Lửa Đẹp Lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy đến cuối cùng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này sao? Vào cái đêm thu trăng tròn vằng vặc mà bao năm qua cậu đều mong chờ để đón nhận nó.

Xung quang lửa cháy đã hết chỉ còn lại chút tro bụi. Chúng bị gió thổi tung lên, những tàn lửa lại cháy sáng lập lòe trong không khí. Từng đốm đỏ li ti, lung linh, bay rơi loạn xạ, hệt như trận mưa hoa cậu cùng Lý Đế Nỗ ban nãy được trực tiếp nhìn ngắm dưới tán cây hoa đào già cõi ven hồ.

Bao tháng ngày hệt như trước mắt, dường như mới hôm qua cậu còn là đứa bé được cả mẫu thân và phụ thân reo hò, vui mừng, ôm chầm lấy khi quan y phán rằng đã từ cửa tử trờ về thành công. Rồi khi cậu vui đùa với anh trai của mình, cùng chia nhau ăn bánh ngọt, cùng nhau học đọc sách, luyện võ. Năm đó cậu vẫn còn nhỏ, vừa lười học lại ham chơi, sún răng nên phát âm chẳng rõ chữ. Sách đều do ca ca đọc cho cậu nghe một lượt, chữ cũng đều phải nhờ ca ca cầm tay nắn chỉnh luyện viết.

Cậu còn may mắn gặp được Nhân Tuấn ca ca, gặp được Lý Đế Nỗ. Từng khoảnh khắc xưa có, mới có đan xen lướt qua trong đầu. Cuối cùng hình ảnh rõ ràng nhất cậu nhớ rõ được chính là cánh diều chuồn chuồn buổi trưa hè ấy cùng thả chung với Lý Đế Nỗ. Cậu vốn luôn vô ưu vô lo như vậy, luôn được cưng chiều và tự do bay lượn như cánh chuồn chuồn. Thế nhưng, tất cả những thứ đẹp đẽ ấy thật ra cũng chỉ là món đồ đẹp mắt mà cậu trộm cắp được.

Thần Lạc đưa mắt nhìn Đế Nỗ, chắc hẳn khi anh chính tai nghe được cậu nói ra điều này sẽ vô cùng oán trách cậu, nhưng đây là điều cậu vốn phải nhận lấy, phải nói ra. Đây là sự thật mà Chung phu nhân đang khẩn cầu chờ đợi, là sự thật mà mọi người đứng đây đều mong muốn cậu nhận lấy.

Hai mắt kiên định, Chung Thần Lạc từ nãy đến giờ chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, cậu trao lại Hoàng Nhân Tuấn cho công tử họ La đã sốt sắn từ nãy đến giờ đứng một bên dõi theo, rồi từ từ tự mình đứng dậy. Y phục một màu trắng thuần của cậu đã lấm lem bùn đất cùng tro bụi đen nhẻm, vương thêm loang lỗ là máu từ vết thương trên vai Hoàng Nhân Tuấn, toàn thân là một vẻ trật vật. Thế nhưng cần cổ cậu vẫn hiên ngang thẳng dài, vai mở rộng, lưng cũng thẳng tắp, ánh mắt hướng trực diện về phụ mẫu của mình.

"Mẫu thân, phụ thân,... Con vẫn là con của hai người, dù cho có chuyện gì sảy ra đi chẳng nữa, vận đổi sao dời, thì đứa bé 3 tuổi năm đó thực sự đã lớn lên, trưởng thành bằng tình yêu thương của hai người. Một quãng thời gian dài ở bên nhau, chúng ta luôn là một gia đình hạnh phúc. Con yêu hai người rất nhiều, nhiều như thể con chẳng thể nói sao cho hết, cũng chẳng biết nói sao thành lời..."

"Nhưng sự thật, là sự thật. Cậu bé Chung Thần Lạc 3 tuổi năm đó vì ham chơi mà xảy chân té xuống hồ nước,... đã... đã chẳng thể may mắn trở về từ cửa tử."

Trước mắt cậu nhòa đi, để nói ra được câu này, trái tim nhỏ trong lồng ngực cậu dường như bị bóp lại thật chặt, nghẹt thở đến vỡ vụn. Đôi mắt ngập nước nhìn thấy thân ảnh mở ảo của Chung Mẫu co quắp lại, bên tai cậu nghe lên tiếng nấc nghẹn đến đâu lòng. Không nhìn thấy rõ nhưng cậu vẫn cảm nhận được Chung Phụ Thân dù có cố mạnh mẽ để làm chỗ dựa vững chãi lúc nghe được câu nói do chính miệng cậu nói ra cũng phải rơi nước mắt bật khóc.

"Thần Lạc, đệ đang nói bậy gì vậy? Đệ không phải sợ, không phải vì khí thế ngang ngược của bọn họ mà nhận bừa." - Lý Đế Nỗ không thể tin được, mặc cho đây là lời nói do chính tai anh nghe thấy từ miệng Thần Lạc nhưng chuyện hoang đường này anh sẽ không như đám người ngu ngốc, cứng đầu kia mà tin tưởng.

Anh không tin vào chuyện yêu ma tác quai tác quái, càng căm ghét câu nói như ngầm khẳng định kia của Chung Thần Lạc. Chính đám người này xằng bậy thành thói, là lũ người mở miệng liền đồn thổi những điều điêu ngoa, hoang tưởng. Chính đám người không có chí hướng này đã dẫn đến cảnh phủ nhà Lý gia toang hoang bị thiêu rụi, để lại mẫu thân anh vẫn nằm nơi kia một xác cô lạnh.

Cái gì mà yêu quái, cái gì mà quỷ ma? Chính đám người này mới chính là ma quỷ, chính họ đã đoạt đi mạng sống của mẹ anh, bây giờ còn muốn bày chuyện hại luôn Chung Thần lạc. Phụ thân anh từng răn dạy anh rằng phải là người mạnh nhất để bảo vệ được những người mà bản thân yêu quý. Giờ đây chính là lúc anh phải đứng lên làm gì đó, không thể là một Lý công tử hiền lành, hòa nhã, anh không muốn nhún nhường như mẹ anh, để rồi ôm chịu tất cả thiệt thòi.

Lý Đế Nỗ lao đến, một đường đoạt lấy con dao trên tay người đàn bà gầy, lao thẳng về phía tên Pháp Sư đâm từng nhát thẳng thừng. Một thân võ thuật của này của anh lúc anh luyện võ chưa từng nghĩ đến có ngày phải dùng vũ lực để định đoạt việc gì. Nhưng tối nay đã là giới hạn của mọi thứ, như thể những đốm tro tàn đã thì thầm với anh, hoặc là lời mẫu thân thủ thỉ bên vành tai, nhắc nhở anh hãy bảo vệ lấy Chung Thần Lạc, bảo vệ lấy viên ngọc quý giá vương vấn nơi đáy lòng.

Một linh cảm cho anh biết được rằng, Thần Lạc là món quà quý giá mà anh nhận được từ cơ duyên do thần linh sắp đặt.

Để Nỗ cùng gã Pháp Sư đánh đến gay cấn, từng dao anh đưa tới đều là đòn muốn lấy mạng người, từng đường dao cứa được lên da thịt phàm trần của gã Pháp Sư đến túa máu nhưng cơ thể hắn cũng nhanh nhạy mà né được những đòn hiểm hách đoạt mạng.

Đám người thấy rằng vị Pháp Sư bất lợi thấy rõ, liền xông lên vây bắt lấy Chung Thần Lạc. Thần Lạc một thân một mình, cơ thể cậu vốn gầy yếu, không biết võ thuật, chẳng cần đến đèn đuốc, gậy gộc nhiều đến như vậy làm gì, dễ dàng bị đám người dùng dây thừng trói chặt cột vào một trụ gỗ.

Nhân Tuấn hết kéo rồi lại xô đẩy đám người tác quai tác quái, nhưng một mình anh cũng không thể làm được gì. Vết thương bên vai bị động mà rách ra, máu chảy thấm ướt một mảng ống tay áo. La công tử là người rèn chữ đọc sách cũng đành, chỉ biết chạy theo đỡ lấy Nhân Tuấn, lấy vải giúp anh giữ chặt lại vết thương.

Lúc bấy giờ nhìn thấy con trai nhỏ của mình đành mặc bị trói bắt, Chung Phu Nhân như mới sực tỉnh ngộ mà lao đến:

"Không được trói bắt, không được... Ai cho các ngươi trói bắt con trai của ta, ai cho các ngươi quyền hành đó?"

"Mau thả con trai ta ra, thả ra, Thần Lạc, Thần Lạc ơi..." - Bà vừa lao vào giữa đám người, vừa gào khóc, thế nhưng nào lại sức lực của bọn họ, từng người lũ lượt ngăn cản bà lại, từng lớp chắn ngang người, sức bà chẳng di chuyển được.

"Chung lão, ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cứu con mình đi ông ơi. Nó là con trai của mình mà, mau kêu người cứu con đi ông." - Bà bám lấy hai vai áo của ông, khóc đến mức người lả đi, đầu óc mớ hồ nhưng hai tay vẫn nắm thật chặt vạt áo lụa, lay mạnh người Chung Lão Gia như muốn lay động suy nghĩ của chồng mình.

Chung Lão Gia trầm ngâm đứng cúi mặt, hẳn là ông vẫn còn đang suy nghĩ rất nhiều. Ông yêu quý người con trai út này nhiều đến bao nhiêu nhưng thật sự nhớ lại cơn ác mộng ngày ấy, cả một buổi sáng ông lặn mình dưới hồ sâu để tìm con của mình, tìm mãi mà chẳng thể thấy. Một cậu bé 3 tuổi ở dưới nước lâu đến như vậy thật sự có thể may mắn từ cửa tử mà quay đầu trở về hay sao? Ông muốn tin người luôn bên ông là Chung Thần Lạc con ông nhưng cũng sợ ông đã quên mất đi đứa con tội nghiệp thật sự kia của ông. Ông không thể làm gì, cũng không biết phải nên làm gì. Cả cuộc đời, ông chưa bao giờ cảm thất bản thân mình bất lực đến nhường này.

Một mảng bi kịch bao phủ lấy bầu trời. Ánh trăng sáng đêm trung thu dù có to, có sáng đến đâu cũng phải chịu thua đám mây đen ngòm che phủ cả bầu trời rộng lớn.

Người gom củi, người gom rơm. Lý gia mới cháy xong, củi khô cùng than la liệt khắp nơi. Chẳng mấy chốc, dưới chân Chung Thần Lạc là một đống củi lớn, cậu bị trói trên cột gỗ, hệt như con gà sắp sửa bị nhóm lửa nướng chín.

Sau cuối, chỉ kịp nghe được một tiếng thét lên đầy ai oán của Chung Phu Nhân. Tất cả các ngọn đuốc cháy hừng hực đều ném xuống dưới chân cậu. Khi lửa bén gỗ cháy rực lên cũng là lúc cậu nhìn thấy thân ảnh mệt mỏi của mẹ mình ngất lịm ngã nhào vào lòng phụ thân.

Hoàng Nhân Tuấn gào khóc đòi xông vào vòng lửa cháy lan nhanh, cùng La công tử muốn chạy lại cứu người bị đám người chặn lại, xô ngã.

Lửa bén quá nhanh, chẳng mấy chốc mà chỗ cậu đứng sáng rực một vùng.

"Thiêu sống yêu ma, thay trời hành đạo!"

"Thiêu sống yêu ma, thay trời hành đạo!"

Tiếng hô hào rộn ràng, cùng vô số tiếng hoan hô, reo cười thích thú. Ngọn lửa cháy hừng hực vằn lên trong đôi mắt đáng sợ của bọn họ, như một loại ma lực dẫn dắt ăn sạch tính người.

Khi Lý Đế Nỗ quay đầu nhìn lại, ngọn lửa đã ăn cao đến nửa thân người bị trói chặt ở giữa.

Lửa đẹp lắm, nó ấm nóng, màu đỏ cam xen lẫn. Ngọn lửa như múa vui theo từng tiếng hô hoán đồng điệu của người dân. Cậu nhìn chằm chằm vào nó, ngọn lửa như không có thật. Đã bao lần Chung Thần Lạc tự hỏi liệu đã có ai có thể cầm được ngọn lửa hay chưa nhỉ? Cầm được trên lòng bàn tay bằng da bằng thịt.

Lúc nhỏ xíu, Nhân Tuấn cùng cậu còn chơi dùng tay tạo thành hình cái kéo cắt thật nhanh ngọn lửa nhỏ cháy trên vạc đèn. Nhân Tuấn lớn hơn, nhanh nhẹn, thông minh, anh học được chiêu này liền khoe khoang ngay với Thần Lạc, mang vạc đèn ra để giữa bàn đá cắt vội hai, ba nhát liên tục.

Nhìn được sự kì diệu khi ngón tay nhỏ của ca ca mình chạm lửa nóng mà không bị phỏng, hai mắt Chung Thần Lạc giãn ra to hơn bao giờ hết lấp lánh nhìn Nhân Tuấn một cách ngưỡng mộ. Cả hai cùng cười lên khanh khách đầy thích thú. Thần Lạc cũng muốn được thử, kết quả tay cậu quá chậm, lửa nóng liếm qua một trận, rất nóng, khiến cậu theo phản xạ giật tay về sau la toáng lên một tiếng, móng tay bị lửa xén qua tạo thành một vệt đen xì.

Lửa đẹp như vậy, lại như vô thực. Nếu nói đúng ra khi nhìn chằm chằm vào nó như lúc này đây tưởng như lửa là thứ, là vật, là chất,... là một cái gì đó vô cùng kì lạ tồn tại cùng với con người. Có phải chăng lửa là một phép màu? Là một ân huệ mà thần linh ban tặng cho con người? Chắc là đúng vậy, bởi nhìn nó quyến rũ đến diệu kỳ.

Cậu có phải là yêu quái không? tại sao không dùng phép thuật để thoát ra khỏi đống lửa này? Nếu là yêu quái, thực sự sẽ bị ngọn lửa lớn này thiêu chết sao?

Lửa đẹp như vậy, chỉ có riêng mình cậu nhận ra được. Đứng ở trung tâm cậu nhìn thấy những bóng người lập lòe xung quang cao thấp không ngừng di chuyển.

"Tình duyến nhược tinh thần, Nhất thuấn khắc vĩnh hằng
Hồi ức thi lợi nhận, Hoa phá thì dữ phân."

Bỗng nhiên cậu nhớ đến hai câu thơ Lý Đế Nỗ đề viết vào ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Nhưng có lẽ rằng Lý Đế Nỗ sẽ chẳng biết được đó không hẳn là ngày đầu tiên mà cả hai gặp được nhau.

"Hồi ức tựa lưỡi dao, cắt ngang qua thời khắc."

Câu ngày đề thật hay, thời khắc này tất cả những hồi ức đẹp đẽ ấy đều lần lượt hiện về trong cậu như thể chính chúng nó được tái hiện lại, được sống lại thêm một lần, một lần cuối cùng.

Chính là con đường mở ra cho mối lương duyên gặp gỡ sau này. May mắn khi gặp được nhau, tìm thấy nhau thêm một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net