Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tang sự được lo chu toàn, các nghi lễ rờm rà được cô Hai lược bỏ bớt. Trí Tú sinh thời không thích những lễ nghi phiền phức này. Trí Tú được chôn ngay bên mộ ông Hội. Ngày hạ nguyệt, cô Hai bần thần ngồi bên mộ cậu mà không chịu vào. Thái Anh đau lòng đến ngất đi, được cô Ba đưa vào nhà. Lệ Sa mãi lo cho Thái Anh, chẳng còn tâm trí để ý đến cô Hai. Một mình cô được an yên ngồi đấy.

Chú Minh làm quản gia cho nhà họ Kim cả một đời. Ông chứng kiến cô Hai lớn lên, chứng kiến hết thẩy đổi thay của gia tộc quyền quý này. Ông thương cô Hai như con cháu vậy. Thấy cô Hai cứ thẩn thờ ngồi đó, ông bèn đi đến bên cô. -"Cô Hai, trời sắp tối rồi. Cô vào nhà nghỉ ngơi, tôi bảo sắp nhỏ nấu vài món cho cô dùng."

-"Con muốn ở đây với cậu thêm một lúc." Đau thương trong lòng, cô Hai điều giấu kính đi. Hoàn toàn không để lộ chút xúc cảm nào ra ngoài. Cô cho rằng mình chẳng có tư cách để làm thế.

-"Chú Minh, chắc là cậu giận con lắm đa? Con đã không về gặp cậu..."

Chú Minh không vội trả lời cô. Chú ngồi xuống ngay bên cạnh cô Hai. Bấy giờ thứ bậc chủ tớ không tồn tại giữa hai người nữa. Trân Ni là bật hậu bối, cô đang cần lời động viên, dẫn lối từ vị trưởng bối là chú.

-"Không, cậu Hai thương cô Hai nhất. Cậu sao nở giận cô đa? Nếu cô Hai chịu sống thật vui vẻ, cậu sẽ chẳng bao giờ giận cô."

Trân Ni hiểu chứ, chú Minh chỉ là đang an ủi cô. Nhưng Trân Ni mặt kệ xem nó là thật. Cô nhìn chú, nhàn nhạt mà mĩm cười. -"Chú nói đúng, cậu thương con nhất, cậu không giận con. Con sẽ sống thật vui vẻ... để cậu an tâm mà rời đi. Rời khỏi con..."

____

Ẩn mình giữa lòng sài thành xa hoa. Căn dinh thự theo kiểu cách Tây, xung quanh nhà tường gạch cao sừng sững tách biệt với thế giới bên ngoài. Bên trong căn dinh thự nhỏ, một trai một gái đang ngồi giữa nhà mà thưởng trà. Họ khoác trên mình những bộ đồ tân thời sang trọng. Người nam kia không ai khác là Thành Dương, cậu Ba nhà Hội đồng Kim vang danh một thời bởi tiếng ăn chơi xa đọa. Ngồi đối diện cậu, cô gái ăn mặt có phần mạnh mẽ, quần ống tây cùng áo sơ mi. Mái tóc đen bóng xõa đến ngang vai. Ngũ quan tinh xảo nổi bật là đôi môi trái tim.

Cậu Ba từ ngày rời nhà Hội đồng đến nay đã hơn 2 năm. Cơi ngơi nhỏ này là công sức cậu Ba lăn lộn trong chốn làm ăn bấy lâu nay. Nhờ số tiền Trí Tú cho cậu mượn, cậu đã không phụ lòng cậu Hai mà làm nên cơ nghiệp.

-"Cô Tú không định về đó sao đa? Cũng gần đến giỗ đầu của cha tui, cháu gái như cô cũng nên về đó đa." Thành Dương nhâm nhi tách trà, mắt láo liên nói. Hẳn là có điều khó trực tiếp giải bày.

Người con gái xinh đẹp, được cậu Ba gọi là cô Tú. Không ai khác đích thị là Kim Trí Tú. - Cậu muốn về đó thì cứ nói thẳng, sao phải vòng vo làm chi? Trí Tú chỉ nhìn qua một cáu đã hiểu cả ý nghĩ của người kia. Thẳng thừng vạch trần cả ý tứ của cậu. Chẳng hay cậu Ba ngượng đến đỏ cả mặt.

-"Thì tui cũng muốn về thăm má... thăm cha." Tiếng cha thốt nên từ miệng cậu Ba, nghe nhẹ nhàng nhưng đầy khó khăn. Ngày ông Hội mất cậu hay chứ, nhưng chẳng dám về. Cậu là con ông, sao lại không thương ông cho đành. Chỉ là canh cánh mãi tội lỗi bản thân đã gây ra. Không dám đối mắt với người cha đã mất kia của cậu.

- Cậu Hai chưa từng giận cậu. Ngày đó đuổi cậu đi là vì không muốn thấy cảnh chị em cậu giết chóc lẫn nhau giành gia sản. Cậu Hai là lo cho cậu, nên mới đành tâm mà từ mặt cậu.

Nghe đến đây, Thành Dương đặt mạnh tách trà trên tay xuống. Cậu đanh mặt nhìn Trí Tú, có chút cao giọng hơn. -"Vậy sao tới giờ cô mới nói cho tui đa? Tui vẫn luôn canh cánh không yên vì không kịp... tạ tội với cha."

- Cậu có nhắc đến chuyện này bao giờ đâu mà bảo tui nói. Cậu chưa dám đối mặt, hà cớ chi tui lại ép uổn cậu. Tui vẫn luôn chờ cậu nhắc đến cậu Hai đó đa. Trí Tú nhàn nhã mà nói. Thời gian Trí Tú ở lại đây, Thành Dương chưa từng nhắc đến ông Hội. Trí Tú hiểu được nỗi canh cánh trong lòng cậu, đã kiên nhẫn mà chờ đợi ngày cậu dũng cảm nhắc đến cha mình.

-"Vậy cô có về cùng tui không? Thái Anh cứ gửi thư cho tui miết. Có nói là... Cô Hai từ hồi 'cậu Hai' mất đã hoàn toàn chấm dứt với Thái Sơn. Mỗi ngày cô điều sống rất vui vẻ... một cách gượng gạo." Thành Dương tự thấy đau lòng cho mối duyên bi đát. Ngày đó cậu cùng cô Ba Lệ Sa đã đồng ý giúp Trí Tú giả chết. Rồi cậu Ba đưa Trí Tú về Gia Định mà tìm đốc tờ chữa trị. Trí Tú mạng lớn, hơn nữa năm giời sức khỏe đã gần như hoàn toàn hồi phục.

Nhắc đến người xưa, lòng Trí Tú lại xao xuyến lại thường. Hơi thở trở nên nặng nề hơn. Không thể phũ nhận, Trí Tú chưa từng quên cô Hai. Chỉ là Trí Tú thật bất ngờ vì cô Hai lại 'thủ tiết thờ chồng', còn hoàn toàn chấm dứt với Thái Sơn.

- Về... tui về đến dự giỗ đầu của cậu tui. Ánh mắt Trí Tú xa xăm nhìn bầu trời sau cánh cổng cao kia. Bấy lâu nay, Trí Tú đã tự nhốt mình trong căn dinh thự này. Cũng là nhốt lại yêu thương dành cho người ta.

Thành Dương nhận thấy sự nhớ nhung, ánh mắt yêu thương thầm lặng của Trí Tú khi nhắc đến cô Hai Trân Ni. Cậu buông lời chọc ghẹo. -"Chuyện tình của hai người, tôi cứ ngỡ chỉ tồn tại trong cổ tích."

Trí Tú mĩm cười, quả thật tình yêu của hai người quá đỗi kì diệu và... trái ngang. - Những câu truyện cổ tích.... đều có một kết thúc viên mãn. Tui và cô đúng hơn là một vở kịch bi hài... Một vở kịch hài hước đến bi thương. Trí Tú cười cho một tình yêu mà con người ta chẳng tài nào tin nổi nó thật sự tồn tại. Có phải chăng mọi thứ bi kịch đau lòng nhất của những người yêu nhau, đều tồn tại trong tình yêu của cậu. Trí Tú đã thương người con gái ấy, một cách quá đỗi kì diệu. Ngay cả bản thân người trong cuộc cũng chẳng tin nổi.

- Thời gian qua thật cám ơn cậu Ba. Trí Tú nhìn Thành Dương. Chẳng biết tự bao giờ hai người đã trở thành những người bạn của nhau. Thời gian qua nhờ có Thành Dương bầu bạn mà Trí Tú đỡ cô đơn, nhàm chán.

-"Là tui cám ơn cô mới đúng. Nhờ mưu trí khéo kéo trong chuyện mần ăn của cô, mà căn nhà nhỏ của tui hóa thành dinh thự thế này." Thành Dương không phũ nhận, một nam nhân như cậu hoàn toàn thua xa Trí Tú về mọi mặt. Cậu Ba khâm phục, cũng như kính trọng nữ nhân trước mặt. Từ cái ngày Trí Tú cởi chói cho cậu, Thành Dương đã nhận định Trí Tú sẽ là người bạn, người tri kỉ đáng trân trọng.

____

Nhà Hội đồng hôm nay bận rộn từ sớm để chuẩn bị cúng giỗ đầu cho ông Hội. Bà Hai cũng phấn trấn hơn mà lo liệu mọi thứ. Lệ Sa cùng Thái Anh hôm nay cũng dậy sớm mà phụ giúp. Nhờ vậy mà cô Hai Trân Ni được thảnh thơi ngồi uống trà bên cái lầu cạnh hồ sen.

Tất bật cả một buổi sáng thì mâm cỗ cũng được bày biện cả trên bàn thờ. Lệ Sa bấy giờ mới ra gọi cô Hai vào thấp nhan. -"Chị Hai, vào thấp nhan được rồi." Trân Ni không nói, chỉ ừm nhẹ trong cổ họng rồi đi vào trong. Lệ Sa lại thở dài, tiếng thở dài dường như đã quen thuộc. Từ hồi 'cậu Hai mất', cô Hai lúc nào cũng thơ thẩn, chẳng chút sức sống như vậy.

Trước bàn thờ tổ tiên, mọi người điều nghiêm chỉnh đứng đó. Con Hạnh được giao nhiệm vụ đốt nhan, nó đốt nhanh một mớ nhan vừa đủ rồi lần lượt đưa cho bà Hai, cô Hai, cô Ba rồi cô Thái Anh.

Nhan được vừa được thấp xong, nghi thức thế là hoàn thành. Nhà Hội đồng bất ngờ đón tiếp vài vị 'khách quen'. Thằng Đen từ trước nhà hối hả chạy vào báo. -"Bà ơi bà..."

Nó hơn hở chạy vào, miệng thì oai oái gọi. Bà Hai chau mài nhìn nó, rồi rằng giọng hỏi. -"Mầy làm gì mà hớt ha hớt hải vậy đa?"

-"Bà ơi... Cậu Ba... Cậu Ba về rồi bà. Cậu còn đưa về một cô gái xinh đẹp nữa ạ." Thằng Đen hớn hở mà nói. Nó tự đón là bà Hai sẽ vui lắm khi cậu Ba về.

Bà Hai chưa kịp bàng hoàng thì Thành Dương cùng Trí Tú đã từ ngoài bước vào. Lệ Sa và Thái Anh không quá bất ngờ, chỉ có mỗi Trân Ni làng sững sờ khi nhìn rõ dung mạo nữ nhân xinh đẹp kia.

-"Má... Con trai bất hiếu, bây giờ mới về thăm má." Thành Dương nghẹn ngào đi đến ôm lấy bà Hai đang bần thần ra ở đó.

Bà Hai hai hàng nước mắt ôm chặt lấy đứa con trai bà vẫn luôn thương nhớ. -"Về là tốt, về là tốt rồi."

Chứng kiến cảnh trùng phùng hạnh phúc một lúc. Trí Tú mới lên tiếng chào hỏi. -"Chào Bà Hai, con là Trí Tú, chị Hai của Thái Anh. Cũng là cháu của cậu Hai."

Bà Hai bấy giờ mới bình tĩnh nhìn Trí Tú. Như bọn gia đinh trong nhà, bà cũng kinh ngạc không nói nên lời. Gương mặt y đút, giọng nói rồi cả cái tên cũng y đút. Vẫn là chiếc quần tây, áo sơ mi đơn giản. Khác ở chổ là trang phục của nữ nhân. Thêm mái tóc dài đến ngang vai kia trong thật lạ lẫm.

Trước những ánh mắt kinh ngạc kia, Trí Tú vẫn bình thản như không. Thật tự nhiên mà chào hỏi người con gái mắt đã ngấn lệ kia. Cô Hai tự nảy giờ chưa từng rời mắt khỏi Trí Tú. - Chào cô Hai.

Lòng Trân Ni lại đau như cắt. Hai từ 'cô Hai' bây giờ nghe sao xa lạ quá. Cô chẳng tài nào mở miệng nổi, chút sức lực cuối cô cố kìm lại những giọt nước mắt thương tâm kia. Có cả trong mơ cô cũng chưa bao giờ dám mơ có ngày sẽ gặp lại Trí Tú. Mà còn trong cái hoàn cảnh trái ngang này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net