Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm qua, vì để chịu đòn nhận tội, Kim Trân Ni cố ý mặc một chiếc váy ngủ hơi mỏng quyến rũ Kim Trí Tú. (...) Chiếc underwear màu đen khêu gợi bên trong như ẩn như hiện, còn đôi chân thon dài Kim Trí Tú cực kỳ mê luyến thì đang lộ ra.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng Kim Trí Tú lấy một chiếc áo sơ mi trắng từ tủ quần áo, phủ thêm cho Kim Trân Ni rồi mới xuống lầu.

* * *

Mùi cà phê đang nồng đậm trong phòng khách. Kim Nhã bưng một ly Starbucks trên tay, trên bàn trà còn để thêm hai ly khác, hẳn là mua trên đường về. Sở thích dùng bữa sáng bằng một ly cà phê chắc chỉ người trước mặt này mới có. Đây cũng là đam mê duy nhất mà Kim Nhã và Kim Trân Ni không bất đồng với nhau (...).

"Mẹ, chào buổi sáng." Kim Trí Tú cười híp mắt vấn an Kim Nhã. Đương nhiên đây chẳng phải điểm chính mà điểm chính là tay cô đang ôm lấy eo Kim Trân Ni (cũng chính là hình ảnh hoạt sắc sinh hương thuộc loại hạn chế mà Kim Nhã hay nói), thoải mái đứng trước mặt mẫu thân đại nhân của mình.

Kim Trân Ni cũng như chim nhỏ nép vào trong lòng Kim Trí Tú (...), nhoẻn một nụ cười ngọt ngào: "Chào buổi sáng, dì."

Kim Nhã buông tạp chí trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai cô. Trên mặt phá lệ không có chút trào phúng hay một tia bất mãn, còn nở nụ cười lịch sự nhã nhặn, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng." (...)

Một màn bao nhiêu ấm áp! Được rồi, ba người sống chung một nhà, ba người ở chung vô cùng hòa thuận (...). Vào lúc này, ai cũng tạm thời mắc một loại bệnh gọi là mất trí nhớ, hơn nữa nhìn từ các biểu hiện cũng có thể biết bệnh không nhẹ chút nào, tựa như vài phút trước chẳng hề có cảnh Kim Nhã nhìn thấy hai cô lăn giường, mà đó chẳng qua là ảo giác của hai cô bởi thời gian dài áp lực mà tạo nên (...).

Có điều hai cô rất nhanh liền hiểu nguyên nhân vì sao thái hậu từ ái như thế (...).

Kim Nhã từ sô pha đứng dậy, trang phục trên người bà không còn là váy dài đẹp đẽ, nhẹ nhàng muôn đời của một quý phu nhân, mà là tiêu chuẩn của thời trang công sở, tư thế một nữ cường nhân thông minh giỏi giang.

Kim Trân Ni lại một lần nữa thấy rằng Kim Nhã không thể là mẹ của Kim Trí Tú, mà chỉ có thể là chị cô. Bà chẳng hề khác với những nữ ngôi sao điện ảnh, dù đã hơn 40 tuổi, ngoại trừ vẻ thành thục thì không hề có một chút dấu hiệu tuổi tác, vầng trán trơn bóng, thậm chí khóe mắt cũng chẳng có chút nếp nhăn. Đương nhiên tất cả đều là công lao của một phương pháp gọi là Dương Thai Tố gì đó. Kim Trí Tú từng nói với cô, từ khi bắt đầu được 35 tuổi, Kim Nhã đi Thụy Sĩ mỗi năm một lần, một lần đi tiêu tốn hơn hai mươi vạn cho một liệu pháp gì đó. Vì thế, Kim Trân Ni hoàn toàn có lý do để tin, lúc Kim Nhã sáu mươi tuổi cũng chẳng hề thua kém Phan Nghinh Tử, hoặc không chừng còn có thể như Lưu Hiểu Khánh, trở thành một huyền thoại không già (...).

Kim Trí Tú buột miệng hỏi: "Mẹ mặc như vậy định đi làm đó à?"

"Đúng đấy, bắt đầu từ hôm nay, mẹ và hai đứa cùng đi làm."

Kim Trân Ni và Kim Trí Tú liếc nhau, phản ứng đầu tiên chính là cơ hội yêu đương vụng trộm của hai cô ở văn phòng cũng bị Kim Nhã vô tình tước đoạt (...).

Kim Trí Tú hỏi: "Với chức vụ gì?"

Ở MUMU, mặc dù Kim Nhã là kẻ giấu mặt hai tay nắm chuôi, không lâu nữa còn là bà chủ MUMU; nhưng ở công ty, chức vị của bà chỉ có thể là trợ lý của chủ tịch. Sau khi Diệp Mạn Điệp được Lục Liên Thủy bổ nhiệm làm tổng giám đốc, Lục Liên Thủy cũng rất ít xuất hiện ở công ty; vì vậy, Kim Nhã đương nhiên cũng theo ông mai danh ẩn tích, đến bây giờ đột nhiên muốn gióng trống khua chiêng về MUMU làm, lý do đương nhiên không thể nông cạn như vậy. Nếu Kim Nhã chỉ muốn tra tấn Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni, như vậy chỉ cần vài lần vô thanh vô tức xuất hiện như vừa nãy sau lưng hai cô đã có thể giết người vô hình, hoàn toàn không cần lao công khổ sự.

Kim Nhã uống hết ly cà phê, tao nhã nói: "Giám đốc bộ phận quảng cáo."

* * *

Kim Trí Tú và Kim Trân Ni sau khi thay quần áo xong, cả ba người cùng bước ra cửa. Trước đó, Kim Trí Tú đã xung phong nhận việc lái xe cho Kim Trân Ni, bao đón bao đưa đi làm. Được rồi, vì hai cô cùng đi làm cho nên coi như nhân tiện đưa đón, bây giờ thấy Kim Nhã không hề có chút ý tứ lái xe, mà lái xe chuyên dụng Hình Tứ của bà cũng không ở cạnh. Kim Trí Tú biết kể từ hôm nay cô còn phải đảm nhiệm lái xe cho mẹ; hơn nữa, cũng từ ngày mai, Kim Trân Ni chắc chắn sẽ không chịu ngồi xe cô, trong lòng âm thầm kêu khổ, bước đến gara lấy xe.

"Hai đứa phát triển thật nhanh nha!"

Kim Trân Ni luôn cúi đầu. Khi đứng trước Kim Nhã, cô luôn có cảm giác áp lực vô hình. Cô không thể đoán được "mẹ chồng tương lai" này rốt cuộc bán thuốc gì trong hồ lô. Bố mẹ cô tuy không đồng ý cho cô quen với Kim Trí Tú, ít nhất cũng nói thẳng ra không hề che giấu. Còn Kim Nhã, từ ban đầu không chịu lại chuyển thành đồng ý, thái độ bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ khiến cô nhất thời không kịp phản ứng. Loại cảm giác ấy giống như đang bước vào bãi mìn, mặt ngoài nhìn như an toàn nhưng kỳ thật phía dưới chôn giấu đầy bom, không chừng một ngày nào đó không cẩn thận đạp lên một quả, sẽ bị nổ đến tan xương, cho nên khi ở chung với Kim Nhã, cô chỉ có thể dè dặt cẩn thận.

Nghe Kim Nhã hỏi, Kim Trân Ni ngẩng đầu, có câu "thua người không thua trận", dù trong lòng rất căng thẳng nhưng khí thế không hề thua kém Kim Nhã, mở miệng cười: "Nếu ý ngài chỉ việc lên giường thì không tính là nhanh. Năm năm trước đã có rồi."

Mặt Kim Nhã hoàn toàn chẳng có chút kinh ngạc, giống như đã sớm biết, chậc chậc hai tiếng: "Năm năm trước hình như Trí Tú còn chưa trưởng thành?" Ngụ ý, Kim Trân Ni bụng đói vơ quàng đến ngay cả vị thành niên cũng không tha.

"Đó là do dì dạy dỗ có cách, nên điều cần biết đều biết cả!" Kim Trân Ni bốn lạng ngàn cân đáp trả, ý của cô nói Kim Nhã "dạy con có cách" (...), đương nhiên hàm ý Kim Trí Tú mười tám tuổi đã cùng người lên giường, gia giáo thật chẳng ra sao.

Làm sao Kim Nhã nghe không hiểu, chỉ hỏi: "Đúng rồi, bố mẹ cô làm gì?"

Kim Trân Ni không biết vì sao bà đột nhiên hỏi vậy, đầu chợt nghĩ, nếu có một ngày mẹ cô và Kim Nhã ngồi chung một bàn, không biết sẽ nảy lửa như thế nào? Nếu cô đã quyết định cùng Kim Trí Tú một chỗ, ngày đó nhất định sẽ sớm đến thôi, giờ chỉ cần chờ đợi (...): "Bố tôi làm ở cơ quan nhà nước, mẹ tôi làm buôn bán nhỏ."

Nhắc đến, Kim Trân Ni cũng được coi như con quan, còn mẹ cô làm buôn bán không tính lớn cũng không phải nhỏ, nhưng mỗi lần cô đều giới thiệu khiêm tốn như vậy, thật giống như bố cô chỉ là một nhân viên văn phòng, còn mẹ cô như người bán ngồi vỉa hè. Không biết Kim Nhã có nghĩ như vậy hay không, nhưng ít nhất đa số bạn học của Kim Trân Ni trước đây đều nghĩ vậy.

Kim Nhã lại hỏi: "Trong nhà chỉ có mình cô?"

Kim Trân Ni thành thật khai báo: "Còn có hai chị gái đều đã kết hôn."

Kim Nhã nói lời thấm thía: "Lớn lên trong một gia đình như vậy, người nhà của cô hẳn không đồng ý cô yêu phụ nữ nhỉ?"

Hóa ra bà ta muốn hỏi chuyện này, Kim Trân Ni đang do dự xem có nên nói ra ý của hai bậc trưởng bối trong nhà cho Kim Nhã biết hay không thì Kim Trí Tú đã lái xe đến trước mặt hai người, hạ cửa sổ: "Nói chuyện gì vậy? Lên xe nói sau."

Từ sau khi bị Kim Trân Ni mắng là kẻ phá tiền, nếu chỉ là đi làm, Kim Trí Tú sẽ không đụng đến chiếc Ferrari hay chiếc BMW của mình, đương nhiên càng không dám nói với Kim Trân Ni, cô còn đang nuôi một chiếc Bentley. Cô và Kim Trân Ni đều là người thích xe nhưng bất đồng ở chỗ, cô thích liền đi mua về, chỉ đến mỗi lần trả tiền vay mua xe hàng tháng mới sinh ra một tia hối hận, còn Kim Trân Ni chỉ đơn thuần là thưởng thức, chiếc Tiida Kim Trân Ni lái đã là vô cùng khiêm tốn, thậm chí khiêm tốn đến mức không thể hợp với thân phận nữ vương của cô (...Đây là Kim Trí Tú cho rằng vậy). Vì đón ý nói hùa cách làm người khiêm tốn của Kim Trân Ni, người thích phong cách rêu rao như Kim Trí Tú phải đi mua một chiếc xe nhỏ tồi tàn (...), chính là chiếc Cooper S đỏ cô đang lái đây.

Quả nhiên khi Kim Nhã nhìn thấy xe của Kim Trí Tú liền cau mày. Loại xe chỉ giá trị bằng một lần Dương Thai Tố này hoàn toàn không hợp với thân phận bà.

Mẹ con liên tâm, Kim Trí Tú đương nhiên biết mẫu hậu cô đang nghĩ gì. Trước khi Kim Nhã kịp làm khó dễ, vội vã cướp lời: "Mẹ, nếu mẹ không quen ngồi xe này, trong gara vẫn còn hai chiếc đấy, mẹ tùy tiện lái, hoặc là gọi chú Tứ tới đón mẹ cũng được."

Kim Nhã liếc cô một cái, oán giận: "Đúng là đồ bất hiếu. Có vợ không cần mẹ nhỉ? Nuôi cô lớn như vậy mà ngồi nhờ xe cũng không cho?"

Kim Trí Tú ngượng ngùng cười: "Sao có thể nha!" Rõ ràng là chính mẹ ghét bỏ cơ mà.

Mở cửa, Kim Nhã ngồi vào chỗ ghế lái phụ mà bình thường luôn thuộc về Kim Trân Ni.

Kim Trí Tú vẻ mặt đau khổ nhìn Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni không nói gì, chỉ ngồi vào băng ghế sau, lấy điện thoại ra nhấn nhấn một hồi.

Điện thoại di động của Kim Trí Tú vang lên, mở ra thấy có một tin nhắn mới:Bỏ đi, mẹ em lớn tuổi, nên để cho mẹ ngồi. Kính già yêu trẻ là đức tính tốt.

Kim Trí Tú thiếu chút nữa bật cười, nhưng bị một ánh mắt hung ác từ sau bắn tới, vội vàng thu lại nụ cười. Khởi động xe, nhấn ga lái đi, trên đường lén lút nhắn một tin đáp lại:Kim Trân Ni, chị thật hiếu thuận. Yêu chị chết mất!

Nếu để Kim Nhã đọc được hai tin nhắn này, không biết bà có tức giận đến đốt thùng xăng, cùng các cô đồng quy vu tận không?

* * *

Sắp đến công ty, nhưng từ xa đã nhìn thấy trên quảng trường tụ tập đầy người, trên tay còn cầm các loại biểu ngữ, đeo ruy băng và nhiều thứ khác... Kim Trí Tú hỏi: "Hử? Những người này làm gì vậy?"

Kim Trân Ni nghe cô nói vậy, cũng hạ kính xe xuống đưa đầu ra nhìn. Lúc nhìn thấy cái tên viết trên biểu ngữ cùng ảnh chụp trên bảng thì lập tức nhăn mày.

Kim Nhã dù nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng lại giải đáp nghi vấn cho Kim Trí Tú: "Những người này là fan của Ngôn Ngôn."

Kim Trí Tú càng hiếu kỳ: "Fan của Ngôn Ngôn sao lại ở đây?"

Kim Nhã nghiêng đầu liếc cô: "Con chỉ biết yêu đương, ngay cả người mẫu mới ký hợp đồng đại diện của sản phẩm cũng không biết. Thật không biết con làm giám đốc nhãn hàng kiểu gì nữa?"

Tuy chuyện ký hợp đồng với người mẫu là việc của bộ phận quảng cáo nhưng Kim Trí Tú là giám đốc nhãn hàng, dù không cần sự cho phép của cô nhưng ít nhất cũng phải biết việc này, mà Kim Trí Tú lại hoàn toàn chẳng biết, liền bối rối nhìn Kim Nhã: "Của nhãn hàng nào?"

"AK."

Sau khi Kim Nhã phun ra hai chữ, Kim Trân Ni ngồi ở băng ghế sau tức thì ngây ngốc, đồng thời nhớ tới câu Kim Nhã nói khi ở nhà. Bà bây giờ là giám đốc bộ phận quảng cáo của MUMU.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net