10. Cô chẩm nan miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muội tin Chiêu viên đó không phải thủ phạm?"

Điều mà ngay lúc này Tri Mân không ngờ nhất chính là hoàng muội cũng giống như nàng, không nghĩ mọi chuyện có thể là do Mẫn Đình gây ra. Hiện tại tin đồn đã lan truyền đi khắp cả cung, ai ai cũng cho rằng ít nhiều gì Mẫn Đình cũng là hung thủ có nhúng tay vào chuyện này, không rõ có đồng minh hay không. Vậy mà người bị hại lại cho rằng không phải kẻ tình nghi chính là hung thủ, xem ra thật sự chuyện này vẫn còn có ẩn tình.

"Mẫn Đình tỷ ấy không có lý do để hại muội, chuyện này quả thực đáng nghi. Kể từ lúc trở về Đại Tần đến nay cũng có vài người có lẽ sớm đã sinh hận với muội. Mẫn Đình tỷ tỷ lại không nằm trong số đó, ngược lại còn khiến muội có nhiều hảo cảm. Tỷ ấy thực sự rất tốt."

"Gọi nàng ta là tỷ tỷ, hẳn muội đối đãi nàng ta so với những phi tần khác đặc biệt hơn hẳn. Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ tìm cách tra ra, không phải vì ta tin Kim Mẫn Đình mà là vì điệt nhi của ta không thể mất đi không rõ lý do như vậy."

Nói là như thế nhưng trong lòng nàng không có đầu mối nào để nghi ngờ Mẫn Đình. Chuyện này xem ra phải để nàng âm thầm điều tra một phen rồi, không phải chỉ là vì giải oan cho người vô tội mà còn là vì hoàng muội của nàng.

"Trưởng công chúa, từ Hình bộ ti chức biết được cung nữ Nhược Lan của Chiêu viên nương nương đã khai nhận nương nương là chủ mưu rồi."

Thuộc hạ của nàng - Diệp Kính Thiên lúc này trở về vội vã báo tin, Tri Mân nghe xong ngỡ ngàng nhưng rồi nhanh chóng suy nghĩ lại. Cho đến giờ phút này lòng tin của nàng vẫn đặt ở chỗ Kim Mẫn Đình, tầm nhìn của nàng chắc chắn không thể nào sai. Khoác lấy đẩu bồng cầm theo kim bài, không nói thêm gì, Tri Mân ngay lập tức đi thẳng đến nhà lao Hình bộ.

"Trưởng công chúa, Hoàng thượng lệnh đang trong thời gian điều tra không được để bất cứ ai xông vào quấy nhiễu." vừa thấy nàng, binh lính canh giữ lập tức ngăn lại. Bởi tính chất sự việc nghiêm trọng, Diên Minh đế đã ra lệnh bất cứ ai cũng không được phép xen vào chuyện điều tra nếu không phải là người của Hình bộ nhận lãnh chức trách.

"Bổn cung có việc cần gặp Chiêu viên nương nương, còn về thánh lệnh ta sẽ nói lại sau với Hoàng thượng."

"Xin thứ lỗi hạ thần nhưng chuyện này người tuyệt đối không được..." có vẻ như sự kiên quyết của đối phương không lâu dài khi Tri Mân chỉ vừa trợn mắt. Bày ra dáng vẻ khiến ai cũng phải kinh sợ khi đối diện, Tri Mân như thể thách thức đối phương.

"Bổn cung là Trưởng công chúa, chuyện mình làm nhất định không để người khác chịu. Nếu Hoàng thượng tức giận, lỗi của các ngươi cứ để mình ta gánh hết."

"Vậy...mời Trưởng công chúa."

Đến lúc này họ cũng không ngăn cản nữa, quyết định cho nàng vào cửa. Bên trong nhà lao Hình bộ, khâm phạm tại đây bị dụng hình đủ kiểu, thật sự tàn khốc vô cùng. Tiếng kêu la của phạm nhân, tiếng thét gào vì đau đớn nghe thống khổ vô cùng. Chứng kiến những cảnh tượng này, Tri Mân quả thực không dám nhìn.

"Tra khảo dụng hình nặng như vậy, dù không có tội cũng phải thừa nhận khi vốn dĩ sống đã không bằng chết rồi."

Sau cùng Tri Mân cũng không nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng trước mắt là tìm Kim Mẫn Đình. Vì thân phận và cũng là vì tội trạng, Mẫn Đình bị giam giữ tách biệt tại một gian ngục nhỏ bên trong đại lao. Những người có liên can, phần lớn sẽ giam vào gian lớn bên cạnh, một số vẫn còn bị trói chặt trên giá chờ thẩm vấn.

"Chiêu viên nương nương, người không sao chứ?" đến trước song sắt, Tri Mân hỏi han Mẫn Đình.

"Riêng bổn cung, bọn họ chưa dám dụng hình nhưng người của Lan Lâm điện..."

Nói đến đây Mẫn Đình hướng mắt sang gian ngục lớn bên cạnh đang giam giữ người của nàng. Cũng là con người, nhìn họ vì mình mà liên lụy phải chịu khổ, Mẫn Đình lòng cũng rất đau. Mà Tri Mân đối với họ cũng nảy sinh thương cảm, càng quyết tâm tìm ra sự thật để người vô tội không phải tiếp tục chịu đoạ đày.

"Bổn công chúa nghe nói nô tì Nhược Lan của nương nương đã cung khai, bây giờ không còn ở đây nữa. Chuyện này phải chăng là có căn nguyên?"

"Ta cũng không ngờ đến Nhược Lan lại có thể vu oan cho bổn cung. Chuyện hèn hạ này ta tuyệt đối không làm, trẻ nhỏ vô tội, chúng biết gì?" nói đến đây, Mẫn Đình có chút xúc động, không thể kìm nén được bản thân nữa. Nàng đối với Nhược Lan chưa từng đối xử tệ bạc, thế thì tại sao đối phương lại làm như vậy với nàng?

"Nàng ta làm vậy cũng chỉ là vì bản thân nàng ta thôi, hậu cung vốn dĩ hiểm ác mà." Tri Mân trong lòng dường như hiểu ra gì đó, không loại trừ khả năng Nhược Lan vì sinh tồn mà phải chỉa ngược mũi dao về phía chủ tử.

"Vì bản thân mà sẵn sàng hủy đi trong sạch của người khác, nhân tình thế thái cũng hỗn loạn quá rồi." Mẫn Đình vì chuyện Nhược Lan phản bội không thể nào chấp nhận khiến cho sự phẫn uất không thể nén lại. Trong khoảnh khắc này lại nói một câu đau lòng thế này.

"Trong cung này nàng không vì mình thì ai sẽ vì nàng? Không ai cả, những người khác cũng vậy. Nàng không hại họ họ cũng sẽ vì mình mà hại nàng, ở trong hậu cung có mấy ai giữ được sơ tâm? Cho dù là chủ tử cao quý, nô bộc thấp hèn cũng chỉ sống vì mình mà thôi."

"Trưởng công chúa..." Mẫn Đình không phải không nhận ra bản chất của hậu cung, nhưng đôi khi nàng lại quên mất đi nó. Trước những lời này của Tri Mân, nàng có lẽ đã không thể nói được gì nữa. Quả thực sơ tâm luôn là thứ khó giữ nhất.

"Lần này bổn cung đến đây, nương nương biết là vì cái gì không?" Tri Mân lúc này chợt hỏi, nhằm biểu thị không phải là mình đến đây không có mục đích rõ ràng.

"Công chúa thứ lỗi, ta thật sự không biết."

"Vì để điều tra chuyện Tĩnh Ngọc bị sảy thai, mà nương nương chính là mấu chốt quan trọng nhất. Nói cho ta biết, rốt cuộc cái túi thơm có chứa xạ hương đó có phải là lễ vật của Lan Lâm điện đem đến?"

"Túi thơm chứa xạ hương, chuyện này ta chỉ nghe được sau khi Nhược Lan khai nhận chứ không hề làm."

"Vậy thì Nhược Lan rốt cuộc đã nói những gì?"

Mẫn Đình tường thuật lại mọi chuyện cho Tri Mân. Nhược Lan yếu đuối không thể chịu nổi cực hình khi đó đã cung khai, vu vạ cho nàng là chủ mưu. Trong lúc mang lễ vật đến Lan Lâm điện, đặc biệt chuẩn bị sẵn túi thơm cho Tĩnh Ngọc. Không phải chỉ có thế, đối phương còn dùng miệng lưỡi đổi trắng thay đen khi vu khống Mẫn Đình có tình ý với Dư Lăng vương, đố kỵ công chúa và vương gia tình ý mặn nồng nên hại chết hoàng tôn. Những chuyện như thế này không thể tin được là từ chính miệng cung nữ bên cạnh nàng nói ra.

"Cung nữ như Nhược Lan không thể tự mình nói ra được những lời đó. Mạn phép hỏi nương nương, Nhược Lan ngoài cung còn gia quyến nào không?"

"Còn trưởng huynh, đệ đệ và phụ thân ở bên ngoài kinh thành, công chúa có thể tra ra từ đó." Mẫn Đình lúc này cũng nhận ra cơ hội để cứu bản thân cũng như người của mình ra ngoài, chủ động gợi ý Tri Mân hướng tra xét.

"Đa tạ nương nương đã cho biết. Chuyện này bổn cung rồi sẽ làm cho ra lẽ, bổn cung cũng phải lui về rồi." Tri Mân sau đó bước đi rời khỏi Hình bộ, trông theo bóng ai Mẫn Đình cũng có chút nhẹ lòng rồi.

"Con lui ra ngoài đi, để trẫm ở đây một mình là được rồi."

Diên Minh đế gấp lại chiếu thư của Hình bộ, lệnh cho Thái tử Lưu Dương ra ngoài. Việc Nhược Lan cung khai Mẫn Đình là thủ phạm, đối diện với nó trong lòng Tường Lâm tồn tại bao cảm xúc ngổn ngang. Nàng là người hắn yêu, tâm nàng lại không đặt ở hắn nhưng trăm vạn lần hắn không ngờ được nàng sẽ đem lòng trao cho kẻ chỉ vừa biết mặt. Càng không nghĩ đến tâm dạ nàng độc ác, có thể vì ghen tuông mà hãm hại hoàng muội của hắn. Càng nghĩ càng không muốn tin.

Trong tẩm điện, Tri Mân nằm trên giường đặt tay lên trán, suốt đêm trằn trọc mãi không an. Chuyện hôm nay ở đại lao Hình bộ khiến nàng phải suy nghĩ nhiều điều. Chẳng phải nàng chưa từng chứng kiến chuyện đấu đá trong hậu cung, bản thân cũng đã sớm hiểu thấu được sự khắc nghiệt vốn có của nó. Cho dù là người vô tội cũng sẽ có lúc vì mưu sâu kế độc mà bị cuốn vào vòng đấu tranh.

Rời khỏi giường, rót chén nước uống một ngụm, nhìn sang nơi đặt nhạc khí, trông thấy cây thất huyền cầm. Lần đầu tiên nàng gặp Mẫn Đình chính là đã gảy nó ở Ngự Hoa Viên. Mẫn Đình khi đó trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, ở trong cung không phải ý muốn của nàng.

Ngẫm lại lời khai của Nhược Lan, quả thật tồn tại nhiều điểm vô lý. Mẫn Đình với Trịnh Quốc Đống còn chưa chắc đã từng gặp nhau thì làm sao lại có thể động tâm? Nhược Lan thân phận làm nô, vốn dĩ không thể nào chống lại uy quyền. Càng không nói đến Chiêu viên nương nương là không được sủng, mấy ai có thể giữ được lòng mình với nàng? Lại nhớ đến lời gợi ý của Mẫn Đình, xem ra đúng là nên bắt đầu điều tra từ đó.

Suốt một đêm, Tri Mân không hề chợp mắt. Diệp Kính Thiên lúc này đã đến, chỉ chờ mệnh lệnh từ nàng. Đưa mật thư đến cho Kính Thiên, chuyện này tuyệt đối không thể để lọt đến tai kẻ khác. Bây giờ trừ những người thân cận, khó mà tin tưởng được ai.

"Ngươi đem mật thư này cho Tiêu Đức Tuấn. Nhớ, chỉ được đưa tận tay Tiêu Đức Tuấn, không cần thông qua bất cứ ai."

"Lời dặn của công chúa, ti chức xin ghi nhớ."

Diệp Kính Thiên đi khỏi, lúc này bỗng có người của Hoàng đế đến truyền đạt khẩu vụ. Hôm nay Hoàng đế lệnh không lâm triều, Tri Mân được lệnh triệu đến Thượng Thư phòng ngay lập tức đến đó. Hoàng đế ngồi trong thư phòng, dường như trong lòng đang rất giận. Tri Mân bước đến hành lễ, Hoàng đế lại đứng dậy từng bước đến chỗ nàng.

"Lạc Yên Trưởng công chúa, muội cũng thật quá to gan rồi."

***

Tường Lâm tuy có con nhưng con trưởng mới 16, ổng cũng tầm ba mấy. Không phải già dê nhưng dê hay rồng thì cũng có râu và mọc sừng mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net