Vỡ đôi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: hơi dài:>
Khuyên khi các bạn đọc chap này, nên nghe vài bản nhạc buồn ơi là buồn để có cảm xúc hơn nha >3










Park Chaeyoung một bác sĩ thực tập đang ngồi trên dãy ghế hàng lang trống, trên tay là tập hồ sơ... có vẻ là thông tin bệnh nhân mà cô ấy sẽ phụ trách. Nghe đâu người mà cô phụ trách là một cô gái, còn trẻ nhưng lại bị một căn bệnh đã qua giai đoạn cuối...không còn cách cứu chữa nữa.

" Bệnh nhân tên là Kim Jisoo... giới tính nữ..."

" Cái gì? Chỉ mới có 20 tuổi thôi á..."

" U não ác tính... đã giai đoạn cuối..."

Đọc đến đây, đột nhiên Chaeyoung liền trở nên kinh ngạc không tin vào mắt mình và không tin những gì mình vừa mới đọc...

Một cô gái chỉ mới ở độ tuổi 20, cái độ tuổi người ta gọi là đẹp nhất của đời người bao nhiêu nguyện vọng ước mơ đều nằm trong đó nhưng rồi cuối cùng lại nghe tin mình bị bệnh... thậm chí đã đến giai đoạn cuối cùng có cứu cũng vô dụng.

Chỉ có thể nằm đó mà chờ chết... thôi sao?

....

Jisoo chập chững mở đôi mắt khép lâu của mình ra, sau đó vội nhắm lại vì không quen với ánh sáng chiếu rọi vào đồng tử mình. Cô mất khá lâu mới mở mắt được bình thường, đầu óc đột nhiên cảm thấy mơ hồ không biết đây là nơi nào cho đến khi mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào cánh mũi.

Là bệnh viện!

Jisoo ngay lập tức chán nản nhắm mắt lại.

Sau đó lại mở mắt nhìn xung quanh, trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại một mình cô. Cô đoán chắc mẹ của mình đã về nhà lấy đồ rồi, Jisoo nuốt nước bọt cảm thấy cổ họng mình khô khan đến lên tiếng cũng khó khăn... vì bây giờ chỉ có một mình cô chẳng có ai giúp đỡ nên Jisoo đành tự mình rót nước vậy.

Jisoo chặt vật ngồi dậy, bàn tay của Jisoo run run với chạm vào bình nước, nhưng bình nước cách ngón tay cô lại quá xa nên phải phiền cô xích lại thêm một chút...

Ngay khoảng khắc ngón tay cô gần chạm vào tay cầm binh nước thì Jisoo chới với mà muốn ngã, tiếng mở cửa vang lên nhưng Jisoo không nghỉ ngơi nhiều vì điều mà cô bây giờ đang nghĩ đến chính là...

Cô đây... sắp NGÃ SML RỒI!!

" Jisoo!"

Nhưng không biết là vị cứu tinh nhanh tay nhanh chân nào đó đã bay đến và đỡ được cô, Jisoo ngay lập tức ngã vào vòng tay người kia. Hương thơm nước hoa Celine bay vào mũi của cô và trong giây phút đó Jisoo đã biết được người cứu được mình là ai.

" Không sao chứ?"

Người con gái có gương mặt đậm nét phương Tây đỡ cô dựa vào thành giường

Jisoo ngước lên, chất giọng khàn đặc yếu ớt lên tiếng hỏi.

" Lisa, mày đến khi nào?"

" Đến lúc mày vươn tay không tới sắp té đó!"

Thì ra người con gái có mái tóc màu hồng cam này tên là Lisa, cô ta là một người rất thân của Jisoo khi cả hai còn học cấp 2... thậm chí cô ta cũng là người kêu Jisoo đến bệnh viện xét nghiệm khi nhận ra sức khỏe của cô càng suy yếu...

Nhưng không ngờ lại lòi căn bệnh đã ở giai đoạn cuối.

" Lisa, tao muốn uống nước!"

" Được rồi được rồi, ngồi im đi...tao sẽ đem đến!"

Lisa vội vàng đặt hộp cháo trên tay mình lên bàn rồi loay hoay rót nước cho cô, Jisoo hai tay nhận lấy ly nước không chần chừ mà đưa nhanh lên môi uống cạn một hơi.

" Mày đói chưa? Tao có mua cháo này!"

Jisoo im lặng, không biết rằng bản thân mình đang đói hay không?

" Tao có nghe mẹ Kim nói từ sáng tới giờ mày chưa ăn gì nên bây giờ phải ăn lót dạ một chút rồi!" Lisa nói, sau đó tìm cho một cái kế bên cạnh giường cô rồi ngồi xuống.

Vừa mở nắp hộp, mùi hương của cháo bay lên ngay lập tức xộc vào mũi của cả hai đặc biệt là Jisoo. Lisa mỉm cười nhẹ, chu miệng thổi nhẹ vào hộp cháo trên tay...sau đó múc một muỗng thổi thật lâu rồi đưa nó đến trước mặt Jisoo.

" Tao tự ăn được!"

Jisoo nhìn Lisa nói, nhưng cô ta không nói gì chỉ ngồi đó nhìn cô và chờ đợi. Nhìn Lisa kiên quyết muốn đút cho mình ăn như vậy, Jisoo nhìn thấy cũng ngại liền nhướn người nhận lấy muỗng cháo từ Lisa. Cô bạn thân kia nhìn thấy cô ăn muỗng cháo do mình đút liền vui vẻ cười rất tươi.

" Tao no rồi, không ăn nữa!"

" Thôi nào, còn một muỗng nữa thôi mà!"

Jisoo nghe xong liền im lặng.

" Lisa này..."

" Sao thế?"

" Chuyện mấy ngày hôm nay, đặc biệt là về căn bệnh của tao..."

"..."

" Đừng nói cho Jennie biết nhé!"

Lisa im lặng, không khí trong phòng đột nhiên ảm đạm vô cùng.

" Được, tao sẽ không nói cho em ấy biết đâu..."

Lisa đã ra khỏi phòng từ lâu, bây giờ trong phòng còn lại một mình cô. Ngước mắt nhìn lên đồng hồ, đã sắp 5 giờ... đã tới giờ mà người cô yêu tan học. Nếu là mọi lần, cô sau khi hoàn thành công việc xong ở cơ quan sẽ lái xe đến đón Jennie và cùng nàng đi chơi hoặc đi ăn nhưng hiện tại cô đây đang làm trên giường bệnh, tay cắm đầy dây nhợ huống hồ gì giờ đây Jisoo mệt lả người, một chút sức di chuyển cũng không có nói gì là rời khỏi đây.

Jisoo với lấy chiếc điện thoại trên đầu tủ, nhắn tin cho ai đó.

....

" Jennie ah, mình về đây! Tạm biệt nhé!"

" Được, tạm biệt!"

Jennie vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt người bạn của mình, nhìn bạn mình lên xe mà nàng tự hỏi tại sao người kia vẫn chưa đến. Chẳng lẽ là công việc nhiều quá chưa xong, nhưng nếu có như thế thì Jisoo sẽ đều nói lại với nàng.

Vừa nghĩ, chiếc điện thoại trong túi nàng reo lên.

- Jennie ah, công việc ở cơ quan nhiều quá! Chắc có lẽ phải tăng ca nên không thể đến rước em được. Em đi nhờ xe bạn hoặc bắt xe bus về đi nhé! Xin lỗi em nhiều nha!_

Jennie có chút buồn sau khi đọc được dòng tin nhắn vừa đến, tại đã hơn ba ngày rồi hai người họ chưa gặp nhau. Nói thật, nàng rất nhớ người yêu của nàng... nàng mong muốn hôm nay cô sẽ đến và hai người sẽ ở bên nhau nhưng không ngờ lại không được gặp.

- Được, em biết rồi!_

Nàng tắt điện thoại, nhét lại vào trong túi. Rõ ràng Jisoo có kêu nàng là đi nhờ bạn hoặc đi về nhà bằng xe bus nhưng Jennie lại chọn đi bộ về nhà... nhìn bóng lưng của nàng đi trên con đường trải đầy lá vàng trông thật cô đơn biết bao.

Ting!

Jisoo đọc xong tin nhắn của nàng gửi đến, trong lòng cảm thấy có lỗi không thôi. Cô biết ngay bây giờ chắc Jennie đang thất vọng lắm, đã ba ngày hai người họ không nhìn thấy đối phương...Kim Jisoo cô đây cũng muốn được ôm Jennie vào lòng, muốn hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng.

Nghĩ đến đây Jisoo sẽ không thể tưởng tượng được cái cảnh bản thân cô đây chết đi, Jennie sẽ đau đớn biết bao. Hay là nghĩ đến hình ảnh hai người bọn họ không thể nhìn nhau, không thể chạm vào nhau...không thể ôm nhau không thể hôn nhau. Nghĩ đến thôi đủ đã khiến trái tim của Jisoo như bị bóp nát khó thở đau nhói vô cùng.















Jisoo ngồi đó, nhìn mẹ mình chăm chú gọt vỏ trái cây, chần chừ một hồi cũng lên tiếng.

" Mẹ..."

" Sao thế con?"

" Con muốn xuất viện!"

Bà Kim nghe xong liền quay phắt sang nhìn cô.

" Sao lại muốn xuất viện? Con vẫn chưa khỏe mà!"

" Con muốn gặp Jennie!"

" Đừng lo cho Jennie, con bé vẫn ổn...lo cho con trước đi!"

" Mẹ, con cẩu xin mẹ! Con muốn đi gặp em ấy, đã 1 tuần rồi con chưa gặp em ấy con rất nhớ Jennie!" Jisoo nói, suốt ngày nằm ở đây chỉ toàn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng...cô ngửi nhiều đến nỗi sắp nghẹt thở luôn rồi.

" Không được, con vẫn chưa khỏe!"

Bà Kim đương nhiên là không đồng ý, bác sĩ có dặn bệnh của Jisoo rất kị thời tiết thất thường đặc biệt là lạnh...bây giờ đang là mùa đông trời lạnh đến nỗi có thể nói ra khói, thời tiết không khí như vậy sao bà an tâm cho Jisoo ra ngoài được đây?

" Mẹ, coi như là vì con gái mẹ được không?"

" Con nhất định phải gặp mặt một lần trước khi...con chết đi!"

" Kim Jisoo, mẹ không cho con ăn nói hồ đồ như thế!"

Bà Kim nghe xong liền kinh ngạc, quát lớn.

" Mẹ, mẹ đâu thế biết được con khi nào sẽ chết đi.. biết đâu không chừng ngày mai tử thần sẽ đem con đi!"

" Kim Jisoo-"

" Mẹ, làm ơn đi...cho con gặp Jennie lần cuối, con sợ rằng nếu không thể gặp mặt em ấy lần cuối thì lúc chết đi con vẫn không thể nhắm mắt xuôi tay được mẹ ạ!"

" Được rồi, được rồi., mẹ cho con xuất viện!"

Bà Kim ngay lập tức đồng ý để không cho cô nói những lời như thế nữa, nhìn thấy mẹ mình cúi gằm mặt như vậy mà lòng Jisoo đau như cắt.

Mẹ, thật có lỗi...

Mẹ nuôi con khôn lớn như vậy...

Mà đến tận bây giờ, đáng lẽ phải để con báo hiếu cho mẹ...

Nhưng con lại để mẹ phải lần nữa mệt nhọc vì con...

Con thật bất hiếu làm sao, mẹ à!




























Jennie mệt mỏi đứng trước căn hộ nhỏ của mình, nàng đẩy cửa rồi đi vào nhà.

Căn hộ tối om không một bóng người, nhưng điều khiến Jennie giật bắn người là có vòng tay nào đó đang ôm lấy mình từ phía sau. Trái tim trong lồng ngực nàng nảy lên một cái, Jennie giật mình định quay người lại thì người đó lên tiếng.

" Đừng động...cho soo ôm em một chút!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, Jennie cuối cùng cũng nhận ra người đó là ai... giọt lệ rơi xuống lăn dài trên má nàng. Jennie đứng im để hơi ấm từ người kia bao trùm lấy cơ thể lạnh lẽo bao ngày này của mình.

" Xin lỗi em, là soo không tốt..."

Lúc này Jennie xoay người lại, hoàn toàn lọt vào trong lòng của Jisoo.

" Sao lại xin lỗi em?"

Trong bóng tối nhưng ánh mắt hai người họ vẫn tìm thấy nhau.

" Dạo này công việc khá nhiều...soo đều quên em đi!"

" Nhưng trái tim soo có quên em không?"

Jennie hỏi, đặt tay lên ngực trái của cô.

" Không, nó luôn nhớ đến em..."

Khóe miệng nàng cong lên, vui vẻ nói.

" Vậy thì tốt rồi..."

Những ngón tay thon dài mềm mại của nàng chạm vào mặt Jisoo.

" Sao lại hốc hác như vậy?"

Jisoo đưa tay chạm lên bàn tay đang ở trên má mình.

" Không sao cả..."

" Soo ăn uống không đẩy đủ sao?"

" Không, soo ăn rất nhiều luôn ấy..."

" Thế sao lại ốm như thế này?"

" Dạo này việc học tập của em tốt chứ?"

Jisoo vội lảng sang chuyện khác

" Tốt, rất tốt!"

" Jennie, soo nhớ em..."

Jisoo cúi người, nói khẽ vào tai của nàng.

Jennie trong bóng tối, tìm đến đôi môi của cô.

" Em nhớ soo muốn chết đi được!"

" Soo yêu em..."

Jisoo vừa cắt lời, chiếc lưỡi của nàng đã trườn vào bên trong khoan miệng của cô.



















" Ah!"

Lisa ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng của Jisoo, cô ta vội vã chạy đến bên cạnh cô.

" Jisoo, Jisoo, có chuyện gì vậy?"

" Đầu của tao... đầu...đau quá!"

" Tao sẽ gọi bác sĩ, tao sẽ gọi bác sĩ!"















- Xin lỗi em, hôm nay soo không đến được!_

Jennie đọc xong ngay lập tức gương mặt sầm lại.

Hôm nay cũng như vậy sao?





















" Lisa..."

" Tao đây!"

"..."

" Tao nghĩ... bản thân mình không còn nhiều thời gian nữa rồi!"

" Ăn nói bậy bạ!"





















" Kim Jisoo, em hỏi soo... rằng soo có còn yêu em không?"

" Jennie, em hỏi vậy là sao?"

" Jisoo, em thấy hai ta xa cách nhau quá rồi..."





















" Em ấy đã nói với tao như vậy đấy!"

" Rồi mày nói gì?"

" Tao không nói gì cả, tao chỉ đứng đó và im lặng thôi..."

"...Jisoo, mày với Jennie đã yêu nha bao lâu rồi!"

" Đã gần 3 năm rồi...tao yêu em ấy khi đó tao 17 tuổi, còn em ấy thì chỉ mới có 16 tuổi!" Jisoo nói, khóe miệng nâng lên khi nhớ lại hình ảnh lúc cả hai lần đầu gặp nhau.

Thật là hoài niệm biết bao!

" Jisoo, mày có hối hận vì đã yêu Jennie không?"

" Không, tao hối hận vì không thể gặp em ấy sớm hơn!"

















" Chào, em là Jennie?"

" Phải, anh là ai...?"

" Anh là Junghoen, bạn của anh hai Joy!"

" Chào anh, em là Jennie bạn của Joy!"

" Jennie, một cái tên thật đẹp!"

Junghoen nói, cúi người đặt nụ hôn lên mu bàn tay Jennie.

Người đàn ông này...?











...

Reng reng reng

" Jisoo, em nhớ soo..."

" Jennie ah, chút nữa nói nhé...soo phải làm việc rồi!"

Giọng nói gấp gáp của Jisoo truyền qua điện thoại, chưa kịp để nàng nói thêm Jisoo đã vô tâm cúp máy.

" Em ấy... sẽ không ghét tao chứ?"

Jisoo vô hồn hỏi người bạn thân của mình.

" Jennie lớn rồi, em ấy sẽ hiểu cho mày thôi..."

Lisa ân cần nói, tay vỗ nhẹ tấm lưng gầy gò của Jisoo.

Jisoo...ốm hơn trước rồi!














Reng reng reng reng

Jennie ôm chiếc điện thoại của mình vào lòng.

" Ai vậy?"

" Jennie, là anh Junghoen đây..."






Anh ta đã đến trong lúc em cô đơn nhất...

Anh ta đến bên em khi không có soo bên cạnh...




















Reng reng reng reng

Reng reng reng reng

Tút tút tút

" Số điện thoại quý khách hiện tại không liên lạc được..."






Reng reng reng reng

Reng reng reng reng

" Alo?"

" Jennie..."

" Xin lỗi, nhưng hiện tại em đang rất bận!"

Tút tút tút

Jisoo nhìn vào chiếc điện thoại, rồi nở một nụ cười

" Em ấy đang trả đũa lại tao này!"

" Mày muốn nói gì với Jennie sao?"

" Tao chỉ muốn nói là...

Soo rất nhớ em!"














" Jennie, cho tôi một cơ hội được không?"

" Một cơ hội để ở bên cạnh em!"

Jennie vội vàng né tránh cái nhìn đầy tình cảm từ người đàn ông kia, nàng từ tốn rút bàn tay mình khỏi cái nắm của Junghoen.

" Xin lỗi, nhưng tôi chưa sẵn sàng..."

" Được, bao lâu tôi cũng chờ em..."



















" Đây là tiền của anh, anh đã làm rất tốt!"

Lisa móc trong túi mình ra một bao thư kín rồi đưa nó cho chàng trai trước mặt

Junghoen trực tiếp mở bao thư ra kiểm tra số tiền.

" Đủ rồi, trước đây là cậu giúp đỡ tôi cho nên tôi giúp lại cũng là điều đương nhiên thôi!"

" Được, cảm ơn!"

Lisa cười, đưa bàn tay mình ra.

" Vậy tôi đi nhé!"

" Được, tạm biệt!"

Sau khi nhìn thấy Junghoen đã đi xa, Lisa cũng nghĩ đã đến lúc mình phải trở về nhà nhưng khi Lisa vừa quay lại thì bị một cô gái chặn đường. Cô ta ngước lên, nhìn thấy dung mạo cô gái đó liền kinh ngạc

" Jennie...? Sao em lại ở đây?"

Nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Lisa.

" Rốt cuộc chuyện này là sao? Chị với Junghoen là mối quan hệ gì?"

Jennie nghiến răng nói, nàng dường như không tin những gì mình vừa nhìn thấy

" Chúng tôi chỉ là bạn thôi..."

Lisa nhún vai, bình thản nói.

" Lalisa, chị nghĩ tôi còn trẻ con à... bạn bè? Hai người các người chính là loại quan hệ trao đổi bằng tiền bạc!"

Jennie tức giận nói và Lisa hoàn toàn không hoảng sợ trước ánh mắt của nàng, cô ta bình thản đến lạ thường.

" Nếu em biết rồi thì hỏi tôi làm gì?"

" Chị thuê anh ta đến bên cạnh tôi, tại sao lại làm vậy?"

Jennie hỏi, không hiểu ý đồ cô ta muốn là gì?

"..."

Nhưng Lisa lại chọn im lặng, không muốn tiết lộ.

" Chị muốn tôi và Jisoo bất hòa... để chị có thể đường đường chính chính bên cạnh Jisoo sao?" Jennie nhìn thẳng vào người trước mặt, hỏi.

Lalisa Manoban cô ta đem lòng thích Kim Jisoo đã lâu lắm rồi.

Jisoo biết không?

Biết, cô biết... rất rõ.

Nhưng chỉ tiếc, người mà Kim Jisoo chú ý đến lại là...

Jennie Kim!

" Không phải em muốn như vậy sao?"

Lisa nhẹ nhàng xoay sang chỗ khác, trầm trầm cất tiếng

" Sao?"

" Không phải em đang muốn cho Junghoen một cơ hội sao?" Lisa hỏi

" K-không...không, tôi định bụng sẽ không làm vậy!"

"..."

Lisa im lặng, nhìn chằm chằm vào Jennie

" Đúng là...tôi đang thấy mình và Jisoo đang xa cách nhau..."

" Nhưng trái tim tôi không cho tôi nói lời chia tay với chị ấy!"

Jennie nói, trong chất giọng có thể hiểu được nỗi nhớ to lớn dành cho cô.

Gió nhẹ thổi qua làm bay mái tóc của cả hai người họ, làm lay động nhẹ trái tim trong lồng ngực của Lisa. Dưới ánh trăng, ánh mắt của cô ta trở nên đượm buồn...

Quả nhiên là duyên trời định...

" Jennie, em hỏi tôi rằng tại sao tôi lại làm như vậy..."

"..."

" Là Jisoo kêu tôi làm như thế?"

" Sao cơ?"

Jennie nghe xong liền kinh ngạc, không tin vào tai mình

" Tôi biết em sẽ rất ngạc nhiên khi tôi nói như vậy..."

" Nhưng sự thật là như vậy!"

Lisa nghiêm túc nói.

" Tại sao, tại sao Jisoo lại làm như vậy?"

Jennie hỏi, nàng không tin...

Nàng không tin Jisoo lại làm như vậy!

Chẳng lẽ, làm vậy để khiến hai người ho xa cách thêm...

Jisoo là đang muốn chia tay với nàng sao?

" Jennie, cậu ấy làm vậy là vì có lý do riêng của cậu ấy..."

" Có thể nói cho tôi biết không?"

" Nhưng Jisoo đã dặn tôi không cho tôi nói em..."

" Tại sao lại không được nói!? Tôi đi tìm Jisoo!"

Jennie gấp rút nói rồi chạy đi tìm Jisoo.

" Jennie, khoan đã..."

Nhưng Lisa đã đuổi theo, giữ nàng lại.

" Cậu ấy không có ở nhà đâu?"

Jennie quay sang, hai tay nắm lấy vạt áo của cô ta.

" Vậy...Jisoo bây giờ đang ở đâu? Nói đi, nói cho tôi biết đi!"

" Cậu ấy đang ở... bệnh viện"

" Bệnh viện!? Sao lại bệnh viện, Jisoo có chuyện gì sao?"

Jennie nghe đến hai chữ "bệnh viện" mặt mày liền tái mét.

Lisa mím môi, lại một lần nữa im lặng.

" Sao lại im lặng!? Nói cho tôi biết đi!!"








" Lisa, tao nghĩ tao...không còn nhiều thời gian nữa rồi..."





" Lisa ah, Jennie sẽ không trách tao chứ?"






" Thay vì làm em ấy tổn thương, tao muốn tao chịu tồn thương thay cho em ấy..."







" Lisa, tao muốn gặp Jennie..."







" Lisa, tao muốn ôm muốn hôn em ấy..."







" Nhưng sao có thể làm những điều đó trông bộ dạng này..."







" Lisa, nhờ mày chăm sóc cho Jennie thay tao!"










Những câu nói đau thương của Jisoo đột nhiên vang lên bên tai cô ta.

Jisoo, tao không muốn mình chịu đựng một mình nữa...

Jisoo, tao không muốn nhìn thấy mày buồn nữa...

Jisoo, tao xin lỗi vì phải thất hứa... nhưng tao không thể không nói được rồi...











" Jennie...em thật sự muốn nghe chứ?"

" Muốn....tôi muốn nghe!"

Jennie chắc nịch nói, đã chuẩn bị tâm lý sẵn

Vì nàng biết chuyện mà Lisa sắp nói sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì...

" Jisoo...không còn lại bao nhiêu thời gian nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net