18. Houston cũng là NASA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có thể tưởng tượng được cảnh đó. Cảnh tôi đi cà khịa với cả thiên hạ chỉ vì người ta nói tôi không xứng đáng với Park Jongseong.

Lee Chan thường nói, anh ta biết Park Sunghoon sẽ không bao giờ để tôi về làm tại Gensler vì bản chất tập đoàn Gensler là cá lớn nuốt cá bé một cách trực tiếp và tàn nhẫn, nhưng nếu anh Sunghoon đồng ý thì anh ta cũng sẽ không bao giờ tuyển tôi. Không phải nghi ngờ gì về năng lực chuyên môn của tôi, nhưng tôi là một người không có chí tiến thủ. Lee Chan nói với tôi rằng những người không có chí tiến thủ tốt nhất không nên giỏi giang làm gì. Vì cứ im im làm việc, công việc lúc nào cũng hoàn thành tốt, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nô lệ hoặc là cái gai trong mắt người ta.

Bản chất con người đến tuổi của chúng tôi chỉ có thể bộc lộ rõ ra chứ khó mà thay đổi được. Để đứng cạnh Jongseong mà không bị người khác cười chê thì ít nhất tôi phải là một người ưu tú trong lĩnh vực của mình, nhưng bản chất con người tôi đã từ chối cơ hội đó. Tôi chỉ muốn vẽ mấy ngôi nhà nhỏ, ngồi lề đường ăn chân gà nướng, cãi nhau tay đôi với người khác trong bệnh viện và buổi tối thì nằm ườn chơi game. Những tòa nhà lớn như Empire tôi không thể xây nên nhưng cũng có thể làm được bằng một nửa, tôi đã chọn không làm. Bao nhiêu cơ hội tiếp xúc với những người sang trọng trong giới, tôi cũng chỉ ăn tiệc rồi về khi no bụng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người xuất sắc, vì thế tôi không chuẩn bị cho bản thân mình. Đến lúc biết mình thích Park Jongseong, tôi vẫn là thích một tay bác sĩ thường mặc chiếc áo caro khoác bên ngoài áo thun ngồi trong Enha đọc sách, thi thoảng lại tới lèo nhèo đòi tôi mua kem, hẹn tôi đi xem phim. Tôi thoải mái với Park Jongseong đó, thích thú với Park Jongseong đẹp trai phi thường ngồi khám bệnh hay chơi đùa với bọn trẻ, gắt gỏng với người khác vì không cứu được bệnh nhân, mắng té tát đám sinh viên gà con đi lâm sàng một chữ bẻ đôi cũng vì hồi hộp mà quên mất. Tôi không chuẩn bị để gặp một Park Jongseong là con trai viện phó, người có khả năng cũng sẽ lên chức viện phó nhưng không bị hói đầu, là bác sĩ anh hùng đứng bên cạnh một nữ bác sĩ khác cũng xuất sắc không kém, suốt ngày xuất hiện trên tivi báo chí và được gọi là con rể quốc dân.

Con rể quốc dân không dành cho tôi, chúng tôi chia tay là đúng rồi.

--

Tôi vừa nghe Jongseong nói chuyện vừa nhìn màn hình điện thoại có nhân vật của mình đang lên đao xuống tên với một bầy yêu quái, rồi đột ngột nhận ra một điều quan trọng: Hình như chúng tôi chia tay không phải vì chênh lệch trình độ, không phải vì Jongseong là hoàng tử còn tôi là anh họ của Lọ Lem. Chúng tôi chia tay vì lí do khác nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Vì cánh tay Jongseong cứ quấn quanh người và vì rượu nho, khối - liên - kết tôi và Jongseong ấm sực, cũng không còn mùi lòng nướng nữa. Jongseong đã lơi lỏng cảnh giác, tôi đột ngột dùng hết sức vùng dậy khỏi anh. Tôi nhìn Jongseong như thể nhìn một ngôi nhà bị nghiêng móng, Jongseong nhìn lại tôi như nhìn một động mạch bị vỡ cần phải nối lại ngay. Chúng tôi dò xét nhau như thế cho đến khi tôi nói:

"Park Jongseong, anh từ nãy đến giờ nói chuyện như là anh yêu tôi vậy."

Tôi nghĩ Jongseong sẵn sàng cho tôi một đấm khi nói ra câu đó, nhưng anh chỉ rót rượu rồi uống ba cốc liền. Cốc nhựa dùng đựng rượu là loại cốc uống nước lớn ở Enha bị tôi ăn cắp về, Jongseong uống xong ba cốc thì ngã người xuống ghế buồn bã nói:

"Ước gì khi say anh cũng giống như em."

Jongseong say thì chỉ ngủ đến khi tỉnh dậy, hiền lành vô hại có điều hơi khó cho tôi trong khâu vận chuyển. Má anh đỏ bừng lên, anh vừa gõ ngón tay vào thành sofa vừa đưa một bàn tay khác đặt lên ngực mình.

"Anh có học theo em lên Google tìm kiếm, sau khi em nói chia tay. Không phải tìm mười chín điều cần làm, anh tìm thấy mười một điều chứng tỏ anh đã yêu một người."

Không ngờ Park Jongseong cũng có khi trẻ con như vậy. Tôi ngồi khoanh chân trên bàn ôm chai rượu nhìn Jongseong, anh hất nhẹ mái tóc uốn xoăn rủ trước trán rồi đau khổ nhìn tôi.

"Em làm ơn đoan chính một chút đi, người trước mặt em đang bày tỏ."

Tôi đặt chân xuống mặt đất nhưng vẫn không biết làm thế nào cho đoan chính, Jongseong lảo đảo ngồi dậy rồi tuột xuống sàn tựa cánh tay vào đầu gối tôi. Mắt anh ửng đỏ lên vì rượu, cả hơi thở cũng có mùi nho chín nẫu. Ngước mắt nhìn tôi, Jongseong nói:

"Muốn bật ghi âm thì bật đi, anh không ngại đâu."

Đúng vậy, nếu thật là bày tỏ thì tôi phải ghi âm lại để hoặc đem khoe hoặc giữ cho mình hoặc đem uy hiếp Jongseong, tôi đã tính toán rất kĩ. Tôi chạm vào nút ghi âm rồi đặt điện thoại sang bên, Jongseong cười khẽ.

"Đúng là Yang Jungwon rồi."

Tôi nghĩ mình điên rồi, bởi vì sau tất cả những chuyện Jongseong đã làm đã nói, tôi vẫn cảm tưởng một câu "đúng là Yang Jungwon" tương đương với một lời bày tỏ chân thành.

"Dấu hiệu đầu tiên đó là không thể ngừng chú ý đến người đó. Anh biết khi em chơi game với Huening Kai, chỉ cần cậu ta khen em một câu thì gò má em sẽ cao lên nửa mét, sau đó em điên cuồng bấm điện thoại. Em còn đung đưa đùi em nữa."

--- Thà anh đừng chú ý còn hơn. Jongseong lại rót rượu ra cốc, anh đưa lưỡi nếm rồi nói tiếp:

"Anh cũng biết em cố ý trượt khỏi ghế khi ngồi cùng anh. Biết em ăn chân gà không bỏ xương, em nuốt hết, chỉ trừ đoạn xương ống. Anh không biết anh để ý nhiều như vậy cho tới ngày sau Giáng Sinh, ở trong phòng trực không có em mời mọi người ăn chân gà, cũng không có tin nhắn báo rằng em không đến."

"Dấu hiệu thứ hai, cảm thấy tâm trạng rất tốt khi nhìn thấy em. Luôn luôn là như vậy, anh không có ý nói em giống như gánh hài, chỉ là nhìn thấy em thì rất tốt thôi. Riêng tối nay thì không tốt. Tối nay đi ngang thấy em nhe răng cười, chỉ muốn cắn em."

Jongseong lại định cắn vào đầu gối tôi, tôi đưa chân đá vào ngực anh.

"Thứ ba, luôn luôn nghĩ đến em. Thật ra cuộc sống của anh rất chán, anh chỉ ở bệnh viện, tới Enha, đi xem phim, về nhà. Em xuất hiện ở ba trong bốn chỗ đó, không muốn nghĩ đến em cũng không được."

"Thứ tư, luôn muốn em hạnh phúc", Jongseong cười tươi nhưng bởi vì rượu nên nhìn anh rất ngốc.

"Yang Jungwon đương nhiên sẽ hạnh phúc rồi. Không có anh cũng hạnh phúc, đúng không?"

Tôi rất muốn trả lời là không, cuối cùng lại gật đầu lia lịa.

"Đúng, không có anh thì hạnh phúc hơn."

Nụ cười trên môi Jongseong không đổi, anh làm như không nghe thấy điều tôi vừa nói.

"Thứ năm, thỉnh thoảng lại thấy stress vì em. Chẳng phải stress vì em thì đã không chạy cả nửa thành phố đưa cho em gói vitamin sau khi thấy em nhường ghế cho anh rồi tới ngồi chung ghế với Huening Kai như thể anh là người lạ. Muốn bổ não em ra xem bên trong có gì, nhưng vẫn phải giải thích cho em biết rằng không thể tập gym để có bụng sáu múi và tay cơ bắp cho em xem. Cuối cùng thì sao? Lại stress vì giải thích như vậy mà em nói rằng em muốn ăn thịt ếch. Em có biết anh bị Nayoung mắng bao nhiêu lần trong mấy ngày sau khi hai người rơi xuống nước không? Nói rằng tới đón em về để truyền nước nhưng buổi sáng tới đón thì người ta nói em đã đi rồi, tìm em không thấy, bóp cổ Huening Kai moi tin tức cũng không được, anh truyền nước cho Nayoung nhưng không lấy nổi vein. Bác sĩ mười năm không lấy được vein truyền nước, lúc đó anh giận anh rồi giận em ghê gớm."

Tôi nhích mấy ngón tay sang muốn tắt ghi âm. Những lời này không thể để cho người khác nghe được, danh tiếng bác sĩ giỏi của Park Jongseong chắc sẽ đổ vỡ tan tành.

"Thứ sáu, khi nào đau đớn, nghĩ đến em sẽ bớt đau. Điều này thì anh không có, có điều sau khi chia tay, anh không đau đớn gì nhưng nghĩ đến em thì sẽ đau gấp nhiều lần. Anh có tự siêu âm tim mình, nó hoạt động bình thường nhưng thỉnh thoảng lại bị co thắt. Thật ra anh cũng biết nó hoạt động bình thường, anh chỉ muốn kiểm tra xem liệu có phải thứ không bình thường là não anh hay không."

Vẫn là người khác không nên nghe, Jongseong sẽ bị tước bằng bác sĩ nếu người ta biết tâm sinh lí anh không bình thường mất.

"Thứ bảy, sẽ muốn thử một điều gì đó mới. Ví dụ như thử cầm chân giò lên gặm vì em ăn ngon lành quá. Thử đọc mật khẩu cho nắp cống, thậm chí đơn giản rất nhiều, anh chỉ muốn ăn mặc thật đẹp dù chỉ để đi xem phim với em."

"Thứ tám, tim chúng ta sẽ có lúc đập cùng một nhịp. Câu này nghe rất buồn cười, nhưng xét theo góc độ khoa học thì điều đó chắc chắn có xảy ra. Anh chưa thử, bây giờ anh thử được không?"

Jongseong thôi ôm đầu gối tôi, anh đưa một tay lên ngực anh, một tay lên ngực tôi rồi nhắm mắt lại nhẩm đếm. Chừng ba mươi giây sau, anh mở mắt.

"Anh không đếm được. Tim em đập nhanh quá, hình như em yêu anh rồi."

Ngưng một chút, Jongseong nói:

"Anh cũng không đếm được tim anh."

Tôi mặt dày trả lời:

"Vì rượu nho thôi."

"Ừ, vì rượu nho." Jongseong chớp đôi mắt rất đẹp, anh gật đầu đồng tình với tôi. "Vì rượu nho đấy, tim chúng ta đều đập nhanh nhờ rượu nho."

"Điều thứ chín, cảm thấy ổn với tật xấu của em. Không phải tất cả đều ổn, nhưng thỉnh thoảng anh muốn hôn em chỉ vì nhìn em gãi mũi."

Bàn tay đưa lên định gãi mũi của tôi dừng khựng lại khi đã gần chạm đến. Tôi bỏ tay xuống, Jongseong lại nói:

"Chỉ là ví dụ thôi, ngứa thì gãi đi. Nếu em nhịn gãi mũi..."

"Anh đừng nói tròng mắt sẽ lại rơi ra đấy nhé. Có khác nào đau bụng lại đi khám răng đâu."

"Đúng, em nhịn gãi mũi thì em sẽ muốn hắt hơi. Nếu em nhịn hắt hơi thì tròng mắt em có thể rơi ra ngoài."

Jongseong vẫn luôn nói nhảm bằng kiểu nói chuyện thật thà bậc nhất. Tôi vội đưa tay lên gãi mũi mình, Jongseong cười cười nhưng không nhào tới hôn tôi. Thay vào đó, anh uống hết nửa cốc rượu rồi quệt môi.

"Thứ mười, đổ mồ hôi. Đổ mồ hôi và buồn nôn có thể là dấu hiệu cho một cơn đau dạ dày, cũng có thể là dấu hiệu em thích một người. Điều này anh không có. Thứ mười một, thích một điều vụn vặt gì đó ở em làm em khác với người khác. Điều này anh cũng không có. Tổng thể con người em vốn đã trôi dạt đâu đó ngoài xã hội rồi."

Tôi hừ một tiếng nhưng không phản bác. Không chỉ Jongseong, ai cũng nói thế thôi.

"Công việc của anh là dựa trên triệu chứng để chẩn đoán và đưa ra phương án điều trị. Anh chắc chắn lần này anh cũng chẩn đoán không sai", Jongseong với tay lấy điện thoại của tôi đưa tới sát môi anh.

"Oops, hình như anh yêu em rồi."

--

Mặc dù tôi đang trong hình dáng của Yang Jungwon cứng rắn ngồi trên bàn nhìn Park Jongseong một cách lạnh lùng vô cảm, dạ dày tim gan phổi và cả ruột thừa của tôi cũng đã kêu gào rằng hãy nhào tới cắn người kia đi.

Jongseong thở dài.

"Anh nghĩ anh cần nói cho em biết, vì anh không chịu được nữa. Em chia tay anh không bất ngờ lắm, nhưng em vừa ôm chân anh khóc lóc vừa xóa hết tin nhắn làm anh vừa giận vừa buồn. Hôm sau em đã vui vẻ ăn mừng Giáng Sinh còn anh thì ngồi nhìn cái điện thoại không có gì. Có ai say rượu mà lại kịp xóa hết tin nhắn, ảnh chụp, thậm chí đổi luôn màn hình nền của anh không? Sau đó Riki nói với anh không cần tìm em nữa, em đang thực hiện những điều cần làm sau khi chia tay rồi. Anh không tin, cho tới khi anh lo lắng mình có thể chết vì virus cúm nên muốn ôm em, em từ chối. Anh đi vào đó vừa đói bụng vừa suy nghĩ không biết liệu còn lời nào chưa nói với em không, rồi anh nghĩ đến một điều. Anh chờ tới khi anh ra khỏi vùng dịch, chờ em tới nhìn mặt anh một lần, em không tới, rồi Jaeyun nói với anh hôm nay em đã đi xem mắt người ta rồi."

Tôi nghiến răng gào thét tên Jaeyun trong im lặng. Jongseong có vẻ đã thật sự say.

"Nayoung nói rằng cô ấy rất thích anh."

"Ờ."

Tôi ờ một tiếng, Jongseong ôm chặt đầu gối tôi.

"Nhưng anh không cảm giác được gì, anh không cười đến tận lúc đi ngủ như khi đọc mấy tin nhắn nhảm nhí của em. Vậy mà nhìn em đi với cô gái kia, anh lại nói với em rằng hôm nay hai gia đình gặp mặt. Đúng là hai gia đình gặp mặt, để bàn xem chuyện nào nên xảy ra trước. Chuyện bố anh lên làm viện trưởng hay chuyện Nayoung lên làm phó khoa trẻ nhất trong lịch sử bệnh viện."

Jongseong lảo đảo đứng lên nắm lấy áo khoác. Tôi đứng lên theo anh, Jongseong cúi nhìn bộ đồng phục hồng phấn trên người mình.

"Em nói việc em yêu anh không liên quan đến anh, thì việc anh yêu em cũng không liên quan đến em đâu. Em vui là được, còn anh biết em sẽ vui hơn nếu không yêu anh, em đã nói cả ngàn lần câu đó. Lúc nãy anh nói em đừng hẹn hò với cô đó vì em yêu anh, anh rút lại. Anh biết một trong những triệu chứng của rối loạn thần kinh tim là muốn tránh xa tác nhân gây ảnh hưởng tiêu cực đến tâm trạng của em. Em cứ hẹn hò với người làm em vui vẻ không có áp lực gì. Anh là bác sĩ mà, điều tốt cho bệnh nhân phải đặt lên đầu thôi. Anh về đây, trưa mai anh có ca trực."

Jongseong sờ đầu tôi hai cái, vắt áo khoác lên cánh tay rồi xiêu vẹo đi lần ra khỏi sofa. Anh nhìn đôi giày da trước cửa, lại nhìn đến bộ đồng phục, sau đó quay đầu nói:

"Anh mượn đôi dép trong nhà của em được không? Ngày mai anh chuyển khoản tiền dép lại cho em."

Giống như bị trúng bùa, tôi ném cho anh một chiếc dép. Jongseong xỏ dép vào rồi cười với tôi.

"Điều cuối cùng anh muốn nói với em khi anh sắp bước vào phòng cách ly, bây giờ em biết rồi đấy. Anh nhỏ mọn tính toán không muốn yêu em, nhưng rồi anh vẫn phải yêu em."

--

Tôi không biết mình bị làm sao, nhưng tôi đã để cho Park Jongseong say khướt một mình lái xe về dưới trời mưa. Đến khi định thần lại thì xe của Jongseong đã không còn trước cổng, gọi điện hay nhắn tin anh cũng không nhấc máy.

Ba giờ sáng, Huening Kai nhắn tin cho tôi trách rằng vì sao không giữ bác sĩ Park của cậu ta ở lại một đêm. Park Jongseong an toàn về đến tận bệnh viện nhưng lại đâm đầu vào cửa kính vì tưởng là không có cửa, kết quả cửa rạn một đường, xương sọ của Jongseong cũng bị rạn một vết, bây giờ đang theo dõi vết máu tụ xem có cần phẫu thuật hay không nhưng có lẽ sẽ không có gì nghiêm trọng. Kai dặn tôi nếu cũng uống rượu thì đừng chạy xe đến nếu không muốn Jongseong nổi khùng, và rằng bên cạnh Jongseong bây giờ đã có người nhà và bác sĩ Nayoung rồi nên đến thì cũng không còn chỗ.

Tôi thở phào rồi lại rấm rứt khóc một mình. Thật là may, trong khi đứng sững nhìn Jongseong chậm chạp đi khỏi cửa, trong lòng tôi xẹt qua một suy nghĩ: biết đâu lời nói đẹp nhất Jongseong nói với tôi cũng là lời nói cuối cùng.

--

Hết phần 18.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net