Chúng Ta...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta không làm gì sai cả...

...Chỉ là tình yêu này không còn như lúc đầu nữa rồi.

.

.

.

.

.

Từng đợt gió cứ nhẹ nhàng thổi, thời tiết gần đây thật sự lạnh lẽo. Nhưng Kim Minjeong lại cảm thấy lòng mình lại càng lạnh hơn.

*ting

Đưa tay chậm rãi cầm lấy điện thoại của mình, dường như em đã quá quen khi nhận được loại tin nhắn như thế này.

" Xin lỗi em, chị có việc đột xuất không đến được "

Không biết gần đây em đã nhận được bao nhiêu tin nhắn tương tự như vậy nữa. Không biết trùng hợp thế nào mỗi khi em và chị sắp hẹn gặp nhau thì chị lại có việc.

Nói dối? Em cũng từng nghĩ qua chứ nhưng em chọn tin tưởng người kia. Nhưng không vì thế mà không buồn, chị có được trọn vẹn niềm tin từ em nhưng liệu chị có còn cảm xúc nào đó với em không...

Hơi thẫn thờ một chút nhưng rồi cũng rời khỏi đó, thời tiết lạnh như này khiến người ta cảm thấy thật sự cô đơn.
Mặc dù em đã có người thương của riêng mình nhưng có như không vậy thôi.

" Kim Minjeong, mặc thêm áo vào "

Trực tiếp tự tay Yoo Jimin lấy áo khoác cho em, vòng tay qua kéo em vào người mình.

Cử chỉ của chị lúc ấy thật sự khiến người ta ấm áp...

Minjeong tự ôm lấy thân mình, lạnh như vậy cũng không có chị ấy bên cạnh quan tâm mình.

Thời gian có phải là quá tàn nhẫn không, từ khi nào em và chị lại trở nên xa cách như vậy.

.

.

.

.

.

Đi một quãng thì em đã cũng về đến nhà mình, tâm trạng có chút à không phải gọi là rất tồi tệ.

Em không trách chị nhưng cảm giác bất an trong lòng em lại ngày càng lớn hơn.

Đang trăn trở vì những suy nghĩ của mình thì có tiếng chuông cửa kéo Minjeong trở về thực tại.

Chưa kịp định hình đã bị người kia kéo vào một cái ôm, không cần nhìn em đã nhận ra là ai rồi. Siết chặt cái ôm, nước mắt em lại bất giác rơi.

" Đừng khóc mà, chị xin lỗi... "

" Chị không cần xin lỗi, chỉ là... "

Minjeong tách khỏi cái ôm, Jimin ân cần giúp em lau nước mắt.

" Chỉ là em nhớ chị quá thôi "

" Chị cũng nhớ em "

.

.

.

.

.

Sau buổi tối hôm đó có vẻ như em tự cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi. Chị ấy vẫn vậy chỉ là em hơi đa nghi quá thôi.

Kim Minjeong hôm nay đặc biệt tự tay làm cơm trưa để chuộc lỗi của mình cho người kia.

Tâm trạng thật sự rất háo hức bước đến bàn lễ tân hỏi han giám đốc của bọn họ có còn ở công ty không. Gia đình Yoo Jimin đã có nền tảng cực tốt nên khi vừa tốt nghiệp chị ấy đã về điều hành công ty này.

Minjeong không muốn báo cho Jimin biết rằng sẽ có sự xuất hiên của mình ở đây vào lúc này. Lâu rồi em mới bắt đầu làm mấy cái trò bất ngờ này cho chị. Không gõ cửa mà em trực tiếp đẩy cửa bước vào trong.

" Vào không biết gõ cửa à "

Giọng Jimin cáu gắt vang ra, nhưng mà...

Chẳng phải em đến đây để mang bất ngờ đến cho chị sao mà bây giờ em lại nhận được điều đó từ chị.

Khung cảnh lúc nãy cả đời em cũng không muốn thấy, người em thương vội vội vàng vàng tách khỏi người khác.

" Minjeong, sao em lại ở đây... "

Thần sắc Jimin thay đổi rõ rệt chị lo lắng tiến lại gần em.

" Em cứ nghĩ là mình suy nghĩ nông cạn nhưng không ngờ chị lại giúp em biến nó thành sự thật "

Minjeong cười chua xót, cuối cùng thì em cũng đã được nếm thử cái thứ mà người ta gọi là phản bội.

" Không phải như em nghĩ... "

" Chúng ta dừng lại đi "

" Chị không làm gì sai cả... "

" Chỉ là tình yêu này đã không còn như lúc ban đầu nữa rồi "

" Đây là lần cuối cùng em làm việc này cho chị "

Kim Minjeong cầm hộp cơm trưa mà mình đã háo hức chuẩn bị đặt vào tay Jimin sau đó quay lưng rời khỏi.

Yoo Jimin chỉ biết chôn chân tại chỗ, lần này cô sai thật rồi nhưng cách em ấy hành xử chỉ khiến cô cảm thấy tội lỗi của mình càng thêm kinh khủng hơn.

Minjeong đã cố không khóc trước mặt người kia, em không muốn yếu đuối vì yếu đuối cho ai xem.

Rồi để bây giờ một mình đau khổ tự mình khóc cho cái tình yêu đã từng rất đẹp kia.

" Đợi đến khi chị 28 tuổi sẽ trực tiếp rước em về nhà "

" Thôi đi chị đừng có dẻo miệng "

" Chị nói thật mà "

.

.

.

" Sau này lỡ không còn chung đường chị sẽ không để em phải khóc đâu "

" Chị hứa cả đời này chỉ dành cho em "

.

.

.

" Chúng ta của sau này sẽ hạnh phúc "

.

.

.

Chúng ta của hiện tại không còn ngây ngô như lúc trước, cuộc sống dường như đã thay đổi kể cả chị và em cũng vậy.

Chúng ta của quá khứ cứ vô tư dành chọn cho nhau tình yêu ấy, rồi hứa hẹn trăm điều...

Để rồi đây chúng ta của hiện tại chẳng thể làm được.

Không trách người thay lòng chỉ trách em đã quá đặt nặng tình cảm của mình mà quên mất rằng cảm xúc con người là có thể thay đổi.

Em yêu chị hơn chính bản thân em nên đôi khi quên mất em cũng biết buồn. Bởi vì em từng nghĩ khi mình cho đi điều gì sẽ nhận được thứ tương tự. Nhưng có lẽ chỉ mình em nghĩ vậy...

Yêu gặp nhau là duyên, khi hết duyên tự đi nghĩ vậy cho nhẹ lòng hơn.

Chúng ta của sau này sẽ là hai đường thẳng song song không cần gặp lại nhau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net