Kẹo Chanh [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Trá Thái Điềm

BẢN CHUYỂN NGỮ CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

------------------------------

[2]

Hóa ra tên cậu ấy là Park Jisung.

Zhong Chenle ôm một chồng bài tập vừa đi vừa nghĩ, không chú ý tới phía sau có mấy nam sinh đang đùa giỡn ầm ĩ chạy lại đụng phải. Cậu mất đà tưởng sắp ngã lại đột nhiên cảm thấy cổ áo bị kéo lại về phía sau rồi ngã vào một lồng ngực ấm áp.

"Này, cẩn thận."

Giọng nói của Park Jisung rõ ràng từ đỉnh đầu truyền tới làm Zhong Chenle theo bản năng ôm chặt chồng bài tập hơn, cậu tách ra rất nhanh rồi quay đầu lại nhìn y.

"Cảm ơn." Trên mặt Zhong Chenle là nụ cười nhưng trái tim trong ngực cứ đập thình thịch liên hồi.

"Cậu là Zhong Chenle sao?" Park Jisung một bên vừa gãi đầu vừa nói.

Zhong Chenle lập tức cảm thấy mơ màng không chắc chắn nên hỏi lại.

"Sao cậu biết tên tớ?"

"Ờ thì cái đó... Cậu không phải là bạn học vẫn hay phát biểu giờ chào cờ sao? Tớ nhớ vậy mà."

"À."

Zhong Chenle không hiểu sao khi biết được nguyên nhân thì trong lòng có chút thất vọng. Nhưng cậu cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ cười với đối phương rồi bước đi.

Rồi đến giờ chào cờ thứ hai, Zhong Chenle đột nhiên nhớ ra lời Park Jisung hôm đó nói với cậu trên hành lang. Thế là cậu đứng trên bục cao hướng mắt về tứ phía mong tìm thấy bóng dáng cậu ấy.

Giáo viên mắng cậu ấy dạy lớp F, cho nên Park Jisung hẳn là học sinh lớp F. Nghĩ như vậy, Zhong Chenle vội hướng mắt tới vị trí ngồi của học sinh lớp F.

Quả nhiên Park Jisung bởi vì thân dài người cao nên đứng trong đám đông cũng khá dễ tìm thấy. Y mặc áo sơ mi ngắn tay, mấy cúc áo phía trên không cài, bàn tay to vẫn thường chơi bóng rổ thì đút túi quần mà nghiêng đầu cùng bạn học phía sau thì thầm to nhỏ. Không biết bọn họ nói cái gì mà cả hai bỗng nhiên quàng vai bá cổ cười to. Phải đến khi bị giáo viên lườm cho một cái, hai người mới buông ra quay mặt lên bục phát biểu.

Zhong Chenle nhìn thiếu niên hoạt bát, khóe miệng không nhịn được mà vẽ nên một nụ cười nho nhỏ.

Vì vậy, ngày sau bạn học Zhong Chenle của chúng ta có thêm thói quen kiếm tìm bóng dáng của Park Jisung.

Park Jisung, học lớp F, cao 1m78, khi chơi bóng rổ rất đẹp trai, lúc nhảy cũng thật ngầu. Cậu ấy không bị cận nhưng thích đeo gọng kính và ngồi hàng ghế sau để đọc truyện tranh. Mặc dù có hơi gầy nhưng không phải kiểu người suy nhược, cũng có chút cơ bắp, nhất là cơ tay và cơ bụng.

Nhìn cậu ấy có vẻ giống học sinh hư hỏng nhưng thật sự thì lại là người rất biết lễ độ... Dù cho thi thoảng cũng có thể thấy cậu ấy mắng người.

Thành tích học tập không tốt nhưng không bao giờ đội sổ.

Không thích học toán, thường trốn tiết toán đi chơi bóng rổ. Được giáo viên kèm riêng nhưng cuối cùng vẫn là hỏng môn toán.

Không thích giờ tự học, vẫn thường xuyên trốn giờ tự học ngày thứ sáu, nếu những buổi đó nhìn ra ngoài cửa sổ thì hoàn toàn có thể thấy cậu ấy chạy rất nhanh trên sân.

Trên tất cả, quan trọng nhất và bất ngờ nhất đối với Zhong Chenle là các ngày thứ hai cậu luôn có thể nhìn thấy Park Jisung cùng với bạn bè y đứng trong hàng nhìn mình.

Ban đầu Zhong Chenle cho là thiếu niên có vấn đề gì đó nhưng nhiều lần liên tiếp đều như vậy.

"Cái cậu này rốt cục là sao ta?"

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Cho nên mỗi lần phát biểu đều rất vui vẻ. Chỉ cần nghĩ đến việc người đó ở dưới đang nhìn mình thì không nhịn được vui sướng.

Thứ sáu hôm đó có một tiết tự học, giáo viên đều đi họp cả, Zhong Chenle ngồi bên cửa sổ lớp học chống tay ngẩn người, không biết lần này y có trốn học hay không?

'Huỵch, huỵch.' Tiếng người chạy truyền tới, Zhong Chenle vội vàng nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc ôm cặp sách chạy thật nhanh.

Ngay lập tức, Zhong Chenle không biết mình bị làm sao, đầu óc nóng lên, tay cầm theo cặp sách. Chạy theo.

- TBC -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net