Trăng tròn như cái bánh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần Lạc chẳng màng gì nữa, cậu chạy lên phía trước dẫn đầu đầy hào hứng. Đầu tiên đương nhiên là phải mua kẹo hồ lô yêu quý, biết chắc Đế Nỗ chưa thử qua hương vị này bao giờ cho nên cậu phải mau mau cho anh thử trước. Kẹo đưa đến tay, cậu phát cho mỗi người một xiên. Riêng Lý Đế Nỗ, cậu chăm chú nhìn biểu cảm của anh:

"Mau cắn thử đi, mau cắn đi, dưới lớp đường chính là trái cây, ngọt ngọt lại không ngán" 

Lý Đế Nỗ cũng chiều theo mà há to miệng cắn xuống một ngụm, vị đường và vị trái cây vỡ ra trong khoang miệng, ngọt đến ê răng. Anh khẽ nhíu mày một cái, nhưng khi nhìn được ánh mắt mong chờ của Chung Thần Lạc, vị ngọt như được phân tán chuyển từ đầu lưỡi lan ra khắp người, đúng như lời cậu nói, ngọt nhưng không ngán.

"Quào, lần đầu tiên tôi thử cái này, rất ngon." - Lý Đế Nỗ hai mắt mở lớn phối hợp.

"Đúng không? Bây giờ anh mới được thử chính là thiếu sót của tuổi thơ. Đứa bé tội nghiệp, tối nay ca ca sẽ mua bánh kẹo khắp kinh thành cho ngươi ăn thử." - Chung Thần Lạc hào phóng mà nói, còn cười ha ha khoác vai người cao hơn diễn ra cái dáng mấy ông chú lớn tuổi tôn sùng bằng hữu.

Bốn người họ ghé xem một đoàn xiếc rất thu hút người dân, mọi người tụ lại xung quanh rất đông để xem đoàn xiếc diễn trò. Ở giữa có múa lân, một cậu bé đạp xe một bánh giữ thăng bằng với hai chồng chén hai bên tay và một chồng chén để giữa đầu, một ông chú bụng phệ, râu quai nón có thể diễn trò ăn đuốc lửa nhỏ rồi phun lửa. Họ diễn rất hăng say, tiếng vỗ tay tán thưởng và tiếng hò hét cỗ vũ không ngớt. Mọi người đều ném tiền vào mâm sắt khen thưởng, Chung Thần Lạc cũng lấy một đồng bạc để vào mâm. Xem thêm một lúc chán chê bốn người lại tiếp tục di chuyển. 

Hoàng Nhân Tuấn đi đã mỏi chân nên muốn ghé vào một quán trà ngồi nghỉ. Thần Lạc vốn chưa chơi đủ, cậu mới đi được một đoạn ngắn, phía trước còn rất nhiều thứ hay ho, nên đành mặc kệ La công tử dìu Nhân Tuấn ca ca ghé vào quán nước, cậu nắm lấy tay Lý Đế Nỗ ép buộc người này phải cùng đi chơi với mình. Lý Đế Nỗ bị nắm tay kéo đi hơi bất ngờ một chút, nhưng anh cũng chẳng vùng tay ra hay có ý định phản kháng lại, mấy ngón tay khẽ nắm lại, chân cũng chạy theo đôi chân thoăn thoắt phía trước. 

Hai người chen qua đám đông lộn xộn trên đường, tiến vào một đám đông khác. Phía trước là một gian hàng đèn lồng, kiểu dáng hình thù có đủ. Mọi người vây xem xung quanh rất đông, bởi vì đây không chỉ là một gian hàng đèn lồng bình thường, mà ở đây quản trò sẽ đố những câu đố sau đó treo thưởng quà tặng là những chiếc đèn cho những ai trả lời đúng những câu đố này.

Người quản trò nói đến khô nước miếng, hắn ta nói không ngừng, thách thức mọi người giải được mấy câu đố hắn treo trên khung. Câu đố quá khó, nhiều người vây quanh như vậy, một câu cũng không giải được. Chung Thần Lạc đọc hết một lượt các câu đố, cũng chưa gặp được câu đố nào cậu từng nghe hay đọc qua. Đành thở dài tiếc nuối, cậu định kéo Lý Đế Nỗ đi nơi khác xem vui. Thế nhưng như nhớ ra được gì đó, Chung Thần Lạc ghé qua tai người bên cạnh:

"Đế Nỗ ca ca, ta muốn có đèn hoa đăng."

Một tiếng ca ca này của cậu khiến toàn thân Lý Đế Nỗ cứng đờ, Thần Lạc nhỏ hơn anh một tuổi, hai người đã xác nhận. Nhưng tính cách cậu ngang bướng luôn thích xưng ta gọi ngươi, số lần cậu lỡ miệng gọi anh là huynh đã ít vậy nhưng lần này lại bày ra giọng điệu làm nũng gọi ra hai tiếng ca ca ngọt sớt. Không biết cái tính nũng nịu này là do bẩm sinh hay cậu học ở ai ra, nhưng chiêu này đánh tới Lý Đế Nỗ thật sự có hiệu quả. Anh đọc một lượt mấy tờ giấy ghi câu đố sau đó ngước mặt lên hỏi người quản trò:

"Muốn lấy chiếc đèn hoa đăng kia thì phải trả lời bao nhiêu câu?"

Người quản trò nghe anh hỏi thoáng giật mình một chút, lẽ nào vị khách quan này có thể trả lời được hơn một câu hay sao? Mấy câu hỏi này khó vô cùng, nãy giờ biết bao người đến người đi vẫn chưa có ai trả lời được một câu.

"Chỉ cần trả lời đúng một câu trong số những câu ở đây thôi ạ. Sau đó khách quan muốn lấy chiếc đèn nào đều do ngài chọn."

"Vậy được! Lấy đại câu này đi, câu trả lời là cái lưỡi câu."

Không riêng gì quản trò, ngay cả những người đứng xem xung quanh đều thốt lên đầy ngạc nhiên. Mọi ánh mắt đổ dồn lên người anh, sau đó lại nhìn qua mảnh giấy ghi câu đố 'Cái gì khi đi thì bay, khi về thì lội?'. Được một lúc, mọi người đều ồ lên thích thú như cũng tự nghiệm ra được đáp án, sau đó từng tràng pháo tay nổi lên cùng những tiếng khen ngợi không dứt.

"Hay lắm, hay lắm."

"Thông minh quá đi!"

"..."

Quản trò cũng giữ lời hứa, hắn trao tận tay Lý Đế Nỗ chiếc đèn hoa đăng được xếp tỉ mỉ thành hình bông hoa vô cùng đẹp mắt. Lý Đế Nỗ đưa lại chiếc đèn cho Thần Lạc, cầm đèn trên tay cậu không khỏi vui xướng, miệng cười rộng đến độ hai bên khóe miệng căng ra có chút đau. 

"Đa tạ ca ca, đa tạ ca ca. Ca ca lợi hại nhất, ca ca thông minh nhất ha ha ha." - Thần Lạc có được món quà yêu thích rồi, thì tội gì mà cậu không thể buông ra vài câu nịnh nọt lấy lòng.

Cậu thích món quà này, ôm khư khư trong lòng, trân quý như bảo bối. Thấy cậu cứ giữ nó trong lồng ngực như vậy, Lý Đế Nỗ cảm thấy kì lạ:

"không phải người ta đều dùng đèn hoa đăng để thả trôi sao, đệ trân quý nó như vậy, chút nữa lúc thả đi sẽ luyến tiếc."

Thần Lạc gật gù: "Đúng là có chút luyến tiếc, cho nên bây giờ lúc còn cần trên tay phải trân trọng nhiều hơn nữa. Cái đèn này là do huynh giải đố giành được khó khăn như vậy, ta phải yêu quý nó hơn."

Lý Đế Nỗ không biết câu kia của Thần Lạc có ý tứ gì không, nhưng anh biết chắc cậu chẳng biết được thật ra mấy câu đố mẹo treo ở đó câu nào Lý Đế Nỗ cũng giải được đáp án, không có một chút khó khăn nào. Thôi thì nhìn thấy người ta trân quý, nâng niu món quà mình tặng như vậy, trong lòng anh cũng cảm ấm áp. 

Hai tay tách nhau, khi đi qua đám đông giữa đường một lần nữa, lúc Chung Thần Lạc quay lại đã không nhìn thấy vải áo xanh lam đậm quen thuộc. Cậu đứng ngơ ngác giữa đường nhìn những người lạ mặt cứ thế chen qua đi ngang, đông đúc đến ngột ngạt. Dòng người chẳng chịu ngừng lại chút nào, Thần Lạc cứ thế bị dòng người đẩy đi xa theo, cậu muốn nán lại cũng chẳng được, cứ xoay quanh tìm xem bóng dáng thân quen nhưng chẳng thấy. Trong lòng bất giác nảy sinh một cỗ lo lắng, bất an trước nay chưa tưng có. Hai tay cậu ôm chặt chiếc đèn hoa đăng, não trống rỗng tiếp thu toàn tiếng người nói cười ồn ào không dứt.

"Lý Đế Nỗ." - Thần Lạc hoảng sợ đến việc hô gọi cũng không rõ ràng thành tiếng như thường ngày được, chỉ vô thức khẽ gọi tên anh.

Cậu bị vai của một người tướng tá thô kệch tông đến loạng choạng. Người sau nối người trước, đều đẩy cậu để chen qua, chê cậu phiền phức, chắn lối đi. Cậu muốn thoát ra khỏi dòng người để đứng nép vào một góc quan sát cũng không được, đoàn người di chuyển liên tục, lại chật cứng như nêm cậu chỉ có thể cùng đi theo hướng của mọi người. Lý Đế Nỗ đâu? Tên này không bị lạc luôn chứ, hắn ta khù khờ như vậy chẳng thường hay xuống phố chơi không rõ đường xá liệu có biết đường tìm về quán nước của Hoàng Nhân Tuấn đang ngồi hay chân cầu lớn đứng chờ người không? Hắn ta bị bắt ở lì trong nhà 18 năm như vậy chưa từng tiếp xúc với đủ loại người hỗn tạp tốt xấu lẫn lộn, liệu có bị ai đó bắt cóc lấy tiền không? Lấy tiền chỉ là chuyện nhỏ, cậu còn nghe đến có mấy vụ cướp bóc giết liều. Những câu hỏi cứ thể nảy lên trong đầu cậu, những suy nghĩ về tình huống xấu, đáng sợ nhất cứ thế lũ lượt kéo đến. Chung Thần Lạc lòng sinh hoảng sợ, nhưng cậu mau chóng sốc lại tinh thần, lách qua đám người hòng đi tìm bằng được Lý Đế Nỗ.

Chẳng may một lực đẩy từ đâu cực kì mạnh khiến cậu ngã chúi về phía trước, mất thế, hai tay không làm chủ được, cứ thế ngã chúi đầu. Bỗng một lực mạnh mẽ kéo lấy cậu, cậu đâm sầm vào lồng ngực của một người, ấm áp, vững chãi. Người này đeo mặt nạ Hung Thần, không cần nhìn thấy mặt cậu cũng biết được người ấy là Lý Đế Nỗ. Y phục xanh lam đậm với hoa văn họa tiết thêu chìm, cùng mùi hương và cảm giác quen thuộc này. Tim Chung Thần Lạc vẫn chưa ổn định vì hoảng sợ ban nãy, nó đập mạnh đến điên cuồng như muốn đập vỡ khoang ngực nhảy vồ ra ngoài. Nếu ban nãy không có Lý Đế Nỗ ôm cậu lại, mặt cậu thật sự đã chào hỏi với mặt đường, một đương đập xuống không thương tiếc. Lúc này trong lòng đối phương, cách một lớp y phục cậu cũng có thể nghe thấy nhịp tim của người cũng đập dữ dội không kém.

Lý Đế Nỗ từ nãy đến giờ vẫn luôn đeo chiếc mặt nạ quái gở kia, thật ra anh mua mặt nạ đeo một phần muốn chọc Thần Lạc giật mình, phần khác muốn được tự do vui chơi. Sau buổi chiều lúc hầu nhân tiết lộ thân phận Lý công tử của anh, rất nhiều người dân vì tò mò mà luôn hướng ánh mắt về phía anh. Hễ mỗi lần anh xuất hiện luôn có những ánh mắt đưa tới, khiến cho mọi hoạt động đều không còn thoải mái nữa. Tối nay cũng vậy, xuất hiện ở chốn đông người, anh không muốn mình bị vây quanh hay thu hút quá nhiều ánh mắt soi xét, dòm ngó làm hỏng cuộc vui.

Nhận thấy nhịp tim của Chubg Thần Lạc đập mạnh không nhừng, Lý Đế Nỗ đoán rằng hẳn cậu bạn nhỏ lúc bị lạc đã phải hoảng sợ lắm. Anh đưa tay khẽ vuốt ve tấm lưng gầy rồi vỗ vỗ như dỗ dành.

 "Không cần sợ, chúng ta không có lạc nhau." - Ấy vậy mà người lên tiếng trước là Chung Thần Lạc.

Cậu thoát khỏi vòng tay của Lý Đế Nỗ, đưa tay nắm chặt tay anh rồi mau chóng khôi phục tinh thần, trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn thẳng vào mắt anh. 

"Đi thôi, chúng ta qua bên kia thuê một chiếc thuyền đi thả hoa đăng."

Thần Lạc trước tiên mượn một chiếc bút hí hoáy ghi điều ước lên mặt trong cánh hoa của đèn hoa đăng, sau đó lại đưa đèn cùng bút sang cho Lý Đế Nỗ:

"Huynh cũng ghi lên đi, ghi lên đây điều ước của huynh. Đèn này là do huynh lấy được, cho nên nó sẽ chở điều ước của cả hai chúng ta."

Lý Đế Nỗ cũng nhận lấy đèn hoa đăng, trước giờ anh chẳng tin vào mấy chuyện ước nguyện này, thế nhưng nhìn vào trăng tròn đêm nay, anh lại tin tưởng những điều này vô cùng. Tin tưởng ánh mắt mong chờ kia luôn hướng về phía anh. Lúc viết xuống anh vô tình đọc được điều ước của người kia, anh biết rằng mấy chuyện ước nguyện này không được đọc lén của người khác, bởi khi điều ước bị tiết lộ nó sẽ không thành sự thật, nhưng đây là vô ý. Thần Lạc Viết lên mặt giấy, 'Ước gì sau khi thả hoa đăng có thể lên bờ cùng Lý Đế Nỗ ăn một miếng bánh trung thu, uống một ngụm trà, xem pháo hoa nở sáng rực chờ cho hết ngày.' 

Cậu nhóc ngốc này ước gì vậy chứ? Nếu thật sự điều ước này thành hiện thực, ước như này không phải là phí mất một điều ước sao? Thế nhưng Lý Đế Nỗ đọc rồi cũng chỉ mỉm cười, anh đề bút xuống ghi lên mấy chữ: 'Ước gì, mọi điều ước của em ấy đều thành sự thật.'

Xong xuôi hai người thuê một thuyền nhỏ, ban nãy lúc bị xô ngã Thần Lạc đã bị tên cướp nhanh tay chôm mất túi tiền. Tiền thuê thuyền liền được Lý Đế Nỗ trả. Thần Lạc ngồi ngay ngắn trên thân thuyền, Lý Đế Nỗ lái mái chèo lướt nước đưa hai người ra giữa hồ. Cảnh đêm dưới hồ không đông đúc như trên bờ, trái lại yên tĩnh, riêng tư vô cùng. Hai người như bỏ lại đám đông sau lưng, những tiếng ồn như bị bỏ lại phía sau chỉ còn nghe được rất nhỏ không rõ ràng. 

"Ngoài đèn hoa đăng ra tối nay ta còn đem theo một món qua cho đệ." - Lý Đế Nỗ vừa nói, vừa tháo xuống chiếc mặt nạ Hung Thần xấu xí. 

"Quà sao?" - Chung Thần Lạc ngạc nhiên, cậu chẳng nhận ra trung thu phải chuẩn bị quà.

"Không phải lần đầu gặp nhau đệ đã giành cho bằng được hai câu thơ ta viết trên giấy sao? Đệ thích như vậy nhưng chưa tặng cho đệ, hôm nay có dịp."

Nhắc đến chuyện cũ Chung Thần Lạc xuýt chút đã quên này lúc nhớ lại có hơi xấu hổ.

"Không phải huynh nói khi nào ta đáp được hai câu thơ thì mới tặng cho ta sao?"

"Bây giờ thì không cần, ta toàn tâm toàn ý muốn tặng đệ hai câu thơ này." - Đế Nỗ cười, vẫn là nụ cười đẹp đẽ mà anh có nhưng trong ánh mắt là nuông chiều, dịu dàng không thể che giấu.

"Tình duyến nhược tinh thần, Nhất thuấn khắc vĩnh hằng
Hồi ức thi lợi nhận, Hoa phá thì dữ phân."* - Lý Đễ Nỗ khẽ đọc hai câu thơ mình đề.

(*) "Tình duyên tựa sao trời, chớp mắt cũng là vĩnh hằng
Hồi ức tựa lưỡi dao, cắt ngang qua giờ khắc."

Thần Lạc cũng nhẩm theo hai câu thơ, sau đó cậu bỗng cười khúc khích: 

"Bởi vì rất thích chữ của huynh nên ta cũng đã ngày đêm suy nghĩ để đối lại thơ. Thật ra ta cũng nghĩ ra câu đối rồi, chỉ là nếu như không được hay thì họ Lý nhà huynh không được cười nhạo ta."

"Thơ của Chung công tử, ta nào dám chê cười. Nào, mời." - Lý Đế Nỗ di chuyển từ đầu thuyền, ngồi xuống đối mặt với Thần Lạc ở giữa thuyền.

"Cẩm sắt nhạ lệ ngân, cô nhạn lạc hoàng hôn
Tầm cộng chẩm chi ân, Tứ hải hà xử vấn." *

(*) "Đàn gấm làm hoen lệ, nhạn hoàng hôn cô độc
Đi tìm ân nghĩa chung gối, bốn bể biết tìm đâu?" 







___________________________

*: Mấy cây thơ này là lời bài hát mình trích ra từ bài 'Chỉ hỏi nàng có bằng lòng?' của Hồ Hạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net