Kẹo Chanh [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tra Thái Điềm

BẢN CHUYỂN NGỮ CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

------------------------------

[3]

Chạy một mạch đuổi theo Park Jisung tới bức tường phía sau trường học, Zhong Chenle thấy y vịn hai tay rồi nhanh nhẹn leo lên. Trông người có vẻ như sắp nhảy xuống, cậu bèn vội vàng gọi lại.

"Này, làm cái gì vậy."

Người ngồi trên bức tường rõ ràng run run một chút sau đó quát lại 'chớ xen vào chuyện của người khác' rồi mang cái vẻ mặt tức giận quay lại nhìn. Thế nhưng người đối diện lại làm y đột nhiên nhíu mày, giọng nói đầy vẻ kì quái.

"Zhong Chenle, cậu có chuyện gì vậy?

Zhong Chenle không rõ ý tứ người kia, nghiêng đầu suy tư một chút.

"Park Jisung."

"Ơ... ơ? Cậu biết tớ?"

Park Jisung hiển nhiên là bất ngờ vô cùng, mắt cũng mở lớn hơn.

"Ừm, tớ thấy cậu chơi bóng rổ."

Zhong Chenle làm bộ lơ đãng nói ra vì muốn dò xét thái độ của thiếu niên, không biết cậu ta có hay chuyện mình vẫn thường nhìn lén lúc người ta chơi bóng rổ.

Hmmm, thế này hẳn là không biết rồi. Người nọ lại còn chẳng thèm để ý mà cười khục khục hai tiếng. Zhong Chenle bên này có chút bực mình, chuẩn bị ra đòn tiếp theo.

"Hơn nữa cậu còn hay nhìn tớ lúc phát biểu."

Park Jisung rốt cuộc có phản ứng, hai má chợt hồng lên, ngồi trên tường lắc lư như muốn ngã.

"Gì đấy... không phải thế... cậu... không phải như vậy đâu... t..tớ..."

Zhong Chenle nhìn dáng vẻ ấp úng của người đó, trong lòng cười đến là vui vẻ rồi âm thầm quyết định sẽ trêu cái kẻ nhìn lén cậu này.

"Tường tớ trèo không nổi, cậu giúp tớ."

Không ngoài dự liệu liền có thể thấy dáng vẻ ngây ngốc của Park Jisung.

Hahaha người này nhìn dữ vậy mà hóa ra là tên ngốc sao? Zhong Chenle cơ hồ không nhịn được cười, âm thầm bĩu môi.

Đầu tiên là ném cặp sách ra ngoài, sau lại mang vẻ mặt nếu cậu không giúp tớ sẽ khóc cho xem chớp chớp mắt nhìn người kia rồi dang hai tay ra.

Xét về khả năng act cute thì Zhong Chenle vô cùng tự tin!

Người ngồi trên tường mặt đỏ hơn, do do dự dự đưa tay ra nắm lấy tay. Zhong Chenle mắt dán vào phần thắt lưng chuyển động theo từng động tác của thiếu niên. Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác muốn trêu người.

"Cậu thấy tớ có dễ thương không?"

Park Jisung không nghĩ cậu sẽ hỏi thẳng thắn như thế, mất đến vài giây để load thông tin rồi mới nói được.

"Ừ... thì... có chút."

Không ngờ sẽ nhận được câu trả lời, càng không nghĩ tới cậu ấy sẽ nói như thế.

Zhong Chenle trong nháy mắt cảm thấy không muốn để ý Park Jisung, lại cảm thấy hai đứa ngồi trên tường thế này cũng không hay cho lắm, nhìn nhìn một chút muốn nhảy xuống. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu, an toàn vẫn là trên hết, chưa kể mình thấy hơi sờ sợ.

Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là để y nhảy xuống trước rồi ôm mình, như vậy an toàn nhất.

"Này, cậu xuống trước đi."

Park Jisung hơi sững sờ nhưng cũng rất nghe lời nhảy xuống trước, động tác leo xuống nhanh nhẹn bỗng khiến Zhong Chenle hai tai thoáng đỏ.

"Ôm tớ xuống." Zhong Chenle lúc nói ra câu này cảm thấy mình kiên cường quá mức, còn người kia thì hết lần lần này đến lần khác cứ cứng đơ nhìn mình.

"Đứng lại đây."

"Giữ tớ cho chắc."

Park Jisung không nói lời nào, trực tiếp ôm chặt chân cậu. Người ngoài và cả Park Jisung đều sẽ xem là cậu sợ, nhưng chỉ có Zhong Chenle biết cậu như vậy có thể gần gũi với y một chút. Có thể cảm thấy thân nhiệt ấm áp của Park Jisung cùng lực cánh tay giữ chặt mình, dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi nhưng khoảnh khắc ấy tựa như bị kéo dài ra cả thế kỉ.

Hai chân chạm đất rồi, Zhong Chenle vẫn còn đắm chìm trong giây phút được người ôm.

"Zhong Chenle, tại sao cậu phải trèo tường ra, còn cần tớ giúp?"

Y đặt câu hỏi khiến cậu không kịp ứng phó, không thể trực tiếp nói cho y biết cậu là theo y chạy ra. Này chỉ có thể nhặt cặp sách trả lời lấy lệ một câu.

"Sao phải nói chứ?"

Park Jisung nhìn cậu chằm chằm làm cậu chợt thấy chột dạ không rõ phải chăng y biết cậu là theo đuôi người ta. Chợt nhớ tới trong cặp sách có hai cái kẹo chanh, Zhong Chenle vội vàng móc ra, đưa cho Park Jisung một cái.

"Cho cậu, cảm ơn đã giúp tớ."

Park Jisung không có lập tức nhận lấy mà đứng ì ra một lúc mới đưa tay từ từ cầm lấy chiếc kẹo vàng vàng bỏ vào túi.

"Không có gì."

Yên lặng một lúc, Zhong Chenle chỉ đơn giản nói hẹn gặp lại, hướng người kia cười một cái thật ngọt ngào rồi đi ra đường lớn. Cậu không biết bây giờ nên đi đâu, nhưng ngoái lại vẫn thấy Park Jisung đang đứng yên chỗ cũ nhìn mình. 

Ầy, cứ đi trước cái đã!

- END -

(mới phát hiện ra cái này và The Lost Love có lan quyên... hic não mình ngắn quợ)    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net