Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo chạy băng qua những hàng rào chắn, hồng hộc thở những hơi thở ra đầy nặng trĩu, chị đã trải qua một chuyến đi vài tiếng dài dằng dặc, chị chạy thật nhanh, nhanh đến mức chị không còn cảm nhận được đôi chân của mình nữa. Nhiều lần vấp ngã nhưng cũng vội cắn răng đứng dậy, kia rồi, khúc cua quen thuộc. Chị nghe tiếng đổ vỡ rất lớn phát ra từ phía khu nhà của chị, một lần nữa chị gồng sức chạy về nhà, trên lưng áo somi trắng ướt đẫm mồ hôi túa ra, balo hiện tại cũng không còn ở bên cạnh, chị đã vứt nó từ lâu.

Jisoo chạy đến trước căn nhà của mình thì xung quanh hoàn toàn đều bị bao bọc bởi hàng dây chắn màu vàng, chị hốt hoảng nhìn vào trong đó, tiếng khóc thê lương của người mẹ già của chị vang lên từng hồi thống khổ van nài dừng lại.

- Mấy người mau thả mẹ tôi ra!

Jisoo chạy nhanh vào trong đó, dùng sức lực còn sót lại của mình đẩy hai tên đàn ông to lớn đang kiềm chặt mẹ của chị, chị nhìn ngôi nhà họ từng sống nay đã trở thành một đống đổ nát. Jisoo thở hồng hộc từng hơi khẽ ôm lấy bờ vai của người mẹ già, đôi mắt chị đầy căm phẫn nhìn lấy những người đang tiếp tục tháo dỡ căn nhà của chị.

- Mấy người đang làm cái quái gì vậy hả! Ai cho phép mấy người!

Những con người đó gần như không đặt lời nói của chị vào tai, họ vẫn tiếp tục những hành động của mình, ngôi nhà của chị đã sớm không còn. Jisoo suy sụp, thân ảnh của chị xiêu vẹo ngồi phịch xuống đất nhìn đống đổ nát phía trước, đây là căn nhà mà chị đã từng sống ư.

Phía bên ngoài một chiếc xe đen ngừng lại cùng với tiếng thắng gấp, người ở phía trên xe gấp gáp chạy xuống, là Jennie. Khi vừa xuống xe buýt Jisoo đã vội chạy về nhà, nàng vốn thân thể yếu đuối không thể đuổi kịp chị liền phải đợi xe, đến khi đến trước nhà chị thấy một đống hoang tàn nàng cũng không kìm lòng được mà thốt lên. Jennie bàng hoàng nhìn đống đổ nát đó rồi nhìn chị đang dùng sức đánh đấm đôi tay của mình xuống mặt đất bật máu.

- Đã có chuyện gì xảy ra vậy Soo?

Jennie đã quên đi những lời mà Jisoo đã chửi mắng mình trên chuyến xe đó, nếu theo tính cách đỏng đảnh nữ vương ngày thường của nàng thì người chửi mắng nàng trước mặt tập thể như thế sẽ có một cuộc sống không mấy yên ổn, nhưng đối với nàng hiện tại người con gái trước mặt mới chính là thứ mà nàng quan tâm chứ không phải thứ sĩ diện kia.

- Cô bị mù hay sao không thấy, nhờ ơn phúc đức của nhà cô bây giờ tôi đã không còn nơi để ở.

Jisoo gào lên đầy tức giận, ngọn lửa nóng giận điên cuồng cháy áp cả lý trí, chị đứng bật dậy dùng tay xốc cổ áo Jennie lên gằn từng chữ giận dữ trong cuốn họng. Đôi mắt của chị đỏ ngầu những tia máu nhỏ, các mạch máu trên trán chị phồng lên như muốn vỡ tung ra, hai hàm răng chị nghiến ken két, nước miếng chảy từ khoang miệng trào ra ngoài, chị tức giận đến mức không thể kiểm soát được bản thân, chị hận không thể đánh con người trước mặt.

- Cô thật là không còn gì để nói, mau cút trước khi tôi nổi nóng và đánh cô. Từ nay chúng ta vĩnh viễn không còn liên quan đến nhau nữa, cút khỏi cuộc sống của tôi.

Jisoo không hề nhẹ tay xô ngã Jennie xuống đất, nàng ngạc nhiên, bàng hoàng rồi buồn bã, là người nàng mang lòng yêu thương nhất chính miệng đuổi nàng khỏi cuộc đời chị. Nàng bật khóc nức nở, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng, thân ảnh nhỏ run rẫy theo từng tiếng nấc nghẹn, hai người đàn ông áo đen ở đằng sau định tiến lên đánh Jisoo nhưng nàng đã kịp thời can ngăn.

- Hai người các người mau ra ngoài, ở đây không liên quan đến hai người.

Jennie dùng ánh mắt đau khổ cùng tuyệt vọng nhìn chị, cầu khẩn chị ban cho nàng một ánh mắt yêu thương, phải chăng đây là một sự sắp đặt của Chúa, nàng và chị vĩnh viễn sẽ không bao giờ được hạnh phúc bên nhau?

- Em đi là được chứ gì...

Jennie nói ra lời này liền đau đớn trong tim, trong đáy mắt không kể siết bao đau thương, những giọt nước mắt ngày một rơi, những đầu ngón tay nàng cũng run rẩy.

- Nhưng mà Soo, em có một điều muốn hỏi, em đã làm gì sai chứ...

Jennie ho khan, nàng sắp thở không nổi nữa rồi. Ước gì nàng không thích chị đến nhường này để nàng có thể một bước rời đi không nhìn chị nữa. Nhưng thật tiếc vì Kim Jisoo kia nắm chặt trong tay tất cả yêu thương của nàng rồi.

- Nếu lý do của Soo thuyết phục thì em sẽ tránh xa chị, không bao giờ tìm đến chị nữa, còn nếu lý do của chị chỉ là tạm bợ em sẽ vẫn mãi mãi theo đuổi chị. Còn nữa... còn bẻ cong chị...

Jisoo bật cười với câu nói của Jennie, thời khắc như vậy còn muốn níu kéo sao, không nhẽ nàng không tự thấy tình duyên của nàng và chị đã đứt ư. Nghĩ đoạn chị đứng thừ người ra, chị còn biết làm gì nữa đây, hiện tại chị đang rất giận con người trước mắt, thực sự muốn đem nàng ra chà đạp cho hả giận nhưng căn bản đâu đó một xó xỉn ở trong tim của chị liên tục run lên từng hồi đau đớn khi thấy người con gái mà mình có đôi chút yêu thương khóc nấc lên như thế.

- Ba của cô vì cô nên mang người phá căn nhà của tôi, bấy nhiêu đó lý do có đủ thuyết phục chưa cô Kim?

Jennie hoảng sợ nhìn Jisoo, đôi mắt chị u tối nhìn xoáy vào nàng.

- Cô Kim? Chị gọi em là cô Kim? Soo...

Jennie lắc đầu nguầy nguậy không tin vào đôi tai của mình và nàng cũng không tin ba nàng lại làm ra chuyện như thế. Rõ ràng ba nàng đã chấp nhận chị và nàng rồi mà.

- Chị nói dối, ba của em không bao giờ làm chuyện thất đức đó.

Jennie vừa dứt lời Kim Jisoo liền ngưỡng cổ lên trời và cười như một kẻ điên.

- Ồ có đấy Kim tiểu thư ạ, cuộc sống của tôi vốn không có khổ sở đến mức này nếu không có ơn phúc của ba cô đâu. Ngay từ khi sinh ra tôi đã được giáo dục rằng bọn người các người là kẻ xấu, lớn lên tôi càng không thích bọn nhà giàu lạm quyền. Cái ngày mà cô theo đuổi tôi lúc đó tôi thật sự rất chán ghét và ngay cả bây giờ cũng vậy. Tôi hận không thể đem cô ra mà lăng trì, tôi hận cô lắm Jennie Kim, tôi đã trở thành kẻ vô gia cư rồi đó, còn muốn gì nữa.

Jennie gần như chết lặng, rốt cuộc Jisoo đang muốn nói gì đây, tai nàng ù đi, nàng thực sự không hiểu những gì chị nói nãy giờ, nàng không thể tiếp thu nổi những từ ngữ đau đớn đó. Từng lời từng lời như những lưỡi dao cắt nát can tâm nàng. Jennie nén nước mắt bước về phía chị, đôi tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay lớn đã bị xây xát chảy máu vài chỗ.

- Làm ơn nghe em nói...

- Đừng có chạm vào người tôi kinh tởm lắm.

Jisoo hất tay Jennie ra khỏi tay mình, nàng cúi đầu rồi bật cười chua chát, chuyện đã đến nước này thì nàng có van nài giải thích chị cũng không hiểu cho nàng.

Jennie nhanh chân tiến về phía trước trực tiếp dùng tay đánh ngã người đàn ông đang cố phá vỡ ngôi nhà của chị. Đôi tay của nàng gân xanh hiện lên, nàng điên cuồng dùng những tổn thương làm tiền đề cho sự tức giận, liên tục đánh vào mặt người đàn ông và người đó cũng không có vẻ gì là kháng cự cả. Hai tên vệ sĩ áo đen kia thấy tiểu thư của mình đánh người liền can ngăn mang nàng ra chỗ khác, nàng liền lập tức hét lên:

- TẤT CẢ MAU NGỪNG LẠI!

Những kẻ đang phá vỡ ngôi nhà lập tức dừng lại bởi tiếng hét của Jennie. Đối với họ sự xuất hiện của Jennie như sự tồn tại của cục trưởng Kim, ai cũng biết cục trưởng yêu thương người con gái bảo bối này như thế nào, luôn dúng túng cho nàng mọi thứ. Nếu làm phật lòng nàng thì công việc và cả cuộc sống của họ cũng bị cục trưởng Kim làm cho sống dở chết dở. Họ đứng trước mặt Jennie, nàng không kiên nể dùng ngón trỏ chỉ vào mặt của từng người.

- Ai bảo các người đến đây! Nói!

- Là cục trưởng Kim.

Chuyện được chính miệng những con người này xác nhận thì không còn cách nào chối bỏ nữa rồi. Ngón trỏ chỉ vào thẳng mặt họ của Jennie liền lập tức hạ xuống một cách đầy buông xuôi. Nàng quay về phía sau, Jisoo đang đỡ lấy người mẹ của mình chuẩn bị rời đi.

Jennie nhanh chóng rời khỏi đó đứng trước mặt Jisoo dang rộng hai tay ra:

- Chị đang định đi đâu!

- Đi đến nơi không có hình bóng của em.

Jisoo đã dịu dàng lần nữa gọi nàng là "em" rồi, nhưng tiếng "em" này sao mà nghe chua chát quá. Jennie cũng không còn sức để mà khóc nữa, nàng đành buông thõng hai tay xuống, Jisoo nhẹ nhàng bước qua khỏi nàng

Đôi ta như hai đường thẳng song song, tuy gần nhau nhưng không bao giờ tồn tại một điểm chung và không thể nào cùng nhau trên một con đường, tình yêu của chúng ta chỉ có thể là hư vô.

_

Khi bóng dáng của Jisoo đã biến mất, nàng liền nhanh chóng lên xe và trở về nhà. Tuyết đầu mùa đã rơi, cơn tuyết đầu mùa này thật lạnh lẽo, tuyết mỗi năm đều lạnh nhưng hiện tại phải chăng chính sự lạnh lẽo trong trái tim nàng đã thắp thêm đau đớn tê tái cho mùa đông? Nàng còn định ngắm tuyết cùng chị, muốn hôn chị, nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở hai từ "không thể".

Đến biệt thự của cha, nàng không kiêng nể mở toang cánh cửa rộng lớn, nàng mặc kệ đôi giày lấm lem bùn đất, bước từng bước mạnh mẽ vào nhà. Nỗi đau đớn cùng thất vọng của nàng cứ chồng chất lên nhau tạo nên một trái tim rỉ máu. Nàng lên từng bước bậc thang, nàng bật tung cánh cửa phòng cha mình rồi lập tức nổi giận và bắt đầu đập phá những đồ đạc của trong phòng cục trưởng Kim, ông thấy thế liền lên tiếng can ngăn:

- Con đang làm gì vậy!! Mau bình tĩnh!

- Tại sao ba lại cho người đến phá nhà của Jisoo!

Jennie gần như gào lên, nàng đạp lên những mảnh thuỷ tinh vỡ, đau đáu nhìn ông. Ông Kim nghe thấy thế liền nhoẻn miệng cười, chà, Ennaesor có lẽ làm việc nhanh hơn ông nghĩ. 

- Ta làm điều này chỉ muốn tốt cho con.

Jennie như không muốn nghe nữa, nàng quay lưng về phía ông, đôi mắt lại túa ra những dòng lệ bi thương.

- Ba đã gián tiếp giết chết con gái mình rồi.

- Ba đã mất con rồi.

_

Hãy đọc truyện của mình trên app Wattpad, đừng đọc trên web Google bởi vì nó là web lậu và bọn nó đang ăn cắp truyện của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net