Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trân Ni...ni à Trân Ni AAAAA"
Trí Tú bật dậy sau cơn mê,mồ hôi nhễ nhại hơi thở dồn dập,sau một lúc khi bình tĩnh hơn cô mới thấy mình đang ở nơi xa lạ,đang ngơ ngác thì có tiếng cửa mở ngước lên cô trông thấy Trân Ni người mà cô luôn trông ngóng đang ở trước mắt,không kịp suy nghĩ cô lao đến ôm em vào lòng

"May quá em đây rồi...em có làm sao không"

Trân Ni lúc tỉnh dậy thấy cô vẫn còn đang mê mang nên em ra sau nhà vscn rồi pha nước định vào lau người cho cô,vừa bước vào phòng liền bị thứ gì đó siết chặt bất ngờ làm em đánh rơi luôn thau nước định vùng thoát ra thì nhận thấy người ôm mình là Trí Tú liền đứng im cho cô ôm.Sau khi ôm đã thì cô mới chợt nhớ ra mà ngại ngùng rời khỏi người em

"Ờm..chị..chị xin lỗi"

Bật cười trước độ đáng yêu của cô em liền chọc

"Cô hai làm ướt hết người em rồi...còn phòng em nữa cũng ướt hết luôn rồi"

Trí Tú ngại ngùng gãi đầu nói

"Xin lỗi em..để tui dọn cho nha"

Nói rồi cô định cúi xuống dọn thì em vội nâng cô lên

"Em đùa thôi..cô mới tỉnh chưa rời giường được đâu...để đó em kiu người dọn"

Nói rồi em đưa cô đến giường rồi cũng đến nhặt cái thau ra ngoài bảo bọn hầu vào dọn còn mình thì ra sau nhà thay đồ sẵn mang đồ lên cho Trí Tú vscn.Đi ngang con Mén em sai nó nấu cháo cho cô rồi mới về phòng.Về đến phòng thấy cô ngồi đó em tiến đên đưa thau nước cho cô rửa mặt

"Cô hai bị bọn nó đẩy xuống sông hả"

Lấy khăn lau mặt rồi ngước lên nhìn em cười nhẹ nói

"Không...tui nhảy xuống cứu em"

"Cô không biết bơi mà còn nhảy xuống cứu em?"

"Thì lúc đó hoảng quá..chỉ biết là cứu em thôi nên tui nhảy xuống luôn...nhảy rồi mới nhớ mình không biết bơi"

Trí Tú cười hề hề ngãi đầu làm Trân Ni cũng bó tay

"Sau này đừng có dậy nữa nha...lỡ chết rồi sao"

"Em lo cho tui hả"

"Tất nhiên rồi..cô chết em biết phải làm sao"

"Hả..." ( ngơ ngác_ing)

Nhận thấy mình bị hớ nên Trân Ni biện đại lý do

"Ờ thì...cô nhảy xuống để cứu em mà vì cứu em nên cô chết thì em sẽ cảm thấy tội lỗi lắm"

"Hì..tui tự nguyện mà"

"Nhưng em sẽ thấy là mình mắc nợ cô...em không muốn nợ ai hết"

Nghe vậy Trí Tú buồn bã mà xụ mặt "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.Trân Ni thấy vậy cũng thấy có lỗi nhưng mà không biết phải nói sao với cô nên cũng im.Hai người cứ như vậy tới lúc con Mén gõ cửa gọi thì Trân Ni mới ra mở cửa

"Dạ thưa cô hai..cháo với thuốc của cô hai Tú đây ạ"

"Ừ...em đem vô bàn để cho cô"

"Dạ" một tiếng rồi con Mén cũng đem vào để lên bàn, xong xuôi nó xin phép ra ngoài trả lại chỗ cho cô và em.Thấy Trí Tú vẫn ngồi đó nên em lên tiếng

"Cô lại ăn cháo đi rồi uống thuốc"

Nhưng Trí Tú vẫn ngồi đó xụ mặt xuống,thấy vậy em mới đên giường ngồi cạnh Trí Tú

"Em xin lỗi"

"Em có lỗi gì mà em xin"

"Lúc nảy em nói hơi quá...cô đừng giận em nữa"

Lúc này cô quay sang nhìn em

"Em ghét tôi lắm hả"

Trân Ni lắc đầu nói

"Đâu có..em làm sao lại ghét cô"

"Dậy sao em khô...."

Chưa kịp nói hết câu cánh cửa được một lực mạnh tác động làm nó bung ra,chưa kịp định hình thì một cục bự chà bá đáp lên người cô kèm theo tiếng kêu la

"Huhu...hai ơi em xin lỗi..hai có sao không"

Lúc này cô mới nhận ra được cái cục đó là em mình,cười nhẹ dịu dàng vuốt tóc em

"Hai không sao..mày làm gì thấy ghê dậy"

"Hức..em..hức sợ hai chết huhuuu"

"Hai còn đây mà có sao đâu"

Dỗ một hồi Thái Anh mới chịu nín mà cứ dính chặt lấy cô không rời nhưng vì cưng chìu em nên không nỡ đuổi đi cứ vậy đến chiều cô với em cũng về,đứng trước sân tạm biệt Trân Ni với Lệ Sa rồi ra về nhưng chỉ mình Thái Anh chào cô thì còn giận em nên không thèm nhìn mà đi luôn.Về đến nhà ông bà hội chạy ra xem xét người cô hỏi đủ thứ làm cô nhức cả đầu,bà hội quay sang la Thái Anh

"Mày tối ngày rong chơi rồi tụ tập đánh nhau giờ còn hại chị mày té sông nữa...chừng nào mới chịu lớn đây con"

Thấy em bị mắng nên cô nói vào giúp em

"Thôi má..em nó còn nhỏ mà với lại con có làm sao đâu"

Cả nhà cùng dùng cơm tối rồi ai cũng về phòng nấy nhưng Thái Anh thì về phòng một lúc cũng ôm gối sang phòng kêu Trí Tú

"Hai ơi...hai mở cửa em coi"

"Mày qua đây làm gì...tối rồi không ngủ đi"

"Em qua ngủ với hai"

Nói rồi không đợi cô trả lời em đẩy cô ra rồi phi thẳng lên giường nằm cô nhìn em mà chỉ biết lắc đầu cười đóng cửa đến thổi tắt đèn dầu rồi cũng lên giường ngủ.Nằm một lúc cũng không ngủ được cô quay sang nhìn em

"Ngủ chưa"

"Đang ngủ nè"

Cô cười nhẹ cốc đầu em một cái rồi hỏi

"Mày với Trân Ni biết nhau sao dậy"

"Ờm..để nhớ coi...hình như là hôm đó em đang về nhà thì thấy chị Ni bị con mập xóm dưới kím chuyện,em cũng chả ưa gì nó nên nhảy vô làm anh hùng cứu mỹ nhân,nhưng mà đời không như mơ nó mạnh quá đánh hông nổi nên em nhớ ra là hai hay nói với em nhắm làm hông lại thì chạy nên em chộp lấy tay chị Ni chạy thụt mạng nó mập nên không chạy lại tụi em nên tụi em thoát được cái xong em thấy chị Ni đẹp quá nên em dính chỉ luôn được 1 tuần hơn thì tụi em thân nhau tới giờ nè"

"Hình như Trân Ni không thích hai"

"Sao hai nói dậy..em thấy chị Ni lo cho hai lắm á,lúc mọi người ở ngoài phòng chờ thầy lang chữa cho hai chị Ni cứ đi qua đi lại mặt thì lo lắng lắm dậy sao ghét được"

"Chắc tại em ấy sợ hai chết lại mang nợ nên mới dậy thôi"

"Hông đâu chị Ni thích hai lắm á...lúc hai mới về nè chị Ni nhìn hai quài à..còn hôm qua chị Ni có làm bánh nói với em là mang về cho hai ăn chung nữa..nhưng mà lúc đang về nhà thì gặp bọn xóm dưới ngay cầu khịa qua khịa lại một hồi tức quá mới đánh nhau nên hộp bánh bị rớt mất tiu"

Nghe dậy Trí Tú có chút vui trong lòng rồi hỏi em

"Trân Ni hay bị bắt nạt lắm hả"

"Không hẳn từ lúc chơi với em,em dậy chị Ni mấy quyền nên cũng không bị bọn kia ăn hiếp nữa chỉ có bọn con mập ỷ cao to mà kiếm chuyện với tụi em thôi"

"Ờ dậy mai mày có qua nhà Trân Ni hông"

"Có chứ...mai tụi em phát gạo cho dân nghèo"

"Ừ dậy ngủ sớm đi mai hai đi chung với mày"

Nói rồi cả hai cũng từ từ chìm vô giấc mơ riêng của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net