C6: Không hẹn mà gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một nhà hàng nhỏ ở gần khu đô thị Rosé đông đúc.

Những tia nắng cuối cùng của một ngày cũng đã tắt dần sau hàng cây xanh um to lớn dọc 2 bên công viên. Từ tầng 2 cửa sổ nhìn ra, sắc cam nhẹ nhàng xen lẫn vào vạn vật, cảnh tượng vừa nên thơ vừa trầm lắng.

- Anh đưa em về!

Mystogan đứng dậy cầm áo khoác đen trên tay rồi từ tốn bước ra khỏi ghế. Bộ comple đen thẳng tắp càng tôn lên vẻ ngoài tuấn tú, chững chạc của anh.

- À  thôi, em còn phải ghé qua trường mẫu giáo đón thằng cháu nữa.

Jennie bất ngờ từ chối. Hôm nay trông cô rất xinh với chiếc váy ngắn màu xanh nước trễ vai, ngang hông có thắt nơ một sợi dây cùng màu.

Người đàn ông cao ráo dừng lại suy nghĩ. Rồi như nhớ ra điều gì đó mà khoé môi anh cong lên.

- À thằng nhóc Ken đó à?

- Vâng! Hôm nay chị em tan ca trễ nên nhờ em đón giùm...

Đôi mắt Mystogan trở nên sâu thẳm một lúc, cuối cùng anh cũng hiểu lí do vì sao hôm nay Jennie lại đi xe máy đến quán ăn đợi anh.

Cô ấy biết anh gần đây rất tâm huyết để có thể leo lên vị trí giám đốc của công ty Scarlet nên chẳng dám làm phiền anh, nhất là những khi anh có nhiều dự án cần hoàn thành cho kịp tiến độ.

- Vậy để anh đưa em đi, xong mình dắt nhóc Ken đi ăn kem luôn. - Mystogan mỉm cười

- Được không đó? - Jennie bình thản nhìn anh, cô vốn đã lườn trước được điều này.

Đã hơn 2 tuần nay kể từ khi Erza về nước, Mystogan chẳng còn dành nhiều thời gian cho cô nữa. Tuy thông cảm cho anh nhưng vì là con gái đang tuổi đôi mươi nên Jennie cũng thấy tủi thân đôi chút.

Ở nơi làm việc của cô, những đứa bạn suốt ngày khoe khoang được người yêu dẫn đi chơi đây đó, cưng chiều hết mực. Những lúc đó cô chỉ cười gượng cho qua dù trong lòng quả thật cũng có ganh tị với họ.

- Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao. Đối với anh, những việc liên quan đến em không có gì là phiền cả!

- Vậy thì cùng đi! - Jennie cười ngại

***

Trên chiếc xế hộp màu đen chạy dọc tuyến đường sạch sẽ của thành phố. Jennie ngồi ghế phụ, ngó nghiêng khung cảnh ngoài cửa kính.

Tiếng nhạc nhẹ du dương phát ra từ radio trong xe làm tâm trạng cô buồn lâng lâng khó tả.

Gương mặt nghiêng của Mystogan lúc tập trung lái xe hết sức thu hút. Dáng vẻ của anh, mùi hương nam tính của anh như toát lên sự quyền uy khiến bất cứ người đối diện nào cũng phải e dè, sợ sệt khi tiếp xúc.

Dù tay đang cầm vô lăng, nhưng trong đầu anh thì đang hồi tưởng lại kỉ niệm với cô và thằng bé cách đây 1 năm. Đó là một lần anh tới nhà của chị Jennie để dùng cơm tối, coi như ra mắt gia đình bên đó. Thằng nhóc này khi đó mới 3 tuổi nhưng đã biết gọi anh là cậu, Mystogan nhìn thờ ơ là vậy nhưng khi thấy thằng bé cười với mình, anh cũng rất thích thú, bế nó đi lòng vòng ngoài chợ như cha con. Còn mua bánh kẹo và xe hơi đồ chơi cho nó nữa. Từ hôm đó không chỉ Jennie mà cả gia đình cô bắt đầu có thiện cảm với anh. Và điều đặc biệt hơn hết, đó là anh nhận ra rằng, mình rất thích trẻ con.

Chợt giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Jennie. Nghe rất dạt dào cảm xúc, không hề lạnh như nhiệt độ không khí từ máy điều hoà lúc này.

- Lâu rồi không gặp, chắc Ken nó lớn lắm rồi hả em.

Cô nhìn anh, đôi mắt đó sáng lên vẻ chân thành. Lòng cô cũng ấm như vừa được sưởi. Ít ra, anh vẫn còn quan tâm tới những chuyện của gia đình cô. Không phải là vô cảm như những người đàn ông thành đạt khác.

- Nó vẫn cao tới đùi của anh đó thôi.

Mystogan cười lớn.

- Vậy hả?

***

Xe họ rẽ vào một khuôn viên nhỏ ở gần đô thị, một ngôi trường mẫu giáo hết sức rộng lớn, nổi bần bật giữa nền đất được phủ đầy hoa cỏ rực rỡ và tươi tắn. Lối đi thì rộng rãi, được trang trí bởi những viên đá chạm khắc hết sức tinh tế, nhã nhặn. Những màu sắc và hình vẽ ở hai bên tường cũng như cổng ra vào thì vô cùng ngộ nghĩnh, đáng yêu. Sân trong thoáng mát với hàng loạt trò chơi bập bênh, cầu tuột, xích đu,... mới mẻ, khiến bất kì đứa trẻ nào cũng hào hứng chơi đùa. Một ngôi trường yên bình, ngập tràn những tiếng cười hồn nhiên của trẻ thơ.

Mystogan dừng xe, đưa mắt về phía trước.

- Ở đây đúng không Jennie?

- Ừm.

Cô đảo mắt ra ngoài xem thử rồi gật đầu.

Động cơ tắt hẳn.

Anh cởi dây an toàn rồi bước xuống, tay chỉnh lại áo khoác ngoài, đi cùng Jennie tới chỗ người phụ nữ mặc đầm màu sáng, gương mặt phúc hậu, hiền lành, đang đứng ngay cửa chào tạm biệt từng cô cậu bé được phụ huynh đón về.

Jennie lấy trong túi xách ra một chiếc thẻ màu xanh, có đóng mộc đỏ. Trên đó ghi rõ thông tin phụ huynh và quan hệ với đứa trẻ. Kèm theo xác nhận của nhà trường.

Jennie lịch sự cúi chào.

- Chào cô, cho tôi đón bé Ken về ạ.

- Phiền cô đưa giấy uỷ quyền của phụ huynh cho tôi xem.

- Đây thưa cô!

Hai tay đưa thẻ. Cô giáo cúi người nhận lấy. Đọc kĩ càng vài giây rồi mỉm cười.

- Hai người đứng đây đợi tôi một lát.

- Vâng!

Mystogan nhàn rỗi đưa hai tay vào túi, anh bặm môi, mắt đảo ra xa để lướt nhìn cảnh vật xung quanh. Trong khi Jennie lo nhắn tin cho chị của mình. Tầm nhìn của anh dừng lại tại chỗ thằng bé tóc tím đang ngồi một mình ở ghế tựa. Nó không chơi đùa trong lúc đợi ba mẹ tới đón như những đứa trẻ khác mà chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài đường lớn, đôi mắt to tròn màu nâu. Hai tay nó ôm chặt cái cặp nhỏ không rời. Biểu cảm cũng quả là buồn bã đi.

Mystogan thở nhẹ, anh nheo mắt khó hiểu vì loại cảm giác kì lạ này.

- Ken à dì Jennie tới đón con đây.

Cô giáo bước ra, tay dắt theo thằng nhóc tóc xoăn đen.

- Dì Jennie ạ...

Một đứa nhóc nhỏ nhắn chạy ra nhanh như tên lửa, sà vào lòng cô gái đang ngồi xổm xuống. Mystogan mỉm cười. Anh hơi cúi người ra trước, ngoắc tay chọc nó.

Ken tròn mắt, nó níu níu vai áo Jennie.

- Dì ơi. Chú Mystogan phải không dì?

Nó vừa nói, hai mắt sáng long lanh như ngọc trai chăm chăm vào gương mặt điềm tĩnh của anh.

- Ừ. Hôm nay chú tới đón con đi ăn kem đó, con có thích không?

- Dạ thích!

Nó quay sang cô, gật gật đầu, miệng cười không ngớt, Mystogan đi tới bẹo má nó một cái rồi bế nó lên vai làm trò máy bay.

Tiếng cười rộn rã của nó vang đến tai Jerza. Thằng bé vẫn ngồi yên, tia sáng khao khát thoáng hiện lên trong đáy mắt nó.

- Mình đi thôi. Hôm nay chú mua cho con nguyên bộ đồ chơi captain american luôn ha.

- Thiệt không chú? Con thương chú nhất trên đời luôn đó.

Mystogan cười lớn. Rồi quay sang Jennie, cô cũng như vui lây.

- Ơ kia có phải chị Erza không?

Jennie chỉ tay về chỗ chiếc xe màu đen đậu gần xe Mystogan.

Người phụ nữ vừa bước ra có mái tóc đỏ, mặc áo thun và quần jean đen. Tay phải đeo giỏ sách hàng hiệu trông rất thời thượng và khí chất. Cô đóng cửa xe lại rồi đi tới cổng trường, ngay chỗ anh và Jennie đang đứng.

- Sao cô ta lại tới đây ?

Cả hai vẫn đứng yên. Jennie có ý muốn chào hỏi Erza, tay nắm chặt quai đeo của túi xách, hít thở sâu để kiềm nén sự hồi hộp. Trong khi Mystogan lại tò mò muốn biết lí do cô tới đây. Anh cau mày như muốn ra vẻ mình là vật chắn đường đáng lưu ý của cô.

Erza nhìn vào một góc của trường mẫu giáo. Cô thật sự không thấy Mystogan và Jennie nên bước đi rất ung dung. Đến khi cách nhau chừng vài mét, khi mà anh nhìn cô cười đầy ẩn ý thì Erza mới dừng lại, trống ngực cô đập mạnh lên một nhịp.

Không gian đó đối với cô sao mà chật hẹp vô cùng, đi đâu cũng gặp anh ta. Tâm trí như bấn loạn cả lên, chẳng biết hắn có muốn giở trò gì không nữa.

Cơn gió đầu mùa thoáng qua mang theo cái se lạnh của tiết trời, mái tóc cô bay nhẹ. Erza nghe rõ tiếng ùa của gió, cô bây giờ tương đối run rẩy.

Cảnh tượng này khi mà một người phụ nữ đối diện với cha của con cô ấy và bạn gái anh ta. Mới nghĩ thôi đã thấy kịch tính như trên phim. Cô sợ hãi, không biết anh đã gặp Jerza chưa. Rồi cô nghĩ, ngôi trường này đâu có nhỏ, chắc không trùng hợp vậy đâu.

Nhưng đứa bé trên vai anh lại khiến cô không khỏi băn khoăn.

Erza lấy lại bình tĩnh, bước tới chỗ họ. Jennie cũng lấy làm lạ, vì sao cô đang đi thì dừng lại, rồi giờ lại đi tiếp. Trông như cô ngại điều gì đó. Nhưng là điều gì mới được?

- Erza, không ngờ lại gặp chị ở đây

Jennie mỉm cười, cúi đầu chào Erza còn Mystogan thì vẫn giữ sắc mặt lãnh đạm, một tay vịnh lưng thằng bé trên vai. Nó trố mắt nhìn cô, hai má phúng phính đáng yêu vô cùng.

- Ừ. Trùng hợp thiệt.

- Mà chị ... đến đón con trai à?

Nghe Jennie hỏi, Mystogan bỗng có hứng thú, anh quan sát nét mặt cô như là chờ đợi câu trả lời. Ánh mắt rất tập trung. Nhưng nhìn lại, thần thái đó vẫn toát ra vẻ khinh bỉ, không hơn không kém mọi ngày.

Erza lại cảm thấy sức nặng từ đâu đó ập đến khiến cô gặp khó khăn trong vấn đề hít thở. Cố gắng phớt lờ anh và mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.

- Ừ. Còn hai người?

- À. Thằng nhóc này là cháu trai của em, chị em bận nên nhờ em đón giùm.

Erza gật nhẹ đầu, khoé môi cong lên.

- À ra vậy.

Jennie mừng rỡ.

- Vậy là hai đứa nó học cùng nhau rồi.

Erza cũng mỉm cười với thằng bé Ken.

- Ừ. Cháu em rất dễ thương.

- Cảm ơn chị.

- Thật ngại quá. Nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa. Hai người bận thì cứ đi trước đi. Tôi vào trong đây. Khi khác mình gặp lại.

Erza chào tạm biệt cả hai. Trong lòng như trút được gánh nặng.

- À vâng! Chúc chị buổi tối vui vẻ.

Jennie cúi đầu thật lịch sự. Riêng Mystogan thì cứ lườm lườm như rất khó chịu.

Anh chưa bao giờ xem trọng Erza nên dù có là cấp trên cũng không nhất thiết phải cúi đầu kính nể.

Cả hai đi ra bãi đổ xe. Mystogan mở cửa xe cho Jennie và Ken rồi đi đến phía cửa bên kia. Nhưng anh lại đứng yên một lúc, đảo mắt theo hướng thằng bé tóc tím khi nãy.

Nó đang nhảy xổ vào lòng Erza, gương mặt rạng rỡ, cô bé nó lên tay, nụ cười chân thực hiếm hoi mà anh được tận mắt chứng kiến, dáng người cô trông tương đối khoẻ khoắn nhưng đối với anh lại mỏng manh theo một cách nào đó.

- Thì ra đó là con trai cô ta sao?

Anh lẩm bẩm một mình. Dáng người vẫn sững sờ như một cây cổ thụ.

- Anh à. Mình đi thôi?

Jennie nghiêng người qua phải nhìn người đàn ông bên ngoài cửa kính. Không biết anh còn đứng đó làm gì mà không mau vào trong.

- À ừ

Mystogan nghe cô nhắc nhở mới mở cửa ra, mắt còn nhìn thêm vài giây mới hoàn toàn ngồi vào ghế. Tay anh đặt lên vô lăng, miệng thở dài một cái luyến tiếc.

***

Erza đưa tay vuốt tóc nó, trái tim như được sưởi ấm, cứ mỗi khi có chuyện buồn phiền thì chỉ cần được ở bên Jerza, cô thấy mình được an ủi rất nhiều.

- Mẹ ơi... ba đâu rồi?

- Ba đi công việc rồi, tí nữa về sau nha Jerza.

- Vâng ạ...

Nó cười nhẹ, nép đầu vào lồng ngực ấm áp của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net