Trăng tròn như cái bánh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lý Đế Nỗ vẫn còn mải mê ngắm diều bay trên cao, cầm diều chạy khắp khoảng đất trống thì Chung Thần Lạc chợt nhớ ra cả hai người còn tiết học chiều. Thế nhưng khi cả hai chạy thụt mạng để về đến nhà Từ lão sư thì cũng đã qua nửa giờ chiều. Nhìn thấy hai người hấp tấp chạy vào lớp học, tóc tai xuề xòa, trán lấm mô hôi, thi  nhau thở hồng hộc, Hoàng Nhân Tuấn không kìm được khẽ lấy tay che miệng cười thầm. Từ lão sư vẫn hiền dịu như cũ, ông cho hai người ngồi vào chỗ tiếp tục nghe tiếp bải giảng chiều, nhưng cuối cùng kết quả cả hai vẫn bị Từ lão sư phạt.

Từ lão sư phạt hai người sau khi kết thúc buổi học thì phải ở lại tưới nước cho mấy cây cảnh nhỏ của ông, còn có dọn dẹp lại sân vườn chỗ bọn họ học một lượt. Vậy là khi chiều tà, cuối giờ học cậu cùng Lý Đế Nỗ lần lượt nhìn Hoàng Nhân Tuấn cùng mấy vị công tử leo lên xe ngựa mà rời đi. Trước khi đi khỏi, Nhân Tuấn còn chúc cậu một câu nhằm sát vào vết thương lòng của cậu, ca ca chúc:

"Thần Lạc à, chúc đệ sớm hoàn thành hình phạt của thầy Từ kịp giờ về ăn cơm tối."

Bình thường, cứ vào tầm cuối buổi học chiều thì bụng của cậu đã vội reo lên mấy tiếng than trách, vội vội vàng vàng muốn thật nhanh được về nhà ngồi sẵn vào bàn ăn đầy đủ các món thơm ngon Chung mẫu nấu mà đánh chén lấp đầy cái bụng nhỏ. Thế mà giờ đã đến giờ đi về nhưng cậu lại bị nhốt ở đây cùng Lý Đế Nỗ lao động khổ sai. Nói lao động khổ sai cũng không nói quá, hầu nhân trong nhà của Từ lão sư khi nhìn thấy hai vị công tử là con vàng, con ngọc của các quan triều trước giờ chưa từng phải làm việc gì nặng nhọc, nay lại sắn ống tay áo bắt đầu làm việc trong phủ tranh việc với họ thì vô cùng kinh sợ. Thế nhưng Từ lão sư cũng căn dặn với hầu nhân rằng cứ để hai vị công tử làm việc của họ, mọi người làm việc của mọi người, không cần phụ giúp hai vị công tử.

Đế Nỗ cùng Thần Lạc lần lượt đi múc nước từ dưới giếng lên, Chung Thần Lạc trước giờ chỉ ăn với ngủ hai tay èo uột nên cậu chẳng kéo được xô nước nào, đành phải để người cái gì cũng giỏi, võ nghệ một thân Đế Nỗ ra tay. Cũng may trong hai người thì vẫn còn một người dùng được, Lý Đế Nỗ mỗi ngày đều phải rèn luyện thân thể để học võ công nên việc kéo mấy xô nước từ giếng nước này không làm khó được anh. Vậy là Lý Đế Nỗ sẽ kéo nước lên, rồi hai người cùng nhau khiêng nước đi tưới tắn từng cây nhỏ một.

Chiều tà đang buông xuống, cả trời phủ một áng màu cam mờ mờ, cảm giác như chỉ một chút nữa thôi trời sẽ sập tối hẳm. Trên trời mây thưa thớt dần, chúng là là trôi theo cơn gió để lộ một mảng trời trong veo. Khí hậu mát mẻ và dễ chịu, chim ca cũng rúc rích về tổ sau một ngày dài. Thần Lạc tỉ mỉ múc từng gáo nước một để tưới vào từng chậu cây cảnh nhỏ, mùi đất ẩm xộc lên thơm lừng khiến cậu cũng vui vẻ, dễ chịu hơn. Thì ra đây chính là cảm giác yên bình mà người trồng cây cảnh nói đến, tưới tắn cho chúng dưới áng chiều yên bình, nghe tiếng chim ríu rít về tổ, tận hưởng một không gian cuối ngày mát mẻ, bình yên. Cứ thế phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc mà cả hai đã tưới đủ nước cho những cây cảnh nhỏ. Hai ống tay áo của hai người người dù đã sắn gọn lên từ trước nhưng vẫn bị dính nước ướt một mảng.

"Phù! đúng là hơi mệt đó, Từ lão sư tạo ra hình phạt cũng không phải là tạo ra cho có." - Chung Thần Lạc thở phì phò đưa tay lau đi mồ hôi trên trán mình.

Lý Đế Nỗ có phần dùng nhiều sức lực hơn, mồ hôi thấm ướt lưng áo.

"Tưới cây xong rồi, giờ chúng ta chỉ cần gom lá khô trên sân nữa là xong việc."

Nói xong anh khẽ vỗ vào vai cậu hai cái như khích lệ. Việc còn lại chỉ là quét tước khoảng sân, gom lá khô lại một chỗ là xong. Hai người chia nhau ra hai đầu sân, một người quét từ cuối ngược lên đầu một người quét theo hướng ngược lại sau đó sẽ gom lá khô ở giữa. Cứ thế mà làm, sân học cũng lớn nhưng khi quét lại chẳng tốn nhiều thời gian như Thần Lạc nghĩ, khi hai người gặp lại nhau ở giữa sân, Chung Thần Lạc vui vẻ đến reo vang. Cuối cùng hai người cũng hoàn thành xong hình phạt của mình, một lần này sẽ nhớ đời mà không ham chơi bỏ học thêm lần nào nữa. Tạm biệt Từ lão sư, cả hai cùng nhau đi đến chỗ xe ngựa nhà mình đợi sẵn từ lâu. 

Lúc chuẩn bị lên xe ngựa, Thần Lạc vội sững người lại ghé qua nhìn Lý Đế Nỗ đã vén rèn xe chuẩn bị chui vào trong.

"Lý Đế Nỗ!" - Cậu hét lớn.

Đế Nỗ nghe tiếng người gọi mình thì dừng lại động tác, ghé đầu ra ngoài nhìn lại theo hướng tiếng gọi, trông anh ngơ ngác vô cùng. Thần Lạc nhìn khuôn mặt ngơ ngác của người kia cười toe toét:

"Sắp đến trung thu rồi đó." 

Cậu chỉ vô tình nhớ ra việc này lúc chuẩn bị leo lên xe về nhà mà thôi, nhưng lại muốn báo cho người kia cùng biết đến, thế là liền vội gọi người ta.

"Đúng rồi, sắp đến trung thu rồi." - Lý Đế Nỗ ù ù cạc cạc nghe người kia hét lên nói với mình. Anh cũng chẳng biết vì sao Chung Thần Lạc lại gọi với anh chỉ để thông báo tin này, nhưng cũng đáp lại một các vô tri. 

"Tối hôm trung thu xuống phố có rất nhiều trò chơi, nhiều đồ ăn ngon. Tối đó còn có múa lân, bắn pháo bông, thả đèn trời, ta và Nhân Tuấn ca ca đã hẹn gặp nhau ở chân cầu lớn màu đỏ. Nếu như tối đó ngươi cũng rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo chung với bọn ta." - Thần Lạc vẫn chẳng hạ giọng, giọng cậu vang vọng như thể hai người cách nhau vạn dặm. 

Cậu muốn rủ Lý Đế Nỗ đi chơi cùng. Cứ mỗi dịp trung, thu Chung Thần Lạc dù sắp đến tuổi làm lễ trưởng thành nhưng chẳng thể nào trưởng thành nổi mà muốn hóa thành một đứa con nít mãi mê rong chơi, chạy nhảy khắp nơi.

"Tôi biết rồi, tạm biệt!" - Đế Nỗ nghe được lời rủ rê như những đứa nhóc 6 tuổi, 7 tuổi rủ nhau đi rước đèn đón trung thu không khỏi bật cười thành tiếng, anh nhận lời rồi cũng chào tạm biệt cậu, để cả hai cùng lên đường về nhà bởi vì trời đã sập tối rồi.

Thần Lạc vẫy tay tạm biệt lại, sau đó nhanh chóng chui vào trong xe tránh gió đêm. Hai chiếc xe ngựa lớn cứ thế mà đi về hai hướng khác nhau. Gió thu lướt qua màn che rẽ khiến nó rung động, trong lòng Chung Thần Lạc bỗng hân hoan đến lạ, cậu mong chờ đến trung thu năm nay mà cười khúc khích, hai tay khẽ vò phần vạt áo phía trước, nét cười trên miệng chẳng buông xuống được.

Lý Đế Nỗ bên kia cũng cứ nghĩ mãi về trung thu, anh chưa từng có khái niệm xuống phố chơi trung thu. Trung thu của anh mỗi năm vẫn chỉ là mấy cái bánh ngọt được đặt sẵn trong đĩa trên bàn sách, là những ánh đèn trời nhìn ra từ khung cửa sổ phòng học. Vậy nên lời mời này của Chung Thần Lạc lại khiến anh mong chờ. Đường về nhà mỗi ngày tưởng gần vậy mà lại xa, anh vội theo đuổi những suy nghĩ riêng tư của mình, tự tưởng tượng rằng ở một thế giới khác, Thần Lạc là một chú bướm trắng nhỏ hệt như y phục cậu mặc hôm hai người gặp nhau trên phố, anh là cậu nhóc 8 tuổi cầm theo vợt bướm đuổi bắt. Cậu nhóc chạy tới hai chân mỏi nhừ, mệt lả người để cố bắt được con bướm xinh đẹp kia. Cuối cùng, khi chú bướm ngừng bay đậu trên cành hoa thì cậu nhóc lại chăm chú nhìn nó đập cánh bay đi một lần nữa mà chẳng nỡ vợt bắt nó. 

Bởi vì sắp đến trung thu, Thần Lạc thấy hàng quán ven đường bắt đầu mua thêm đèn lồng đủ màu về treo trước cửa. Không chỉ để có đủ ánh sáng cho khách điếm như thường ngày mà là để trang trí cho trung thu sắp tới, màu sắc rực rỡ, hoa văn bắt mắt, đèn sáng rực một vùng tưởng như ban ngày. Hàng đồ chơi cũng bày ra đủ loại đèn cầm tay xinh xắn, mấy cái mặt nạ sơn vẽ đủ loại hình thù,... Cậu muốn thật nhanh đến trung thu.

...

Bởi vì mong đợi quá nhiều nên những thứ này đến nhanh hơn, hôm nay mở mắt ra đã là ngày trung thu. Chung Thần Lạc dậy sớm đã quen, Từ lão sư nói hôm nay là tết đoàn viên nên cho mọi người được nghỉ học để ở nhà đoàn tụ cùng gia đình. Vừa dậy, cậu đã nôn nóng gọi người mang y phục, khăn, nước tới cho mình chuẩn bị. 

Cậu đi khắp phủ kiếm mọi người để chúc mừng trung thu, mọi người trong nhà thấy cậu vui vẻ, hào hứng như đứa nhóc thì cũng bị cậu vui lây. Chung phu nhân dưới nhà bếp đang tự tay nhào bột làm bánh, Thần Lạc đeo tạp dề, sau đó lại gần phụ một tay bắt đầu nhào bột. Năm nào cũng vậy, cậu sẽ xuống bếp để phụ giúp mẫu thân làm bánh, mấy năm còn nhỏ chỉ ngồi gọn một góc nhìn bàn tay khéo léo của bà thoăn thoắt làm những chiếc bánh trung thu xinh đẹp ngon miệng, mấy nay gần đây cậu đã biết phụ giúp bà vài công đoạn nhỏ, cực kì được việc. 

Trung thu là tết đoàn viên, ngày này có ý nghĩa rất lớn đối với gia đình cậu. Đây sẽ luôn là ngày vui vẻ nhất, đáng mong chờ nhất trong năm. Mọi người dù có bận rộn đến đâu, đến ngày này đều sẽ xum tụ, cùng nhau ăn một bữa cơm, tối đến mang bánh cùng trà đến bàn đá giữa sân cùng nhau thưởng trăng rằm. 

Việc có một gia đình đầm ấm như vậy luôn là món bảo vật quý giá mà Chung Thần Lạc trân trọng. Cho nên mỗi trung thu đều phải là ngày đặc biệt, cậu muốn cả nhà vào ngày này phải đặc biệt vui vẻ, cậu muốn gắn kết với mọi người trong nhà. Trong bữa cơm cậu nói chuyện nhiều hơn, hỏi về việc phụ thân đi thiết triều có mệt không, có bị hoàng thượng làm khó việc gì không? Hỏi xem ca ca ôn thi có mệt lắm không? Mỗi tối ôn bài có bị lạnh không, cần thêm than ấm không? 

Sau khi ăn cơm tối, Chung lão gia pha một ấm trà thật thơm đem ra để lên bàn đá giữa sân. Chung phu nhân và Thần Lạc cũng đã để sẵn bánh ngọt hai người cùng nhau làm ở đó. Một nhà bốn người cùng nhau nhâm nhi bánh ngọt, thưởng trà, ngắm trăng, nghe bên ngoài phủ người kéo đi chơi hò reo, ồn ã.  Chung Thần Lạc đã có hẹn sẵn với Hoàng Nhân Tuấn, nghe được tiếng người cười nói nhộn nhịp bên ngoài không khỏi nôn nóng:

"Phụ thân, mẫu thân, con có hẹn với Nhân Tuấn ca ca đi dạo phố, cho nên xin phép cho con ra ngoài chơi cùng ca ấy." 

"Được rồi mau đi đi, ta biết là đứa nhỏ này đã nôn nóng từ sáng đến giờ." - Chung lão gia biết thừa tính ham chơi của con mình.

Thần Lạc cảm ơn hai người sau đó hớn hở chạy nhanh ra khỏi phủ. Xe ngựa đợi trước cửa phủ, đưa Chung Thần Lạc đến chân cầu lớn nơi có Hoàng Nhân Tuấn đợi sẵn. Xuống ngựa, ngoài Hoàng Nhân Tuấn ra cậu còn gặp được La công tử, người mấy ngày nay vẫn hay nói chuyện trong lớp học cùng Nhân Tuấn ca ca. Nhân Tuấn muốn xuất phát dạo chơi liền bị Thần Lạc cản lại, cậu muốn đợi Lý Đế Nỗ đến. Hôm đó tan học, lúc cậu rủ anh ta, anh ta cũng đã nhận lời mời của cậu rồi. Cho nên nếu như bây giờ mọi người đi trước mà không đợi thì lúc Lý Đế Nỗ đến chân cầu sẽ không tìm thấy mọi người, sẽ trách cậu lừa gạt anh ta. Cậu không phải loại người vô tình như thế, đã chơi cùng thì sẽ không lừa bịp. 

Đợi chẳng lâu, một tên y phục xanh lam đậm, đeo mặt nạ Hung Thần đến vỗ vai cậu. Chung Thần Lạc chẳng ngờ tên này lại con nít, quỷ quái đến vậy, ngày thường đạo mạo, trầm ổn biết bao thế mà bây giờ lại xuất hiện với bộ dạng như thế này. Chung Thần Lạc cười, cậu nhón chân, lấy tay cóc lên giữa trán người kia qua lớp mặt nạ Hung Thần:

"Lý Đế Nỗ ơi Lý Đế Nỗ, ta biết thừa là huynh rồi."

Lý Đế Nỗ ngạc nhiên, tháo xuống mặt nạ: 

"Không sợ sao? cậu còn đoán ra nhanh như vậy, uổng công ta tốn thời gian lựa đi lựa lại xem cái mặt nạ nào trông đáng sợ nhất."

"Mau mau đi thôi, nếu không mấy trò vui phía trước đều bị chúng ta bỏ lỡ." - Thấy đã đủ người Hoàng Nhân Tuấn chẳng chờ được thêm nữa mà hối thúc mọi người xuất phát. 

Kèn, trống, đàn,... kêu vang khắp nơi, xung quanh người đi chen người, nô nức áo quần xúng xính cùng nhau dắt tay xuống phố dạo chơi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net