1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[topic][new][hot]: chia tay hai năm, người yêu cũ bỗng gửi tôi thiệp cưới.

đúng như tựa đề topic, chuyện này đã xảy ra với tôi vào ngày hôm qua, một ngày mưa tầm tã, gió lớn không ngừng...

giới thiệu một chút, tôi là nam, năm nay 34 tuổi, có công việc ổn định, đang trên đà thăng chức như diều gặp gió.

nyc của tôi (cho phép được viết tắc từ dòng này) là nam, tuổi 39, là giám đốc của một công ty mỹ phẩm. chắc hẳn mỹ phẩm làm đẹp hay chăm da mà các bạn đang sử dụng ở nhà đều có sản phẩm của công ty anh ấy.

quay lại chủ đề chính, tôi gia nhập công ty vào năm tôi 24 tuổi, nghĩa là lúc đó anh ấy 29. đó là một khoảng thời gian khá vất vả đối với tôi và anh ấy, bởi vì năm đó tôi chỉ là một đứa nhóc loi choi mới vào công ty, làm một chức phụ siêu bé ở phòng tiếp thị, còn anh ta đã là thần, 7 năm cống hiến để lên được vị trí trưởng phòng kinh doanh.

năm đó, công ty này chưa lớn mạnh như bây giờ, phần lớn chỉ tập chung vào mảng make up (lúc đó mọi người hay còn gọi là bôi tro trét phấn). đến năm thứ 15 thành lập công ty mới có thêm bộ phận chăm sóc da mặt (skin care), khỏi phải nói là việc chồng việc. chung tôi phải lo rất nhiều việc, từ khâu thiết kế, kiểm kê chất lượng sản phẩm cho đến quảng bá, thống kê lại đều do những con người phi thường này làm. bây giờ nhìn lại, một số nhân viên lâu năm đã có dấu hiệu hói đầu cho dù họ còn rất trẻ (hahaha).

anh ấy là người được công ty bầu cử chọn làm giám đốc, nghĩa là sức nặng mà anh ấy phải gồng gánh nhiều hơn chúng tôi hàng nghìn, hạng vạn lần. có thể nói, nếu mọi người đưa ra cho tôi đề bài miêu tả lối sống của anh ấy, tôi sẽ không suy nghĩ mà trả lời hai chữ cống hiến. anh bán mình cho tư bản đến nỗi, người ngoài còn biết, đến con chó của bác bảo vệ còn hay, nói gì đến tôi.

đúng là chúng tôi lúc đầu chưa gặp được may mắn, bước vào vết xe đỗ của những hãng khác, tuy nhiên nó không làm cho công ty nản lòng, vì chúng tôi là những đứa con được sinh ra để không biết đến hai chữ bỏ cuộc. cái gì cũng vậy, tôi hay chia sẻ với mọi người là thiên thời địa lợi nhân mới hoà, công ty chúng tôi tính ra cũng có số làm ăn, sau khi vấp ngã, chúng tôi đã đứng dậy và thành công ghi lại dấu ứng với khách hàng. khỏi phải nói cái lúc tổng kết quý, chủ tịch thấy doanh thu tăng, bà ấy đã khóc cạn nước mắt trước mặt hàng trăm nhân viên, dẫu cho thường ngày bà là người ít bày tỏ cảm xúc.

tôi nghĩ là, việc chuyển mình theo hướng đi mới là một sự thành công, như cá chép hoá rồng vậy. nói nhiều lần nhưng tôi vẫn muốn nói, nyc thật sự rất giỏi. anh ấy không chỉ giỏi giang, biết phấn đấu, kiên trì, nhẫn nại mà còn không cống cao, ngạo mạn. anh ấy giỏi như vậy nhưng anh ấy không phải là kiểu công tử bột, không phải cái dạng xây hết mình rồi lại đạp đổ. nói sao nhỉ, cứ pr nói tốt cho công ty hoài cũng không đúng, một lần hai lần còn được chứ 10 lần là có vấn đề.

thật ra lúc đầu chức vụ của tôi sau khi anh ấy nhậm chức giám đốc cũng không có gì khác biệt, chỉ là tôi được chuyển qua bộ phận mới bởi vì cấp trên thấy tôi là một đứa dễ sai bảo. nhìn lại con người tôi lúc đó, tôi thực sự khâm phục bản thân và những người xung quanh nhiều lắm. tôi bây giờ vẫn vậy, vẫn ngây ngô, dễ bảo nhưng mà chức phụ đã khác rồi.

nên khi anh ấy nói muốn tìm hiểu tôi, tôi thật sự bất ngờ. lúc đó tôi mới 26, anh ấy 31 rồi. bỏ qua câu chuyện tuổi tác, lúc đó tôi chỉ nghĩ là có lẽ anh ấy muốn tìm một trải nghiệm mới trong tình cảm, hoặc là anh ấy chán ngấy cái việc đến tuổi tìm bạn đời sinh con lắm rồi. anh ấy lúc đó chỉ đơn giản là tìm một người có thể tâm sự, chia sẻ và an ủi sau một ngày làm việc. và hiển nhiên, một nhân viên cấp dưới luôn kè kè theo anh từ ngày này qua ngày khác sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất.

thông qua những buổi hẹn hò mập mờ đội lốp hộp riêng, tôi biết được hoá ra anh ấy cũng chỉ là một hình nhân giấy. ấy thôi nào, tôi không hề đạp đổ luận điểm anh ấy là thần nha, chỉ là anh ấy không giống như tôi tưởng tượng lắm. anh ấy không khoẻ như cách anh thể hiện với mọi người, anh hay đau đầu, nghẹt mũi. anh ấy hay mỏi chân, tê tay. anh ấy hay bỏ bữa, mất ngủ. anh ấy bị tiền đình, mỡ trong máu, đau dạ dày. tóm lại anh ấy đối xử tốt với mọi người xung quanh, nhưng anh ấy là một kẻ chỉ biết hành hạ bản thân. một kẻ đạo đức giả đúng nghĩa.

với danh phận là người yêu của anh ấy, tôi đã cố gắng để cải thiện những thói quen chưa tốt của anh. đôi lúc có hiệu quả nhưng đôi lúc còn gây ra tác dụng phụ. tôi nhớ rõ cái lần anh ấy nốc quá nhiều thuốc giảm đau dẫn đến ngộ độc thuốc phải đi cấp cứu ngay trong lúc họp. tôi giận đen mặt, giận đến nỗi không thèm hỏi han mẹ anh ấy như thế nào. nhưng tôi vẫn lén lút đến thăm anh ấy vào tối muộn. lúc đó chúng tôi mới quen nhau được 6 tháng thôi, còn nhiều điều chưa biết về đối phương lắm. tỉ như anh ấy ái ngại, tỏ vẻ hối lỗi vào cái bữa đầu tiên tôi xách bịch cháo đậu đến thăm. hay là anh ấy có thể cắt táo hình con mèo rồi chọc ghẹo tôi lúc tôi đang bù đầu với đống tài liệu. tóm lại anh ấy dễ thương và có lẽ là tôi yêu anh ấy nhiều.

tôi còn nhớ có lần tôi được công ty điều đi công tác ở nước ngoài 6 tháng để quán xuyến trụ sở mới, nghĩa là chúng tôi lúc đó phải yêu xa. nói sao nhỉ, lúc đó tôi 27 rồi, một độ tuổi bắt đầu lo lắng cho tương lai, cho gia đình mình và cho quãng đời còn lại. chưa kể đến chuyện tôi vào thời điểm đó thật tâm thật lòng muốn ở bên người yêu đến hết đời, dẫu biết là không thể.

chuyện sẽ kết thúc nếu vào ngày kỉ niệm của chúng tôi, tôi không bày trò lén lút đặt vé về thăm anh ấy để tạo sự ngạc nhiên và anh ấy thông báo cho tôi một tiếng trước khi đến thăm tôi. tình huống đó dở khóc dở cười đến nỗi xuyên suốt 2 tiếng call video chỉ nghe tiếng cười khục khặc của hai đứa, tựa như 2 thằng nhóc lên năm vậy.

tôi yêu anh ấy nhiều (có lẽ vậy) và anh ấy yêu tôi nhiều đến nỗi tôi choáng ngợp với tình yêu của anh. tình yêu của anh dành cho tôi không chỉ có màu hồng giản đơn như bao người, tình yêu của anh nó rộng lớn, muôn hình vạn trạng, chúng vỗ về che chở cho tôi vào mọi không gian và thời gian.

nghe thì có vẻ điêu chứ chúng tôi thực sự rất hạnh phúc khi ở bên nhau. tại sao nhỉ? vì chúng tôi không công khai với gia đình. 6 năm yêu đương trong bí mật là một thử thách, nhưng mà chúng tôi là những đứa con của thần sấm, thần rừng thì làm sao hiểu được hai chữ từ bỏ hay nản lòng.

công ty chúng tôi có luật nghiêm cấm (thực ra là hạn chế thôi) việc hẹn hò yêu đương công sở. điều này là nền mống từ những ngày đầu rồi, từ cái hồi tôi và anh còn nhỏ xíu nên đâu thể nào một tay che trời được. anh ấy là công thần của công ty, nhưng không vì vậy mà anh làm trái lại nguyên tắc, thậm chí anh còn ghét nhất cái kiểu người hay phá vỡ luật lệ nữa.

có lẽ điều đó đã làm cho những lầ hẹn hò của chúng tôi đều được thêm yêu tố hành động truy đuổi tựa như các loạt phim mỹ. nhưng mà điều đó thú vị lắm.

tôi đã nói rồi, khoảng thời gian đó rất vất vả nhưng cũng rất vui. chúng tôi đi lên bằng thực lực và may mắn nhiều lần, và chúng tôi không hề coi thường chúng.

người ta hay nói với tôi, he fell first and he fell harder. tôi không nghĩ vậy, và tôi còn chỉ trích lập luận này thậm tệ. đối với tôi, trong một mối quan hệ, ai yêu trước không quan trọng, quan trọng là cả hai bên đều nên có cùng tần số, nghĩa là tình yêu dành cho đối phương nên bằng nhau là tốt nhất. đó là kinh nghiệm của một người đã yêu đương 6 năm với một tình yêu duy nhất. đọc đến dòng này chắc hẳn mọi người sẽ cười tôi mất, coi kìa coi ông chú u40 dạy đời lớp trẻ chúng ta kìa.

là một đứa cứng đầu, tôi không chịu khuất phục và không ngừng cố gắng để vươn lên. tưởng chừng như tôi và anh ta không hề có điểm chung, tựa như hai dường thẳng song song kéo dài vô tận. nhưng đời mà, nào có lường trước được, anh ấy chính là con trai bạn của ba tôi.

à tôi chưa kể, mẹ nyc của tôi là chủ tịch công ty nhỉ, còn ba tôi là phó chủ tịch. nhưng tôi và anh ấy không phải là những đứa trẻ sinh ra từ vạch đích, không phải cái dạng ngậm thìa vàng như mọi nghĩ. chúng tôi được lập trình sẵn, sinh ra trong gia đình giàu có, sau đó tốt nghiệp tiểu học bằng xuất sắc, lên phổ thông thì đi du học rồi mang tấm bằng thạc sĩ về. có lẽ vì chúng tôi có những điểm giống nhau vừa được mô tả nên chúng tôi mới tình cờ tìm hiểu rồi quen nhau lâu đến như vậy.

hồi tôi còn bé, nyc luôn được ba nhắc đến như một tấm gương để noi theo, cho dù tôi cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, cũng vẫn đứng thứ hai sau anh ấy. nhưng nói gì thì nói, tôi không phũ nhận tôi là một đứa cứng đầu, nhưng tôi cũng biết mệt.

tôi là người, không phải là thần giống anh ấy. nyc có thể tối quá khóc sưng húp mắt, nhưng sáng mai thứ động lại chỉ là hàng sương mỏng như giấy. tóm lại, tôi là kiểu bày tỏ mọi cảm xúc ra bên ngoài, còn anh ta thì ngược lại.

chúng tôi lúc đó thật sự cãi vã không nhiều, bởi vì hai bên đều nghĩ là công việc đã mệt lắm rồi, không nên làm phiền đối phương nữa. cứ nhau vậy, chúng tôi đều muốn tốt cho người kia nhưng lại nghĩ đối phương không biết nghĩ cho mình. cho đến một lần, tôi và anh ấy cãi nhau vì một chuyện, nó nhỏ xíu nhưng mà đủ để tình cảm của hai đứa rạn nứt.

tôi có thói quen hay gở môi, đó là một thói quen xấu, tôi thừa nhận. trước khi tôi quen anh ấy, đối với tôi, nó cũng chẳng si nhê gì cả, bởi vì ngưỡng chịu đau của tôi khá cao. nhưng sau khi yêu anh ấy, tôi phải từ bỏ thói quen xấu xa này. anh ấy không thích đôi môi sần sùi, khô khốc của tôi, từ đầu đã vậy. có lần, tôi còn bị anh ấy chỉ trích trước mặt cấp dưới của cả hai vì môi như ghẻ lở, máu rỉ ra làm môi dưới đỏ lòm như son. mặc dù lần đó hung thủ không phải là tôi mà chính là anh ấy...

vì vậy, sau 2191 ngày, vào kỉ niệm 6 năm bên nhau, tôi nói lời kết thúc với anh ấy.

hôm qua là kỉ niệm tròn 2 năm chia tay, nghĩa là nếu chúng tôi còn yêu nhau thì chắc hẳn sẽ là một ngày ngọt ngào của hai đứa. quyết định đưa thiệp cưới vào ngay ngày đó, chắc hẳn anh ấy vẫn còn cay cú lắm chuyện tôi nói lời chia tay khi hai đứa đang ôm nhau nằm ngủ nhỉ?

nhưng không sao cả, tôi thấy điều đó là bình thường. nói sao nhỉ, vừa gõ những dòng văn bản này, tôi vừa suy nghĩ tôi nên mặc trang phục nào để đến tiệc cưới của anh ấy. một bộ vest xanh đen hay xuề xòa hơn là quần jean áo polo, sao cũng được. tôi chỉ mong là anh ấy hạnh phúc và mong rằng anh ấy nghĩ tôi cũng hạnh phúc với quyết định của anh.

anh ấy luôn coi tôi là trẻ nít hoài chưa lớn, chính vì vậy tôi thật sự muốn chứng minh cho anh thấy tôi luôn sống rất tốt...

dù cho cuộc sống tôi vốn dĩ vô thường, lúc này lúc kia.


người viết đã hạn chế lượt bình luận
1285 lượt thích 75 bình luận

danchoikhongsomuaroi nghĩa là chú đi dự đám cười trên cương vị nào nhỉ? tui hơi tò mò:
1. nyc

2. con trai của bạn thân mẹ chú rể
3. cấp dưới

⬏ thực ra thì trên thiệp cưới mà giám đốc gửi tôi, anh ta ghi tên không nên tôi cũng không chắc chắn lắm về danh phận. nhưng mà nếu nói theo kiểu của bạn thì sẽ có thêm mục số 4: cương vị quạt đi đám cưới của idul

ynghiamauhoabingan nghe chú này có mùi cờ vàng, hok biết nói sao nhưng mà nó nằm giữa đỏ và xanh, tốt và xấu. uwu tôi đang gõ cái gì vậy trời
thang4laloinoidoicuaai ờm thật ra thì tui nghĩ là nếu như anh này vẫn còn đủ nghị lực để viết những dòng tâm trạng này, anh vẫn ổn phải không? tại vì cách anh viết không giống một người có thể dễ dàng vượt qua để bắt đầu một mối quan hệ mới. anyway, mong rằng anh ổn và hạnh phúc, tình cảm là chuyện lớn không thể chỉ vì một mục đích nhỏ mà đánh đổi cả đời được

⬏ nghe bạn nói hơi mơ hồ ha, tại vì đến giờ tôi vẫn chưa biết là có nên đi hay không nữa, đi thì không khí bữa tiệc ngột ngạt ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi, nhưng nếu không đi thì tôi sẽ bị nói ra nói vào dữ lắm. nên là đắn đo mãi...
chokeohaybigheo thật ra thì chủ tus không có ý định lên đây để hỏi xin ý kiến nhỉ, tại vì tui thấy anh ấy chỉ là muốn chia sẻ hay đơn giản hơn là đây chính là chỗ cất giấu đoạn tình dài đằng đẳng 6 năm mà thôi.

⬏ nếu mà tôi có khiếu trong việc viết văn như bạn đề cập, thì có lẽ bây giờ tôi đã trở thành một tiểu thuyết gia rồi chăng?

ngonnhattrilackiucuatui tui muốn nghe thêm câu chuyện của hai người quá à, nghe như một chuyện tình thật sự đẹp nhưng mà lại chia xa. anh có tiếc không?

⬏ tôi hay nghe người đời nói rằng tình chỉ đẹp khi còn dang dở. và có lẽ như vậy, còn vế câu hỏi kia, tôi nghĩ là không.

lifegoeson topic này thú vị quá, tui có thể mong chờ là sẽ có phần tiếp theo không?

⬏ có thể là có, bởi vì tôi vẫn còn nhiều chuyện để kể, haha.

willnotletthembreakyourheart nghe như chú này là một người giàu nhỉ? nhìn cái cách hành văn thì có vẻ chú không thường xuyên đăng bài lắm. tui mong rằng chú vẫn ổn.

⬏ không đâu nhóc ơi, tôi đây chỉ là một ông chú già bán mình cho tư bản, bị đồng tiền chi phối mà thôi. và cảm ơn nhóc, tôi vẫn ổn.

atthesametime cho dù người viết có cố tình để mình vò thế bị động hay là đóng vai ổn trong một mối quan hệ, người đọc chúng tôi vẫn mong rằng anh có thể bình an trong quãng đường còn lại.

⬏ cảm ơn bạn đã đọc cũng như là lắng nghe câu chuyện của tôi.

fatcat mong cậu hạnh phúc trọn đời dù cho không có anh ấy ở bên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net