19. Hồ nước trên sao Mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhắn tin thông báo cho mọi người rằng Jongseong bị rạn xương sọ. Bất cứ thứ gì liên quan đến tim và não đều gây cho người ta cảm giác lo lắng, mọi người nháo nhào mắng tôi khi biết được nguyên nhân. Mọi người, chỉ trừ Riki và Lee Chan. Riki tỉnh táo hỏi tôi làm thế nào mà Park Jongseong lại từ nhà tôi đi ra, và làm thế nào tôi lại để cho anh vào nhà trong khi đến Riki tôi cũng chỉ để cho vào một lần duy nhất. Tỉnh táo hơn cả Riki, Lee Chan nhắn cho tôi một cái tin làm tôi không biết nên khóc hay nên cười:

"Giữa những đau khổ bi đát thường thấy khi người ta yêu nhau như lật xe trên đường, dầm mưa viêm phổi, tông phải người khác, bị cảnh sát bắt vào đồn, anh bạn trai của cậu lại đâm đầu nhầm vào cửa kính để bị thương. Xin lỗi, tôi chỉ buồn cười thôi."

Nếu phải thú nhận sự thật, khi cơn lo lắng cho Jongseong qua đi, tôi cũng buồn cười như Lee Chan. Tôi tưởng tượng Jongseong đi tới bệnh viện, hối hả bước qua phòng cấp cứu mong không ai nhận ra bác sĩ quốc dân đang say xỉn nhưng sau đó "bốp" một tiếng, anh đâm đầu vào cửa kính giống như mấy con chim làm nhiệm vụ mua vui trong mấy bộ phim hoạt hình chúng tôi vẫn hay xem trong những ngày nhàm chán.

Hai ngày sau khi Jongseong bị tai nạn, tôi gửi cho anh bức ảnh bóng một con cú tạo nên bởi vết nứt ở trên cửa kính. Jongseong nhắn tin trả lời rằng anh đang rảnh lắm, tới bệnh viện bây giờ anh sẽ dẫn đi một vòng. Biết rằng một vòng là một vòng quanh bệnh viện và bên cạnh không phải là bác sĩ phong độ ngời ngời mà là bệnh nhân đầu buộc băng kín mít, vậy mà tôi vẫn gác lại công việc để chạy đi mua mấy chiếc bánh ngọt, lại ngắt thêm vài bông hoa cúc nhà trồng.

--

Tôi đem bánh ngọt và hoa cúc tới, vừa đá tung cửa phòng VIP gọi một tiếng "chim tông cửa kính đâu rồi" thì chợt nhận ra Jongseong không phải trẻ mồ côi.

Không những không phải trẻ mồ côi, con chim tông cửa kính tối qua có bố mẹ là bác sĩ, đồng nghiệp là bác sĩ, và người suýt là người yêu - Kim Nayoung, cũng là bác sĩ. Điều đó có nghĩa phòng bệnh của Jongseong chín mươi phần trăm khả năng là đang có người ngồi trong. Tác nhân giúp tôi nhớ lại chuyện Jongseong có gia đình đầy đủ không ai khác là người phụ nữ đang ngồi ở đầu giường anh và một cô gái vui vẻ gọt táo trên bàn tiếp khách. Người phụ nữ nghi hoặc nhìn tôi, cô gái buông dao à lên một tiếng, còn Jongseong thì chỉ biết ôm mặt thở dài.
Jongseong không băng đầu kín như tôi tưởng tượng, trên đầu anh chỉ có một đoạn gạc co dãn gọn gàng. Tôi cười hơ hơ hai tiếng rồi giật lùi bước ra.

"Xin.. xin lỗi... Em nhầm phòng..."

Chân tôi còn chưa chạm vạch xanh dưới sàn nhà, Jongseong đã kêu lên:

"Yang Jungwon, em đứng lại."

Tôi đứng lại thật, Jongseong vỗ bàn tay không cắm kim truyền xuống giường.

"Tới đây, nhanh."

Tôi hết nhìn mẹ của Jongseong đến cô gái xinh đẹp kia, sau cùng mặt dày bước tới. Nhìn qua cũng biết Jongseong thừa hưởng đôi mắt của mẹ, bà chăm chú nhìn tôi rồi hỏi khi tôi đã đứng ở phần giường đối diện bà:

"Jungwon với Jongseong là..."

"Cậu ấy là bạn con."

"Thưa bác, là người yêu."

"Anh này là bố của con gái anh Jongseong đây mà."

Ba câu trả lời cùng một lúc phát ra từ tôi, Jongseong và cô gái mà bây giờ tôi đã nhận ra là người chúng tôi đã gặp trong rạp chiếu phim nhiều tháng trước. Tôi và Jongseong ngỡ ngàng nhìn nhau rồi nhìn bác gái, vẻ mặt Jongseong rõ ràng giống như vừa bị đụng vào cửa kính thêm lần nữa. Bác gái nhăn mày nói:

"Ba đứa nói một đáp án thôi."

Chúng tôi vội vã sửa chữa sai lầm:

"Có một cô nhóc gọi cả hai người này là bố."

"Cháu là bạn của đồng nghiệp của bác sĩ Jongseong."

"Người yêu con."

Tôi nhăn nhó nhìn Jongseong, đến lượt tôi trở thành giống như con chim lao vào cửa kính. Bác gái chỉ tay vào hai chúng tôi thêm một lần nữa:

"Jinhee, cháu im lặng đi. Hai đứa nhắc lại, là gì?"

Tôi nhìn Jongseong gật gật đầu, sau đó vững vàng nói:

"Bạn ạ!"

Cùng lúc đó, Jongseong nói to:

"Người yêu ạ!"

--- Cô gái tên Jinhee trở thành con chim lao vào cửa kính thứ ba.

Chúng tôi choáng váng nhìn nhau, Jongseong nói qua kẽ răng:

"Em vừa gật đầu cái gì?"

Tôi mím mím môi lí nhí đáp lại:

"Ý em là nên nói chúng ta là bạn."

Sau khi lỡ miệng nói ra từ người yêu trong lúc Jongseong tuyên bố là bạn, tôi nhận ra một điều: Jongseong nói người nhà anh đều một lòng chọn bác sĩ Nayoung, người xứng đáng và có lợi cho sự nghiệp của anh. Bây giờ giữa đường tự nhiên nhảy ra một Yang Jungwon tự nhận là người yêu, có lẽ tôi sẽ phải bảo đảm an toàn cho mình trước nhất. Nếu như không phải là gia đình Jongseong ném cho tôi một cọc tiền mà là ném cho tôi một thùng nước rửa tay, có lẽ tôi cũng sẽ hân hạnh được nhập viện cùng anh trong một căn phòng bệnh bình thường không phải là phòng VIP, cũng không có nhiều người đến thăm như thế này.

Jongseong có vẻ hơi buồn. Tôi đặt hộp bánh cùng bó hoa lên bàn, anh nhìn một chút rồi nói:

"Em đi thăm bệnh bằng hoa cúc trắng?"

Tôi ngại ngùng ôm bó hoa lại, Jongseong với tay lấy bó hoa sắp bẹp gí trong ngực tôi:

"Anh đùa thôi, anh biết hoa em trồng mà."

Tôi ngẩng đầu cười với mẹ của Jongseong, bà vẫn không nói gì mà chỉ nhìn chúng tôi xét nét.Tôi cảm tưởng rất có thể đã gặp bà ở đâu đó: So với Park Jongseong làm gì cũng rạng rỡ phơi phới, người mẹ này đúng chuẩn bác sĩ hơn. Bà trả lại cho tôi một nụ cười hiếm hoi, Jongseong thì tự nhiên đưa tay lên đầu tôi gỡ xuống một cái gì đó. Thôi thì chết trước đỡ chết sau, tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu tôi bóp mạnh. Jongseong la lên một tiếng thảm thiết, tôi đứng vọt dậy cúi đầu nói to:

"Cháu chào bác, cháu là bạn trai của Park Jongseong, hôm nay mới có cơ hội chào bác, mong bác bỏ qua!"

Sau này mẹ nói với tôi rằng trong giây phút đó - giây phút tôi đập đầu vào tay vịn của giường bệnh, Jongseong vừa cười vừa khổ sở nâng đầu tôi lên nhưng tôi không chịu ngẩng lên - bà đã mường tượng ra tương lai của chúng tôi sau này.

--

Tôi bước vào phiên chất vấn với một túi đá chườm đầu mà Jimin mang đến. Chị cũng nhiều chuyện hỏi tôi có phải muốn tìm kiếm cảm giác đập đầu như Jongseong nên mới cố ý làm mình bị thương hay không. Trán tôi nổi lên một vết bầm, Jongseong vui vẻ nói với Jimin rằng may mà Yang Jungwon chỉ hợp với kiểu để mái, bây giờ kéo tóc mái xuống thì không ai thấy gì nữa.

Bác gái ngồi chờ cho Jimin đi khỏi rồi mới quay sang tôi. Tôi ngồi xuống cạnh Jongseong, anh vẫn cầm bó hoa cúc trắng trên tay. Jongseong nắm tay tôi cười cười:

"Mẹ anh không ăn thịt em đâu."

Tôi tin là mình cần cảnh giác. Con trai của bà ấy luôn tranh thủ lúc tôi sơ hở để cắn tôi, việc ăn thịt cũng không phải là không có cơ sở để nghi ngờ.

"Cháu là..."

"Cháu là Yang Jungwon, ba mươi mốt tuổi, đang làm kiến trúc sư ạ, nhà có bốn người, em gái đã lấy chồng, hiện tại đang ở nhà riêng ạ."

Mẹ của Jongseong nhướn mày nhìn anh, tôi có thể hiểu được cái nhướn mày đó có nghĩa "không phải bác sĩ à?". Jongseong vẫn nắm tay tôi, không biết chuyện có gì vui mà anh cứ cười tủm tỉm. Tôi chờ câu hỏi hai đứa quen nhau từ bao giờ hay yêu nhau như thế nào, cuối cùng bác gái lại hỏi tôi:

"Vì sao hai đứa lại loạn hết lên chuyện yêu hay bạn thế?"

Tôi hỏi Jongseong:

"Em khai thật nhé?"

Jongseong gật đầu, tôi nói:

"Chúng cháu hẹn hò từ ngày mười chín tháng hai năm ngoái, chia tay vào hai tư tháng mười hai năm ngoái, sau đó quay lại vào... vào..."

"Hôm nay."

Jongseong kết thúc câu nói của tôi. Tôi bối rối sửa lại:

"Thực ra thì cũng không hẳn, cháu cũng không biết đang xảy ra chuyện gì..."

Jongseong nhìn mẹ:

"Mẹ, cho con một chút thời gian được không? Jungwon bị rối loạn thần kinh thực vật, bây giờ cần sắp xếp lại mọi việc đàng hoàng."

Bác gái nhìn tôi với vẻ thích thú chứ không còn lạnh nhạt, tôi nhận ra ngay thích thú đó là thích thú của bác sĩ đối với bệnh tình của bệnh nhân. Jongseong cứ bóp nhẹ tay tôi, tôi bực mình vặn mấy ngón tay anh kêu rắc một tiếng rồi xua tay liên tục:

"Bệnh của cháu khỏi rồi, cháu bây giờ hoàn toàn khỏe mạnh."

Không dưng lại đi khai ra bệnh tật, nếu bây giờ mẹ tôi biết được tôi hẹn hò với một người có tiền sử bệnh thần kinh thì chắc chắn bà có chết cũng phải ngăn cản không cho chúng tôi gặp mặt. May mắn cho tôi, mẹ của Jongseong là bác sĩ. Bà gật đầu:

"Ừ, bác biết rồi."

Cô em họ Jinhee của Jongseong lại nói thêm vào:

"Bệnh này tiên lượng tốt, không ảnh hưởng đến hôn nhân."

Chưa bao giờ tôi lại thấy nghẹn lời như thế. Hết mẹ rồi đến em họ, những người phụ nữ trong gia đình Park Jongseong làm tôi rất muốn buông áo giáp đầu hàng.

--

Đi dạo trong bệnh viện với bệnh nhân Park Jongseong có một điểm tốt đó là không cần đợi anh dừng lại chào bệnh nhân và đáp lại lời chào từ đồng nghiệp. Cuộn băng gạc trên đầu cũng làm cho Jongseong bớt đẹp trai một chút nên không còn mấy cô gái để ý, tôi ôm hộp bánh trong tay vừa đi vừa ăn để bổ sung đường huyết bị tụt sau cuộc gặp bất ngờ vừa rồi.

Mẹ của Jongseong đã ra về sau khi anh nhắc lại một lần nữa rằng cần chút thời gian. Jongseong giữ lời hứa cùng tôi đi một vòng bệnh viện, khóe môi anh vẫn cong lên thành một nụ cười đẹp đẽ.

Cánh cửa phòng cấp cứu ngày hôm qua vẫn chưa được thay mới. Vết nứt trên cửa không có hình dáng gì rõ ràng, tôi không dám đưa máy ảnh chụp lại. Tôi khều áo bệnh nhân của Jongseong:

"Cái cửa đó anh có phải đền không?"

"Ừ, có. Bảo hiểm tai nạn không được tính, anh phải bỏ tiền ra đền. Sao thế?"

Tôi hí hửng nói vậy thì được rồi. MI vốn là tập đoàn chuyên về nội thất, bên đó bao thầu gói nội thất của bệnh viện đã nhiều năm. Tôi chỉ cần nháy Daniel, cậu ấy dù là tổng giám đốc nhưng cũng giống như Lee Chan, Daniel rất thích xía vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Chừng nào thầu phụ của MI tới thay cửa, tôi sẽ đem cánh cửa hỏng đi cắt một miếng làm kỉ niệm. Jongseong nghe tôi trình bày xong thì cũng không còn gì để nói, anh vừa kéo tôi ra khỏi khu cấp cứu vừa nói rằng đời anh chưa từng gặp chuyện đáng xấu hổ như thế bao giờ.

"Nhưng mà cũng đáng, anh lại có bạn trai rồi."

Jongseong trưng ra nụ cười khoe hết răng cửa, tôi chợt nhận ra kiểu tóc quan trọng với khuôn mặt của một con người như thế nào. Tôi đứng lại nghiêm nghị nói với Jongseong:

"Park Jongseong, sau này anh nhất định sẽ lên đến phó khoa hoặc cao hơn nữa đúng không?"

Jongseong trả lời:

"Theo lộ trình thì là như thế. Nếu không phải anh phạm sai lầm chết người nào thì chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra. Vì anh giỏi và anh là con trai của bố anh."

Ngừng một chút, Jongseong lại nói tiếp:

"Và vì anh đẹp trai nữa."

Nếu như là lúc khác, tôi chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng cái đầu của Jongseong lúc này thật sự rất đáng chú ý, nếu vẫn u mê gọi đó là đẹp thì có lẽ tôi phải xin lỗi cặp mắt của mình hàng ngàn lần.

"Park Jongseong."

"Ừ?"

"Em không biết lần này chúng ta sẽ chia tay sau mấy ngày, nhưng có một điều cần anh đảm bảo."

Jongseong hoang mang nói:

"Nếu anh làm được, nhất định anh sẽ làm."

"Ví dụ như anh lên chức phó khoa hoặc cao hơn..."

Jongseong vội vàng ôm vai tôi thủ thỉ chắc nịch:

"Yên tâm, anh hứa tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện yêu hay hẹn hò với ai để việc đó được dễ dàng hơn, cũng không bỏ em khi có ai nói em không tốt cho sự nghiệp. Anh sẽ làm bác sĩ tốt, không đi tranh phòng mổ với bệnh nhân cần kíp hơn. Em không cần phải nhắc anh đảm bảo."

Tôi khó khăn nuốt khan một cái rồi trả lời:

"Không cần những chuyện đao to búa lớn đó, em chỉ cần anh đảm bảo làm sao để anh không bị hói đầu như ông phó khoa Han thôi."

Jongseong trừng mắt nhìn tôi. Vài giây sau, anh thở dài rồi ôm tôi đi tiếp.

"May mà anh không phải phẫu thuật lấy máu tụ."

Tôi đưa cho Jongseong một chiếc bánh ngọt, anh lắc đầu. Jongseong không thích ăn bánh ngọt, tôi biết. Mẹ của Jongseong trước khi về còn nhắc tôi chuyện đó, tôi sợ bác gái nghĩ rằng làm người yêu mà không biết được sở thích của nhau nên thật thà khai rằng tôi mua đến chỉ để tôi ăn. Nghĩ rằng mình đã phá hỏng tâm trạng của Jongseong, tôi cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời:

"Anh phẫu thuật cũng không sao mà. Anh Sunghoon đợi Sunoo được năm năm thêm một tháng nằm bệnh viện, em không đợi được năm năm nhưng cũng đợi được một tháng chứ. Kể cả anh mất trí nhớ..."

"Không, không phải", Jongseong nhét nửa chiếc bánh ngọt trên tay tôi vào miệng. "Phẫu thuật mở hộp sọ thì phải cạo đầu."

Tôi nghẹn ứ miếng bánh trong cổ, phải vừa đập vừa vuốt vừa vừa nói:

"Anh coi thường em quá."

Nụ cười nở rộng trên môi Jongseong. Jongseong nói rằng nếu anh bỏ lỡ một Yang Jungwon không quan tâm anh xấu hay đẹp mà vẫn yêu anh như vậy thì chắc là anh đã điên rồi.

Tôi nghe Jongseong nói vậy thì quyết định im lặng để cho anh ảo tưởng. Thật ra thì tôi cũng là người nhìn xa trông rộng, chỉ cần tóc Jongseong không trụi hẳn mà có khả năng mọc lên thì tôi không ngại vài tháng đợi anh quay lại trở thành Park Jongseong đẹp trai phong độ ngời ngời.

--

Chúng tôi quay lại phòng bệnh của Jongseong khi đã đến giờ ăn tối. Jongseong cân nhắc chuyện xuất viện để về nhà, tôi khuyên anh nên chờ đủ năm ngày xem sao. Đi tới cửa phòng bệnh thì tôi gặp cả Huening Kai lẫn bác sĩ Nayoung đi tới, trên tay Nayoung cầm theo một hộp đồ ăn vài tầng.

Jongseong nắm lấy cánh tay tôi nói thầm:

"Yang Jungwon, anh quên mất chuyện này, dù sao cũng phải đòi lại công bằng cho em. Em lỡ nói với mẹ anh em là bạn trai của anh rồi, bây giờ em lại làm bạn trai của anh nhé?"

Tôi thấy mình không có lí do gì để từ chối khi mà nhịp tim của tôi đã lại tăng lên rồi. Con người lớn lên bằng cách học hỏi từ những sai lầm của bản thân và người khác, ưu điểm của việc yêu sau tất cả mọi người và còn yêu một bác sĩ đó là tôi biết không nên trì hoãn. Anh Heeseung và Anna và sau này là Jaeyun, Sunoo và anh Sunghoon, mọi người dạy cho tôi điều đó, rằng có thể đứng ở ngày hôm nay nhưng không bao giờ có thể nói trước ngày mai.

Suy nghĩ là như vậy nhưng tôi chần chừ mãi mà chưa nói ra được một câu trả lời. Tôi luôn chuẩn bị tinh thần để làm người theo đuổi, chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc được trả lời người ta. Không biết phải nói gì cho ngầu, tôi quýnh quáng đi theo Jongseong đến tận khi đứng trước mặt bác sĩ Nayoung mà vẫn còn im lặng. Jongseong cười cười đẩy cửa phòng, Huening Kai túm lấy cổ áo tôi kéo ngược lại.

"Đại sư huynh, sao anh lại ở đây?"

"Thăm bệnh, đương nhiên rồi."

Bác sĩ Nayoung đã bước vào phòng, tôi ngóng cổ vào nhìn thì thấy cô đang vừa nói gì đó vừa gỡ mấy hộp thức ăn đặt lên bàn. Kai nhìn tôi lo lắng, sau đó nói một tràng không ngưng nghỉ:

"Anh thăm xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi uống một chút đi, uống mừng chuyện sư huynh đại trượng phu còn giữ tình nghĩa với người yêu cũ. Thời buổi người nay người ta chia tay rồi còn phải nói xấu nhau đủ điều, dù anh là người gián tiếp gây tai nạn nhưng anh vẫn còn biết đường tới thăm. Anh có nhớ ngày trước em nói nếu sau này hai người chia tay, hay là anh..."

Tôi nghe đến đó thì hoảng hốt bỏ Kai để chạy tót vào phòng. Jongseong đứng trước bàn ăn nhìn chúng tôi chằm chằm, tôi thấp giọng nói:

"Bây giờ anh đang là bệnh nhân, không phải bác sĩ, anh đừng bắt Kai đi dọn dẹp nữa được không?"

Jongseong hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống. Bác sĩ Nayoung lúc này hình như mới nhận ra sự có mặt của tôi, cô nâng đôi đũa lên rồi cười:

"Jungwonie tới thăm Jongseong sao không báo trước? Thức ăn chị tự nấu nên mang cả đến đây, nhưng chỉ cầm theo hai đôi đũa. Cả Kai nữa, nếu hai người nói trước thì chị đã chuẩn bị nhiều hơn rồi."

Còn lâu tôi mới tin rằng bác sĩ Nayoung sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn nếu tôi báo trước. Thức ăn trên bàn vừa ngon lành vừa đẹp mắt, chắc chắn đủ cho hơn hai người ăn. Kai đã biến mất sau một tiếng chuông điện thoại từ phòng cấp cứu, tôi ngồi xuống cạnh Jongseong ngó nghiêng một chút. Đúng là chỉ có hai đôi đũa hai chiếc bát, tôi cũng đã no bụng vì mấy chiếc bánh ngọt mình tự mang tới. Tôi định đứng dậy nói rằng mình đã no để kiếm cớ thoái thác, Jongseong chìa đôi đũa của anh ra trước mặt tôi.

"Không sao đâu, chị mang đồ ăn đến là em đã biết ơn lắm rồi. Lần sau cũng không cần mang thêm bát đũa, Jungwon ăn chung với em là được."

Tôi không biết Nayoung sốc vì chuyện nào hơn, chuyện Jongseong xưng em hay là chuyện Jongseong đường đường là bác sĩ nhưng lại mất vệ sinh bảo rằng có thể cùng tôi ăn chung bát đũa. Jongseong ăn một miếng thịt bò rồi gắp cho tôi một miếng. Tôi cầm lấy đôi đũa từ tay Jongseong, không quên mời bác sĩ Nayoung ăn tối trước khi bỏ miếng thịt bò vào miệng.

Bác sĩ Nayoung gần như không đụng đũa, hình như cô ấy muốn nhường hẳn đũa cho tôi. Tôi và Jongseong anh một miếng em một miếng ăn đến tận nửa bàn ăn thì bác sĩ Nayoung mới làm như vô tình lên tiếng:

"Jungwon à, em dùng đũa của chị đi. Nước bọt có nhiều vi khuẩn, Jongseong nếu có bệnh gì thì sẽ lây cho em mất."

Công bằng mà nói, bác sĩ Nayoung nấu ăn rất ngon. Nếu đây thực sự là đồ ăn cô ấy nấu thì tôi có khi phải chấm điểm gần tuyệt đối cho cô ấy, loại trừ bớt đi một điểm nhỏ là Nayoung luôn nghĩ một đằng nói một nẻo. Món thịt bò của bác sĩ Nayoung tôi ăn rất vừa miệng, Jongseong kéo cả hộp về phía tôi. Tôi cười toe toét với Jongseong rồi quay sang bác sĩ Nayoung vui miệng nói:

"Trước sau gì cũng tốn nước bọt trao đổi qua về, chừng này không ăn thua gì đâu ạ."

Jongseong vừa cúi xuống ăn một ngụm canh đã bị sặc, cùng lúc đó tôi nghe như có tiếng con chim thứ ba trong ngày hôm nay lao đầu vào cửa kính.

--

Tôi cảm ơn bác sĩ Nayoung rối rít vì bữa ăn sau khi rửa sạch tất cả bát đũa. Cô có vẻ buồn bực, tôi không nỡ chọc ghẹo nữa mà chỉ khẽ giật áo Jongseong khi bước qua anh. Jongseong kéo tay tôi lại, anh không cầm tay, không khoác vai, chỉ để tôi đứng cạnh anh rồi nhẹ nhàng nói:

"Nayoung, em đã nói với chị từ lâu rồi, chuyện em thích Jungwon từ trước cả khi em nhận ra. Bây giờ thì giới thiệu lại với chị một chút, đây là bạn trai em."

Tôi cảm thấy buồn thay cho Nayoung, chàng trai mà cô ấy thích trong cùng một lúc tuyên bố không thích cô ấy và cũng tuyên bố luôn là cô đã già. Nayoung không hẳn là chấp nhận thực tế, có lẽ cô cũng đang khinh thường tôi trong lòng nhưng không muốn nói ra. Mang trên mặt một nụ cười hết sức kẻ cả, Nayoung nói với chúng tôi:

"Tôi không ngờ mình là người đến trước, cuối cùng lại để bị thua. Jungwonie có bí quyết gì không, chia sẻ cho tôi một chút?"

Tôi biết rằng Nayoung đang đá xéo mình chứ không thực tâm hỏi bí quyết, nhưng vì cô đã giữ vẻ mặt lừa dối đó, tôi cũng bấm bụng làm như mình không biết gì:

"Em chỉ có một bí quyết thôi, thích thì nói thích, muốn hẹn hò thì nói muốn hẹn hò, yêu thì khai thật là yêu, không đi đường vòng tốn sức."

Người khác cho là tôi thiếu lãng mạn, tôi tin rằng thực tế là lãng mạn nhất, vì để đỡ tốn thời gian rồi sau này lại tiếc thời gian.

--

Bác sĩ Nayoung đi rồi, Jongseong bảo rằng anh muốn ngủ.

Tôi đoán Jongseong cũng thấy tội lỗi vì làm tổn thương một cô gái nên chào tạm biệt anh ra về. Câu tạm biệt chưa được nói hết, Jongseong bất mãn kêu lên:

"Thật sự cần nói thẳng đuột thì em mới hiểu hay sao?"

"Vâng ạ."

Jongseong chộp lấy tay tôi cắn một miếng rồi nói:

"Ở lại với anh."

"Không ạ."

Tôi rút tay ra khỏi miệng Jongseong, chà tay vào áo rồi đi về. Tôi ra đến cửa, Jongseong lại gọi với:

"Sao không ở lại?"

"Chưa tắm và không có bàn chải đánh răng ạ."

"Dùng của anh đi?"

"Mất vệ sinh ạ."

Sau khi "ạ" liên tục mấy tiếng, tôi cun cút chạy về nhà.

Vẫn chưa thể nói được một câu em đồng ý hẹn hò, tôi cần phải google cho thật kĩ.

--

Nửa đêm hôm đó, Jongseong nhắn tin cho tôi.

"Em ngủ chưa?"

Tôi vẫn còn quay cuồng trong một diễn đàn hỏi đáp với một nửa số người nói rằng nên nói thẳng rằng mình đồng ý hẹn hò mà đừng vòng vo gì hết, một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net