắt cậu làm thế nữa thì chắc Jungwon cảm lạnh đến liệt giường mất. Jongseong đi bên cạnh cậu, ngửi được mùi rượu sâm panh nhẹ nhàng, thêm cả mùi hương của Jungwon sẵn có hoà huyện lại khiến anh bỗng chốc cảm nhận cơ thể mình có chút nóng lên.

Liếc nhìn một lượt cả người Jungwon, cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng tanh, cơ ngực phập phồng dưới lớp áo, đôi môi kia hẳn vẫn còn vương chút vị rượu ngọt ngào. Jongseong không thể kiềm lại được nữa, bản chất thú tính trong anh lại nổi lên. Khi cả hai đã yên vị trên xe, Jongseong chưa vội nhấn ga rời đi ngay.

"Jungwon.." - anh gọi, gương mặt đỏ giấu trong lòng bàn tay. Jungwon quay sang nhìn anh, chờ đợi Jongseong nói tiếp.

"Nhà tôi gần đây hơn, hay em về đó tắm rửa trước nhé?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net