6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khoảnh khắc lee sanghyeok nhấc một chân bước lên xe, đột nhiên có cánh tay hữu lực vòng qua eo rồi ôm chầm lấy anh, ngăn không cho anh vào trong.

anh thất kinh, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người kia thì bỗng nhiên trời đất đảo lộn, cả người như con búp bê mềm oặt bị vác lên vai. jeong jihoon chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt hầm hầm giận dữ đi thẳng tới chiếc xe thể thao của mình rồi tống anh vào trong.

"về nhà."

tài xế vội nhận lệnh, không chậm trễ mà lái xe đi ngay, cho đến khi nhìn rõ lại anh mới biết bản thân đang trong tình cảnh nào. hắn và anh cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, bầu không khí căng thẳng đến hít thở cũng không thông, sự im lặng bao trùm hệt như đang gieo cho anh bản án tử vậy.

lee sanghyeok túm chặt góc áo, bộ dạng dè dặt nhìn hắn.

"ji... jihoon à, tôi..."

"anh không cần nói gì hết, về nhà rồi sẽ có thứ hay ho em dành cho anh."

làm ra chuyện bỏ trốn cấm kỵ chẳng biết hắn sẽ tra tấn anh bằng gì nữa đây. cả người anh thấp thỏm không yên, muốn nói vài lời để bào chữa cho bản thân nhưng lại không nói nổi. xe rất nhanh chóng đậu trước cổng, jeong jihoon cầm tay anh lôi vào trong nhà rồi thẳng đến phòng hắn. cả người bị thô bạo đẩy lên giường, anh xây xẩm, chống tay muốn ngồi dậy lại bị hắn đẩy cả người ngã xuống, rất nhanh chóng mà cởi tất cả quần áo trên người anh. lee sanghyeok vừa đưa tay lên chặn lại thì đã ăn phải cú tát trời giáng, hắn nắm lấy đầu anh dí sát vào hạ bộ, cất giọng lạnh lẽo:

"tốt nhất anh nên mút cho cẩn thận, nếu không đừng trách em nặng tay với anh."

cả đầu ong ong hoa mắt, nơi môi xinh lại bị ép tiếp xúc với dương vật sẫm màu hung tợn, hắn luồn tay vào tóc anh bắt anh ngậm lấy thứ to lớn đậm hương vị giống đực ấy. lee sanghyeok nào có kinh nghiệm trong chuyện này, đầu cũng bị ghì chặt không thể chạy thoát, anh cố gắng mút mát cũng chẳng thể mang lại khoái cảm cho hắn, răng nanh còn nhiều lần chạm phải đầu khấc khiến hắn nhăn nhó một phen. vừa mất kiên nhẫn lại mất hứng thú, jeong jihoon thô bạo nắm tóc anh kéo ra, sau đó đẩy cả người anh té xuống sàn nhà lạnh lẽo. mắt kính trên mặt cũng bị rơi ra, thời khắc này anh có chút tủi nhục cùng uất ức, giương viền mắt ửng đỏ lên nhìn hắn. còn jeong jihoon thì tựa như biến thành người khác, nào có bộ dạng dịu dàng trước đây. hắn đứng thẳng dậy đi tới tìm trong góc phòng thứ gì đấy, và khi trở lại với một thanh sắt quả nhiên làm anh sợ hãi. anh biết hắn sẽ không để anh yên, sẽ dùng thứ này tra tấn anh. lee sanghyeok sợ đến run rẩy, cả người dần lui về sau, dần đụng phải bức tường kiên cố. jeong jihoon ngồi xổm xuống nhìn anh, vuốt ve gương mặt anh bằng thanh sắt lạnh lẽo.

"anh, anh biết em ghét nhất là việc anh bỏ trốn khỏi em mà, tại sao còn làm?"

"tôi... tôi không thể nào ở bên cậu suốt đời được! tôi còn cuộc sống của tôi, cả người thân của tôi nữa, nếu tôi biến mất như vậy họ sẽ đau khổ lắm..."

"còn em thì sao? anh không nghĩ rằng nếu anh biến mất sẽ làm em đau khổ hơn sao? ban nãy khi không tìm thấy anh, anh biết em có cảm xúc gì không?" jeong jihoon cười khẩy, chậm rãi ma sát thanh sắt xuống cơ thể anh, khiến lee sanghyeok không kìm được mà run rẩy hơn, "em hận đến muốn xé xác anh ra, chỉ muốn điên cuồng tìm anh cho bằng được. em thề rằng nếu em tìm được anh, nhất định sẽ làm một chuyện khiến anh cả đời nhớ lấy, sau đó tuyệt đối không dám rời bỏ em nữa."

vì mất mắt kính nên tầm nhìn của anh rất mờ nhạt, cơ hồ thấy bóng đen trước mặt đột nhiên vung thanh sắt lên, sau đó ác độc đánh liên tiếp vào người anh, cú nào cũng dùng hết sức mà đánh. lee sanghyeok đau đến kêu thành tiếng, co người lại chịu sự tra tấn dã man, nước mắt cũng chịu không nổi nữa mà ứa ra. thân thể không chút mảnh vải nhanh chóng hiện lên vết bầm tím chói mắt, ở phần cổ chân là bị đánh dữ dội nhất, cơ hồ vỡ cả mắt cá chân, hệt như muốn ám chỉ rằng anh phải trả giá trong việc "chạy trốn" khỏi hắn. trong màn đêm tĩnh mịch, từ phía xa xôi truyền tới toàn là tiếng khóc đau đớn đến xé lòng của anh, cùng với tiếng da thịt bị đánh không thương tiếc. jeong jihoon sau khi thoả mãn thì vứt chiếc gậy rướm máu sang một bên, bắt lấy khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt của anh lật lên.

"hyeokie, sau này anh còn chạy trốn khỏi em không?"

"... hức... hức..."

"trả lời!"

"sẽ... sẽ không... tôi không dám nữa... xin... xin cậu..."

"ngoan lắm." 

hắn hài lòng hôn lên đôi môi nức nẻ của anh, sau đó dùng chăn bọc cả người anh rồi bế vào phòng tắm. cứ ngỡ hắn sẽ buông tha nhưng không, jeong jihoon mút mát từng thớ thịt trên cơ thể anh, hài lòng vuốt ve những vết bầm tím do mình tạo ra rồi cắn lên như kẻ điên khiến anh kêu lên trong đau đớn. lee sanghyeok cho đến bây giờ vẫn khóc, nước mắt không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt méo mó, có lẽ là vì đau đến không thể thở được. xương chân trái hình như đã bị vỡ ra khiến nó to lên một cách bất thường, nhưng jeong jihoon vẫn nhắm mắt làm ngơ, dùng ngón tay bắt đầu thâm nhập vào hậu huyệt của anh.

lee sanghyeok giờ như thân xác không hồn mặc cho người khác hành hạ, thần trí nửa tỉnh nửa mê, phía dưới bị chịch đến cơ hồ lòi cả thịt non. jeong jihoon bế anh ra khỏi bồn tắm rồi đẩy anh ngã ra trên sàn tắm ướt đẫm, hai tay bám lấy đùi anh banh ra tiếp tục cắm rút điên cuồng. anh nằm trên đất nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt không còn tiêu cự, mặc cho hắn tra tấn bằng tình dục. sau khi thỏa mãn thì hắn bắn tất cả tinh dịch vào lỗ hậu của anh, khiến anh khó thở tiếp nhận thứ làm bụng mình trướng lên. cũng thật may sau khi kết thúc, jeong jihoon còn biết làm sạch rồi bôi thuốc vào hậu huyệt, sau đó giúp anh mặc những bộ đồ mới mà cả hai cùng nhau đi chọn, thỏa mãn ôm anh ngủ trên giường.

chân anh đến giờ vẫn thật đau, nhức nhối lên thẳng đại não khiến anh không tài nào ngủ được, trong đêm tối được hắn bao trọn chỉ lẳng lặng rơi nước mắt, cố kìm nén không phát ra những tiếng khóc thê lương.

trải qua một ngày dài tựa như vô tận, cả đêm cũng chẳng ngủ được khiến anh hốc hác đi hẳn, đến ăn cũng chẳng buồn ăn. jeong jihoon thấy bất thường nên vén chăn của anh ra, phát hiện nơi mắt cá chân của anh ấy thế mà sưng to bất thường. hắn đưa tay chạm thử thì thấy anh giật bắn người rồi co cụm lại chịu đựng, run rẩy đến không ngừng lại được. cả ngày hôm đó hắn không đi làm, gọi bác sĩ đến khám cho anh thì nhận lại cái tặc lưỡi thở dài.

"sao lại ra nông nỗi này? cả người cậu ấy không chỗ nào là không bị thương cả, mắt cá chân là bị nặng nhất, xương bên trong cũng bị vỡ ra rồi. tình hình này... e rằng cả đời này không còn đi được nữa đâu."

lee sanghyeok nghe đến những lời này thì như tan vỡ thành trăm mảnh, hai tay nắm chặt góc chăn, đưa mắt nhìn jeong jihoon như kẻ thù truyền kiếp. hắn cũng không ngờ sẽ ra cớ sự thế này, khuôn mặt đăm chiêu cúi gằm trong bất lực. anh dùng gối ném thẳng vào người hắn, sau đó dùng hết sức bình sinh đánh vào người hắn:

"cậu là tên khốn nạn, tên khốn kiếp!! tôi đến chết sẽ hận cậu jeong jihoon, đi chết đi, cậu chết đi!!"

hắn bắt lấy cánh tay gầy gò của anh, sau đó nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của anh thì đau lòng không thôi, yêu cầu bác sĩ tiêm cho lee sanghyeok một mũi an thần. cánh tay anh từ từ hạ xuống, mãi một lúc sau mới chịu an giấc. jeong jihoon cũng dần thối lui ra khỏi phòng trả lại cho anh sự yên tĩnh.

hắn thật sự rất yêu anh, muốn độc chiếm lấy anh, càng không muốn phải mất anh. nhưng hình như càng làm càng sai, một vòng luẩn quẩn rốt cuộc người tổn thương vẫn là anh. tuy bạo lực với anh là không nên nhưng trong đầu hắn không thể suy nghĩ được điều gì khác cả. cảm thấy sau khi đánh anh thì anh sẽ ngoan ngoãn và nghe lời hơn, cách này thật sự rất nhanh cùng hiệu quả. chỉ là... mỗi lần điên cuồng đánh anh như thế lồng ngực không chút mảy may đau lòng, chỉ khi thấy anh khóc mới thật sự thỏa mãn nội tâm đen tối của hắn.

jeong jihoon vò loạn mái tóc một phen, hắn dường như chính mình còn không hiểu nổi.

đưa tay gảy tàn thuốc đang hút dở, để làn gió mát lạnh trên ban công thổi dịu những bức bối trong lòng.

hơn hai giờ sáng rồi hắn vẫn chưa ngủ, hút thuốc lá xong thì quay vào trong, cẩn thận mở cửa phòng anh rồi ngồi sang một bên ngắm nhìn. hai chiếc má phính dường như đã biến mất, quầng thâm mắt cũng hiện rõ. anh trước nay đã ốm hiện tại càng hốc hác hơn, nào có là bộ dạng tươi cười rạng rỡ hệt như chú mèo con dưới nắng mai. jeong jihoon khẽ vén tóc mái hỗn độn của anh, nhận thấy người đang ngủ hơi cau mày, hắn khựng lại trong thoáng chốc, sau đó nhanh chóng thu lại tay về.

hắn muốn đem anh nâng niu trong bàn tay, nhưng có lẽ đã siết quá chặt, khiến người bên trong đau đớn rồi dần vụn vỡ. còn hắn chỉ có thể tự căm hận chính mình, vẫn không biết bản thân đã sai ở đâu.

nếu trong lòng có một tia hối hận, liệu hắn sẽ buông tha cho anh chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net