Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói khi ở trên giường, nhất là sau khi hoan ái, dù sến rện cách mấy cũng chẳng thấy buồn nôn.

Quần áo trên người Kim Trí Tú không biết từ lúc nào cũng đã được cởi sạch, cứ như vậy nằm úp sấp trên tấm lưng nhẵn mịn của tiểu mỹ nhân dưới thân. Một chiếc mền mỏng vắt ngang qua người, nhưng chỉ che khuất được bờ mông của Kim Trí Tú và cặp đùi đẹp đang dây dưa cùng nhau của hai cô. Kim Trí Tú hôn vai Kim Trân Ni, dùng giọng nói khêu gợi thì thầm bên tai: "Chị yêu, chị thật mê người."

Kim mỹ nhân vẫn còn chưa hồi phục khí lực, thân thể đang bay nhè nhẹ như trong ruột bông. Nghiêng đầu, vẻ đỏ ửng trên mặt vẫn chưa rút hết, đôi mắt khép hờ cùng đôi lông mi run nhè nhẹ càng tăng thêm phần mê say, sẵng giọng nói: "Dẻo mỏ quá đi."

Kim Trí Tú chớp chớp mắt nhìn cô, nói một câu hai nghĩa: "Rõ ràng chị thích mà."

Quả nhiên sau khi nghe xong, mặt Kim Trân Ni càng đỏ hơn nữa, không dám nói thêm lời nào, để tránh cho câu đứng đắn cũng bị cô phết thêm hương sắc trở thành nói hươu nói vượn. Cũng chỉ có lúc thế này, Kim Trí Tú mới chiếm được thượng phong trong cuộc đấu khẩu, nếu là bình thường cô nhất định đã bị Kim Trân Ni xỉa xói châm chọc đến vô cùng nhục nhã (...).

"Chị và Khâu Lộc Minh đã nói chuyện gì mà lâu vậy?" Kim Trí Tú vốn không muốn hỏi vấn đề giết chết phong cảnh dường này, nhưng cứ giấu trong lòng quả thật khó chịu vô cùng, không nhịn được nên yếu ớt hỏi.

Kim Trân Ni nghe thấy cô hỏi vậy, tức thì hiểu ra, trở nên tỉnh táo hoàn toàn, nhưng Kim Trí Tú vẫn đang nằm trên lưng ép cô đến thở không xong, hơn nữa ở tư thế này, cô không thể nhìn thấy ánh mắt của Kim Trí Tú, đành nói: "Em trước xuống đi, tôi có lời muốn nói."

Kim Trí Tú hôn lưng cô, có chút không tình nguyện xoay người xuống dưới, còn xoay Kim Trân Ni nằm đối diện với mình, dán chặt vào cô, lúc chạm vào hai vùng mềm mại trước ngực còn Ưm một tiếng (...), sau đó nói: "Chị nói đi."

Kim Trân Ni vẫn không quen để thân mình trần trụi đối mặt với nhau như vậy, sau khi kéo mền che hết người mới thu hồi thẹn thùng, chăm chú nhìn Kim Trí Tú.

Đây vốn là một chủ đề nghiêm túc, hơn nữa một giờ trước hai cô còn đang tự đoán lẫn nhau, rối rắm không ngừng, nhưng giờ phút này thẳng thắn nói ra, ngược lại trong lòng chẳng còn ngăn cách. Lòng của hai cô không còn giả tạo, cũng không còn khoảng cách với nhau, mà thiếp gần đến như hòa thành một thể, thậm chí nhịp tim cũng đập giống nhau.

Kim Trân Ni vuốt hai má xinh đẹp hơi chút nhỏ gầy của Kim Trí Tú, nhẹ nói một câu: "Thật xin lỗi."

Kim Trí Tú tức thì cau chặt lông mày, ba chữ thật xin lỗi có rất nhiều hàm ý, hơn nữa bình thường vế sau chẳng phải lời tốt lành gì, ví dụ như "Thật xin lỗi, chúng ta không thể bên nhau được." hay những lời linh tinh khác... Nếu giờ khắc này Kim Trân Ni dám nhẫn tâm nói ra lời chia tay, Kim Trí Tú không dám chắc sau khi nghe xong liệu mình có lập tức bóp chết cô không.

Tay Kim Trân Ni vươn tới ấn đường của Kim Trí Tú, chậm rãi vuốt lên đôi lông mày của cô: "Mong em tha thứ cho tôi không đủ dũng cảm, không thể đứng trước mặt bố mẹ nói ra chuyện chúng ta. Có điều sau khi em rời khỏi, tôi đã thẳng thắn trước mặt bố mẹ rồi. Tôi nói cho bố mẹ biết, tôi yêu Kim Trí Tú."

Kim Trí Tú lập tức xúc động đến đỏ vành mắt, khẽ gọi tên cô: "Kim Trân Ni."

Khóe miệng Kim Trân Ni hơi nhếch lên một chút, nhưng lại rất nhanh hạ xuống, khẽ thở dài một hơi: "Nhưng, bố mẹ không đồng ý."

Lòng Kim Trí Tú lại lần nữa nhấc lên, vội vàng nói: "Kim Trân Ni, chị không được phép rút lui!"

Kim Trân Ni kêu "Ôi!" một tiếng, ai oán nhìn Kim Trí Tú: "Đau."

Hóa ra Kim Trí Tú vì nhất thời nóng ruột, tay tạo lực véo tới thịt bên hông Kim Trân Ni, đến khi nghe thấy Kim Trân Ni kêu đau mới ý thức được, vội vàng buông tay ra, còn nhẹ nhàng xoa xoa.

Kim Trân Ni lại u oán nói tiếp: "Ngứa."

Có điều Kim Trí Tú đã sờ đến nghiện, tay từ bên hông chạy đến tấm lưng nhẵn mịn của cô.

Như vậy còn làm sao nói?! Kim Trân Ni không nhịn được mở miệng ngăn cản: "Ngừng."

Lúc này Kim Trí Tú mới thỏa ước nguyện Ha một tiếng, ôm chặt Kim Trân Ni, để khoảng cách giữa hai cô gần hơn, nhìn vào mắt Kim Trân Ni, thâm tình nói: "Đồng ý với em, chị sẽ không dễ dàng thỏa hiệp được không? Em sẽ dùng thành ý để cảm động bố mẹ chị, để hai người họ yên tâm giao chị cho em. Kim Trân Ni, em yêu chị, em muốn chăm sóc chị cả đời."

Tâm Kim Trân Ni nháy mắt hòa tan, lời yêu của Kim Trí Tú giống như một đầm lầy ngọt lịm làm cô không kiềm chế được hãm sâu vào, chẳng muốn rời đi. Bao nhiêu lo lắng bất an lúc trước đều bị vứt ra sau đầu, cô hoàn toàn tin tưởng Kim Trí Tú là người nói được làm được.

Vốn định cười nhạo Kim Trí Tú bằng câu "Hôm nay miệng như lau mật, nói lời nào cũng ngọt hết nha", nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, Kim Trân Ni có thể tưởng tượng được hậu quả khi nói lời này, Kim Trí Tú nhất định sẽ xuyên tạc nó đến nỗi khiến cô đỏ mặt. Điểm một chút chóp mũi của Kim Trí Tú, sắc mặt cố ý nghiêm nghị, cứng rắn hung dữ nói: "Tôi sẽ nhớ kỹ những lời này, không được ký ngân phiếu khống, nếu không đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt*."

(*: Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn cay độc. Ở đây, chữ "thủ" (tay) và "lạt" (cay)

Kim Trí Tú rất phối hợp làm ra bộ dạng hoảng sợ: "Ai nha, sợ thật đấy!" sau đó há miệng ngậm ngón tay Kim Trân Ni đang chỉ vào, mập mờ bảo, "Tay chị chẳng hề cay chút nào."

Ngón tay đột nhiên bị ngậm khiến tâm Kim Trân Ni cũng rục rịch theo, không chút nghĩ ngợi đè Kim Trí Tú dưới thân, còn nở một nụ cười tà mị: "Muốn thì cứ nói thẳng đi!"

Kim Trí Tú lúc này mới ý thức được, mặt nóng bừng lên, cô căn bản không có ý đó! Muốn phản công nhưng lại phát hiện chân tay đều vô lực. Được rồi, dù sao cũng chẳng phải lần đầu bị đè, phản kháng không được thì tốt nhất là hưởng thụ đi (...).

Kim Trân Ni nhìn thấy vẻ mặt cô cam chịu, điển hình của được tiện nghi còn khoe mẽ, bộ dạng đặc biệt vô sỉ. Có điều Kim Trân Ni chẳng những không cười nhạo, còn cảm thấy thật đáng yêu. Đây có lẽ là cái người ta hay nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi!

Hôn lên môi Kim Trí Tú, dịu dàng chiếm đoạt cô.

Còn Kim Trí Tú đã sớm quên vấn đề cô vừa hỏi, Kim Trân Ni và Khâu Lộc Minh rốt cuộc nói chuyện gì?

Tuy tận tình dây dưa đến gần rạng sáng, nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến hai cô tỉnh dậy lúc tám giờ. Nằm trên giường cũng chẳng lấy được tiền lương (...), hai cô vẫn cần phải đi làm.

"Hay là hôm nay nghỉ làm đi!" Kim Trí Tú từ phía sau ôm lấy Kim Trân Ni, không cho cô mặc quần áo.

Kim Trân Ni quay đầu liếc mắt: "Đại tiểu thư của tôi, em là nữ thái tử của MUMU, có thể nói không đi là không đi, còn tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không đi sẽ bị trừ tiền lương đấy, hơn nữa..." Kim Trân Ni tăng thêm ngữ khí, "Nếu có lỗi để mẹ em bắt được, tôi sợ bà ấy quan báo tư thù, lập tức cho tôi cuốn gói."

Lần trước lúc ở [Tempt club], Kim Trí Tú đã đem chuyện cô là con gái Lục Liên Thủy - chủ tịch MUMU một hai nói hết cho Kim Trân Ni nghe. Kim Trân Ni sau khi biết được, kinh ngạc rất lâu. Cô không thể không tin duyên phận giữa cô và Kim Trí Tú, đồng thời cũng bội phục sự cố chấp của cô. Không phải ai cũng có thể thắng được sự hấp dẫn của tiền tài, còn cô lại thà từ bỏ quyền thừa kế một công ty cực lớn dù mất cả đời cũng không kinh doanh tới được, chứ không nguyện nhận Lục Liên Thủy làm bố.

Tay Kim Trí Tú bắt đầu chuyển qua trước ngực Kim Trân Ni, vuốt ve lên đỉnh bồng đào: "Cứ để bà ấy làm, em còn ước gì đấy! Kim Trân Ni, chị không cần phải đi làm, em nguyện ý nuôi chị mà."

Kim Trân Ni bắt lấy bàn tay không an phận của cô, có chút thở gấp nói: "Tôi không muốn ở nhà làm bà nội trợ." Nói xong giống như chợt nhớ gì đó, xoay người đối mặt với Kim Trí Tú, véo lỗ tai cô, hung tợn nói, "Có phải em muốn bỏ tôi ở nhà, sau đó đi ra ngoài lập tam cô tứ thiếp không?"

Kim Trí Tú lập tức kêu oan: "Chị dữ như vậy, em nào dám nha!"

"Cái gì? Bởi vì tôi dữ nên em mới không dám?" Kim Trân Ni nhướn mày.

"Chị trước buông tay đã."
Kỳ thật tay Kim Trân Ni cũng không dùng lực, Kim Trí Tú lại khoa trương vuốt vuốt lỗ tai. Sau khi cô buông tay ra, lớn tiếng "nói thầm": "Người đàn bà chanh chua."

Sau tên "độc phụ" Kim Trí Tú lại đặt thêm cho Kim Trân Ni một tên mới. Kim Trân Ni vừa định hạ tiếp độc thủ thì Kim Trí Tú đã vội vàng bắt lấy hai tay cô, đẩy cô ngã xuống giường, sau một phen vừa hôn vừa sờ, mới nói: "Trừ chị ra, ai em nhìn cũng chướng mắt." Còn sửa lại ca từ, hát lớn lên, "Trên đời chỉ có Trân Ni tốt thôi!"

Kim Trân Ni rốt cuộc thỏa mãn cười rộ lên, sờ sờ đầu cô: "Ngoan, thế mới ngoan chứ."

Chỉ đúng một giây đồng hồ sau, hai người đang thân mật triền miên trên giường đồng thời hét lớn "A--"

Kim Trí Tú kéo mền lên che người cô và Kim Trân Ni, còn âm thầm may mắn Kim Trân Ni bị cô đè dưới thân, bằng không đã bị người không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa nhìn thấy hết. Dù cho đó là mẹ cô, là mẹ chồng người phụ nữ của cô, cho dù bà cũng là phụ nữ thì cũng không được thấy, ngoại trừ cô, không ai được nhìn Kim Trân Ni. Dù cho cô có bị mẹ cô nhìn thấy trong bộ dạng lõa thể (...), cũng không cần để ý nhiều đến vậy.

Kim Trân Ni ở trong lòng lật ra vô số ánh mắt xem thường, không tiếng động hò hét, "Trời xanh ơi, mặt đất ơi, Quan Âm tỷ tỷ mau hiển linh đi! Mau thu phục ngay kẻ không biết là yêu hay là quỷ tên Kim Nhã này!" Nếu không, cô nhất định sẽ bị giày xéo đến vào bệnh viện tâm thần mất thôi.

Kim Trân Ni chỉ hận không biết yêu thuật, cô muốn hóa thành một luồng khói nhẹ âm thầm biến đi! Không biến mất được, cô chỉ có thể chui cả người vào trong chăn, còn oán hận cắn Kim Trí Tú một cái. Kim Trí Tú bất ngờ hừ một tiếng, tình cảnh này thì không cần mơ màng.

Kim Trí Tú không biết mặt mình nên đỏ hay trắng, giả lả hỏi người đang đứng trước cửa: "Mẹ, tại sao lại về đây rồi?" Còn sớm như vậy, là cố ý đi!

Kim Nhã không nói gì, chỉ chậc chậc hai tiếng rồi xoay người bước đi.

Kim Trí Tú thở dài một hơi, may là Kim Trân Ni không nhìn thấy được, nếu không nhất định sẽ phát điên. Mẹ của cô tuy không nói gì, nhưng trên mặt bà lại viết bốn chữ thật to, đồi phong bại tục.

Kim Trí Tú vén chăn lên, dưới con mắt chất vấn của Kim Trân Ni, cô thấy tủi thân đến sắp rơi lệ: "Em cũng không muốn bà ấy về sớm vậy mà."

Kim Trân Ni hừ một tiếng: "Bà ấy rõ ràng muốn trở về bắt kẻ thông dâm!"

Kim Trí Tú hôn mặt cô, cười nói: "Cái gì bắt kẻ thông dâm chứ? Chúng ta là quang minh chính đại ngủ với nhau. Như vậy cũng tốt, mẹ sẽ không còn lý do gì tách chúng ta ra nữa, đêm nay em còn muốn được ngủ với chị."

Cơn giận của Kim Trân Ni còn chưa tiêu hết, bực bội đẩy Kim Trí Tú, đứng dậy mặc quần áo, cũng không nói một lời, nhưng trên mặt rõ ràng viết ba chữ, nằm mơ đi!

Kim Trí Tú thật muốn khóc, cô có trêu chọc ai đâu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net