4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lee sanghyeok mệt mỏi mở mắt ra, không biết hiện tại đã trôi qua bao lâu thời gian rồi.

anh vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn gương mặt đã trải qua vài ngày mà đã hốc hác đi nhiều, dường như chính anh cũng chẳng nhận ra bản thân mình nữa.

mấy ngày nay đều suy nghĩ cực độ khiến tâm trạng anh rất suy sụp, dường như không lúc nào là không căng thẳng, lúc ngủ cũng sợ jeong jihoon sẽ đột ngột xông vào đây rồi lại làm chuyện gì đồi bại với mình. vậy nên trong thời gian ngắn mà lee sanghyeok đã ốm đi không ít, và jeong jihoon muốn anh ăn nhiều thêm chút cũng chẳng khuyên nổi. lúc hắn sai người hầu mang dĩa thức ăn đi anh thật sự đã cám ơn trời phật, cứ tưởng hắn ta sẽ lên cơn rồi bốc lấy thức ăn nhét vào miệng anh chứ.

jeong jihoon lần nữa mở cửa bước vào phòng, chỉ khác là lần này có thêm người hầu đem theo thật nhiều quần áo mới. anh thờ ơ xem hắn muốn làm gì tiếp theo, jeong jihoon từ trong đống quần áo đắt tiền chọn ra một bộ, sau đó đưa đến trước mặt anh, mỉm cười:

"anh, em chọn nhiều quần áo cho anh lắm. anh xem thích kiểu nào rồi mặc thử nhé, sau này em sẽ mua thêm thật nhiều cho anh."

lee sanghyeok cau mày, vẻ mặt hơi thảng thốt, "c... cái gì? không phải cậu nói sẽ dẫn tôi đi mua sao?"

hắn nhún vai, nhàn nhạt trả lời, "em đổi ý rồi, người anh không khỏe, không nên ra ngoài làm gì, để em chọn cho anh là được rồi. nào hyeokie, thử bộ này em xem nhé."

anh bực dọc đứng dậy, giật phắt bộ quần áo trên tay hắn rồi ném xuống đất, lớn tiếng nói:

"tôi không phải búp bê mặc cậu chơi đùa như thế, vả lại cậu đã giữ lời hứa sẽ ra ngoài cùng tôi tại sao lại không làm? jeong jihoon, tôi là con người, không phải thú cưng của cậu, cậu không được giam tôi ở đây, cậu không có quyền!"

nhẫn nhịn và bức xúc những ngày qua rốt cuộc cũng bộc phát, anh căm hận hắn vì sao lại đối xử với anh như vậy. mà jeong jihoon sau khi nghe những lời anh nói xong thì tối sầm mặt, người hầu bên cạnh cũng biết điều nhanh chóng lui ra. hai người bỗng chốc lặng thinh, một khoảng lặng trong bầu không khí thật nặng nề. hắn đi tới nắm lấy bả vai gầy gò của anh, cố nở ra một nụ cười miễn cưỡng:

"anh à, sao anh lại nói thế, sao anh lại có thể là thú cưng được chứ. anh là người yêu của em, là người mà em yêu nhất trên cuộc đời này."

hắn cầm lấy tay anh đưa lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, "vả lại bên ngoài nguy hiểm lắm, chẳng có gì tốt đẹp đâu hyeokie à, em sợ những thứ ngoài kia sẽ vấy bẩn anh, tổn thương anh. anh cứ ở trong lòng em như bây giờ thôi nhé, sẽ không sao đâu."

lee sanghyeok thở hổn hển, cắn răng đáp:

"cậu điên rồi... jeong jihoon cậu điên rồi... tôi không hề yêu cậu, cả đời này sẽ không..."

jeong jihoon rốt cuộc không giữ được bình tĩnh nữa, ánh mắt nhìn anh lạnh lùng mà tàn nhẫn quá đỗi. hắn dùng một tay thô bạo đẩy anh xuống giường, sau đó giật mạnh chiếc áo ngủ ra khiến cúc áo rơi lả tả trên đất. lee sanghyeok dùng hai tay chống đỡ thân hình to lớn của hắn, vành mắt hằn đỏ đầy cương quyết, hét lớn:

"jeong jihoon cậu mau cút đi! mau cút đi!"

hắn tàn ác bóp lấy cổ anh, siết chặt khiến anh không nói được thêm lời nào.

"anh à, thật ra anh muốn đi mua quần áo với em chỉ là cái cớ thôi đúng không? anh muốn ra ngoài đến thế hửm, một lòng một dạ muốn rời xa khỏi em đến thế sao?"

"đúng, tôi kinh tởm khi ở gần cậu! một con người giả tạo và biến thái!"

"chát!"

thêm một lần nữa, người luôn miệng nói rằng yêu anh lại tổn thương anh. má cũng sưng tấy lên, đầu óc choáng váng, anh cũng không chịu nổi nữa mà rấm rức khóc. hắn cúi xuống hõm cổ anh vừa cắn vừa liếm, dùng tay khống chế hai tay anh trên đỉnh đầu. quần cũng bị tuột xuống, lộ ra thân hình mềm mại trắng trẻo còn có vài vết đỏ nhàn nhạt nổi bật. hắn vừa cười vừa thở dốc, bắt đầu tự cởi áo sơ mi ra, rồi đến thắt lưng, tiếp đến lôi trong quần lót ra thứ đỏ tím to lớn đang rỉ nước. lee sanghyeok vừa khóc vừa lắc đầu, dùng cả thân thể để chống cự nhưng đều vô ích. lần này đến màn dạo đầu cũng không làm, hắn cứ thế nhẫn tâm đâm thẳng vào hậu huyệt khô cằn của anh, sau đó điên cuồng ra vào không cần biết người dưới thân ra sao. lee sanghyeok đau đến hít thở không thông, đến cắn chặt răng nhẫn nhịn cũng không làm nổi nữa, cất tiếng khóc và rên rỉ đến nao lòng, máu và dịch nhờn trộn lẫn chảy ra không ngừng từ lỗ nhỏ. khuôn mặt anh méo mó đẫm nước mắt, gào lớn:

"jeong jihoon cậu là đồ khốn nạn... đồ tồi tệ... tôi hận cậu jeong jihoon!"

hắn chẳng quan tâm lời mắng nhiếc của anh, mạnh mẽ tóm lấy chân anh rồi đặt lên vai, tiếp tục đâm rút ra vào kịch liệt. sau một khoảng thời gian hành hạ hắn rốt cuộc cũng lên đỉnh, jeong jihoon thở hổn hển bắn toàn bộ tinh dịch vào trong rồi rút ra. lạnh lùng nhìn anh run rẩy lên cơn co giật trên giường, đoạn chịu không nổi nữa mà ngất đi. 

đột nhiên anh thấy như vậy cũng tốt, ngất đi rồi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa, linh hồn cũng thật thanh thản.

nếu như chết cũng là một cách giải thoát như vậy, thì liệu... anh có can đảm để làm không?

rốt cuộc vẫn không chống nổi số mệnh, dù có không muốn thế nào anh cũng dần lấy lại ý thức. trôi qua khoảng thời gian thật lâu, lúc lee sanghyeok chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú đang tỏ ra đầy lo lắng hướng về anh. và khác hẳn với bộ dạng lạnh lùng ác độc khi hắn tổn thương anh trước đây. jeong jihoon thấy anh tỉnh lại thì mừng rỡ không thôi, vội vàng chồm tới hỏi:

"hyeokie à, còn đau không anh, anh thấy trong người sao rồi?"

"..."

"anh, anh đã bị sốt mấy ngày nay... em đã cho bác sĩ đến khám rồi, anh bị nhiễm trùng khá nặng. em... khi đó em nên tẩy rửa thật kĩ cho anh mới phải, lỗi tại em cả, xin lỗi anh."

lee sanghyeok vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, dường như chẳng buồn mở miệng đáp lời. jeong jihoon trong tâm thế hối lỗi cũng không hối thúc anh, chỉ buồn bã rũ mắt.

"... lúc đó em đã không kìm chế được cảm xúc mà tổn thương anh, em là kẻ khốn kiếp... dù thế nào cũng phải giữ bình tĩnh mới phải. anh à, đừng giận em nhé, em... em sai rồi."

anh quay mặt vào bên trong, tỏ vẻ không muốn nghe những lời giả dối này nữa. hắn biết lần này sẽ khó nhận được sự tha thứ của anh, ngần ngừ một lúc lâu, rốt cuộc cũng mím môi đứng dậy:

"anh cứ nghỉ ngơi đi nhé. em... khi khác em sẽ đến thăm anh."

giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, ánh mắt anh trống rỗng mà thờ ơ, cả người không chỗ nào là lành lặn cả. nếu cứ sống như vậy thì thà rằng anh chết cho rồi, anh mệt mỏi lắm rồi...

nhưng anh lại không cam tâm, vì sao phải là anh, vì sao lại đối xử với anh như vậy? 

lee sanghyeok vươn tay lau đi khoé mắt ẩm ướt, khôi phục lại vẻ mặt kiên định ngày thường. dù có thử chạy trốn anh cũng muốn thử một lần, nhất định không thể để những cơn đau thể xác vật ngã anh được nữa. nhanh chóng bỏ cuộc như vậy thật chẳng giống anh chút nào.

khớp hàm cắn chặt, dường như dốc quyết tâm sẽ làm một trận thật ra trò.

jeong jihoon... rồi có một ngày tôi sẽ bắt cậu trả giá đủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net