11. Uổng xích trực tầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô làm rất tốt, đại nhân nói rất hài lòng."

Nhược Lan ngồi một mình trong ngục, cả người đầy thương tích do bị thẩm tra mà thành. Trong lúc bị thẩm vấn, kẻ phụ trách thẩm vấn nàng cũng ngầm ra ám hiệu buộc nàng là giả lời khai. Chuyện đã qua cũng là lúc Nhược Lan tự cảm thấy cắn rứt bởi lỗi lầm của nàng. Vì sợ hãi lại mang vết nhơ phản bội.

"Đại nhân đã nói nhất định sẽ giúp cô ra ngoài, cũng sẽ có cách chiếu cố cô. Sống trong cung, những chuyện nên làm tốt nhất là có lợi cho mình."

"Nương nương, nô tì có lỗi với người. Nhưng nô tì thật sự không thể không ích kỷ." xuôi theo dòng suy nghĩ, khoé mắt của nàng cũng đã trào dâng lệ.

Chuyện Tri Mân bất chấp kháng lệnh đến Hình bộ không thể nào giấu được Diên Minh đế. Đương nhiên đây chính là đại tội, quân pháp bất vị thân. Nếu như không nghiêm trị, thiên tử cũng chẳng ra gì.

"Chuyện muội kháng lệnh muội không phủ nhận nhưng từ trước đến giờ muội chưa từng làm chuyện gì mà không có mục đích. Ngay cả chuyện đến Hình bộ, và cả chuyện bản thân sẽ minh oan cho Kim thị đều là có căn nguyên." Tri Mân đương nhiên không hề trốn tránh, cũng không hề giấu giếm chuyện tiếp theo bản thân sẽ làm. Bởi vì nàng cũng cần Diên Minh đế phải biết chuyện này.

"Muội...muội vì cái gì lại xin cho ả độc phụ đó chứ?" với tội chứng rõ ràng của Mẫn Đình bây giờ muốn minh oan là chuyện mò kim đáy bể. Diên Minh đế độc miệng thốt ra lời này, hắn tuy không dám tin Mẫn Đình làm nhưng cũng không tin rằng chuyện này còn có thể giải quyết.

"Muội là vì hoàng huynh mà thôi."

"Vì ta?"

"Phải. Huynh bây giờ là nhất quốc chi quân, cho dù là chuyện tiền triều hay hậu cung cũng cần giải quyết sáng suốt. Huống chi chuyện này tồn tại nhiều uẩn khúc..."

"Uẩn khúc thế nào muội nói cho rõ."

"Chính là ở chỗ Nhược Lan, cung nữ của Kim thị."

Bỗng lúc này, Duệ Minh Trưởng công chúa đến bái kiến. Tuy rằng tình trạng vẫn chưa hoàn toàn tốt dù đã khá hơn, Tĩnh Ngọc vẫn đến Thượng Thư Phòng. Diên Minh đế truyền lệnh cho vào, vì ngọc thể công chúa vẫn còn suy nhược mà ban toạ. Tĩnh Ngọc đưa mắt lướt một lược Thượng Thư Phòng, vẫn đứng đó mà không chịu ngồi xuống khiến Diên Minh đế phải thắc mắc mà hỏi một câu.

"Trẫm ban toạ, hoàng muội sao không ngồi?"

"Xét vai vế, hoàng tỷ vẫn cao hơn muội. Kẻ có bối phận thấp được ngồi, người cao hơn lại phải quỳ thật không phải phép. Nhưng nếu như muội không ngồi, xem ra lại phạm phải tội kháng lệnh."

"Nếu đã như vậy... Miễn lễ cho Lạc Yên Trưởng công chúa, ban toạ." nghe Tĩnh Ngọc nói như vậy, Tường Lâm cũng cảm thấy đúng mà để Tri Mân không còn phải tiếp tục quỳ. Lúc này Tĩnh Ngọc mới yên lặng mà ngồi xuống, Tường Lâm cũng lệnh cho người ở Thượng Thư Phòng dâng trà lên cho hai vị Trưởng công chúa.

"Trà nóng như vậy không cẩn thận lại để bỏng lưỡi. Người quá nóng vội, đại sự cũng không thành." nhấp chén trà, lại lên tiếng nói thêm một câu. Rõ là ngẫu nhiên nói ra nhưng ý tứ không khác gì đang nhắm thẳng vào Hoàng đế.

"Tĩnh Ngọc, muội đến đây không phải cũng là muốn xin cho Kim thị đó chứ?"

"Hoàng huynh quả nhiên liệu ý như thần. Đúng là muội đến đây là vì Kim thị." đặt chén trà xuống bàn, Tĩnh Ngọc đứng dậy đến trước long nhan. "Chuyện hoàng tỷ đến Hình bộ cũng là muội nhờ người làm."

"Trẫm biết muội nóng lòng muốn biết kẻ nào là hung thủ hại chết con mình nhưng có cần vì vậy mà bất chấp kháng lại thánh lệnh không?"

"Nếu như muội nóng lòng thì sớm đã nói với huynh giết Kim thị luôn cho rồi. Nhưng muội lại không làm vậy, bởi vì muội cũng không tin Kim thị lại là hung thủ."

"Lưu Tĩnh Ngọc, muội..."

"Hoàng đế."

Không báo trước, Ninh Thái hậu lại đột ngột vào đến Thượng Thư Phòng, người bên ngoài cũng không dám cản. Không chỉ có Thái hậu, mà cả Vũ Ninh vương cũng có mặt. Huynh muội Tường Lâm lúc này, lập tức hành lễ với Thái hậu. Vũ Ninh vương cũng theo lễ quân thần mà bái kiến Diên Minh đế.

"Mẫu hậu đột ngột đến đây, không biết là vì chuyện gì?" Lưu Tường Lâm lúc này cất tiếng hỏi Thái hậu.

"Ai gia trừ chuyện hậu cung ra, còn có chuyện gì khác cần để tâm sao?"

"Người cũng vì chuyện của Kim thị mà đến?"

"Phải. Trong chuyện này, thiết nghĩ Hoàng đế cũng quá nóng nảy rồi. Ngọc nhi mất con, nó là người đau lòng nhất, phải là người muốn giết Kim thị nhất chứ không phải là bất cứ ai. Nhưng công chúa lại làm ngược lại đủ thấy chuyện này có nội tình... Vũ Ninh vương, cho người vào đi."

Thái hậu vừa dứt lời, Vũ Ninh vương bên cạnh cũng vỗ tay hai tiếng. Người lúc này bên ngoài được truyền vào, không ai khác chính là kẻ ở trong đại lao phụ trách thẩm vấn những cung nữ hầu hạ ở điện Lan Lâm. Trông thấy Hoàng đế, lại còn có Thái hậu sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, hai vị Trưởng công chúa còn có cả Vũ Ninh vương đứng đó thật không thể khiến người ta sợ đến bủn rủn tay chân. Hắn ta sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể lê lết dưới sàn, từng chút một lùi về sau.

"Hoàng thượng ở đây, ngươi dám không hành lễ?" Vũ Ninh vương dáng vẻ vô cùng đáng sợ, bước đến túm lấy cổ hắn lôi đến trước long nhan. Hắn ta như thế càng thêm sợ hãi, nhanh chóng quỳ lạy dập đầu trước Diên Minh đế.

"Hoàng thượng tha mạng, đây không phải là chủ ý của hạ thần. Hoàng thượng tha mạng."

"Nhà ngươi nói như vậy có nghĩa là có người ở đằng sau sai khiến ngươi làm chuyện xằng bậy hay sao?" Tĩnh Ngọc cất tiếng hỏi.

"Dạ bẩm, hạ thần chỉ là làm theo lệnh, dụng hình với người của Chiêu viên nương nương thôi..."

"Chỉ như vậy thôi sao?" Ninh Thái hậu đặt tách trà xuống bàn, cất tiếng hỏi. Hai bên lông mày của người nhíu lại, ánh mắt như thể lưỡi dao sắc có thể đoạt mạng của đối phương.

"Dối gạt hoàng gia là tội khi quân, tội vu khống, hãm hại cung nhân cũng không hề nhỏ. Thiên môn hay Quỷ môn, đều tự ngươi chọn lấy." Lưu Tĩnh Ngọc lại lần nữa lên tiếng, cùng với Thái hậu đồng loạt đe dọa nhằm tìm ra manh mối từ lời khai của hắn. Đã thế này rồi, kẻ kia cũng không thể ngụy biện thêm, chỉ đành khai ra tất cả hòng tìm được một con đường sống.

"Dạ, hạ thần xin khai. Mọi chuyện là do Hạ Thị lang chỉ thị cho hạ thần truyền đạt lời khai đến cho cung nữ Nhược Lan, đem thân nhân của cổ ra uy hiếp nhằm đổ oan cho Chiêu viên nương nương. Còn hung thủ thật sự...hạ thần thật sự không biết."

"Hoàng đế, bây giờ hẳn con cũng biết bản thân phải làm gì rồi. Nếu như không phải Vũ Ninh vương có tai mắt ở Hình bộ đã không thể biết được hiện tại trong triều đình là đang trọng dụng loại người nào nữa. Đến cả hoàng thân quốc thích cũng dám mưu hại, mưu đồ muốn chiếm thánh sủng mới hãm hại cung phi. Chuyện này nếu như không điều tra rõ, hoàng cung Đại Tần có ra gì nữa chứ?"

"Mẫu hậu bớt giận, nhi thần tự biết bản thân chưa đủ đức tài." Diên Minh đế trước những lời của Thái hậu cũng có chút hỗ thẹn, thế nên đứng ra tạ lỗi. Cảm thấy bản thân cũng không còn chuyện ở đây nữa, Ninh Thái hậu lúc này cũng quay trở về điện Khang Ninh.

"Tước bỏ phẩm quan của hắn, giáng làm thường dân. Tạm thời giam giữ trước tại gia trang chờ lệnh của trẫm."

"Chuyện này xem ra không thể để cho người của Hình bộ can thiệp vào được nữa, nhất là Hạ Thị lang đó chức vị chỉ sau Thượng thư, ai biết được đứng đằng sau chuyện này còn có kẻ cao hơn nữa thao túng. Cô vương nghĩ cần tìm một người có thể tín nhiệm, điều tra chuyện này trong bí mật." Vũ Ninh vương lúc này hiến kế, chỉ còn có cách này mới có thể tra rõ nội tình, tránh gian nhân đảo lộn thị phi.

"Nhưng phải tìm người thế nào mới có thể..."

"Hoàng huynh, riêng chuyện này trừ hoàng tỷ ra không có ai thích hợp hơn. Chỉ có tỷ ấy mới có thể khiến muội tin tưởng tuyệt đối, còn có Tiêu Đức Tuấn và Diệp Kính Thiên, như vậy mọi thứ có thể lo chu toàn rồi." Lưu Tĩnh Ngọc cũng không ngồi yên, trực tiếp đề cử hoàng tỷ của mình nhận lãnh chuyện điều tra.

"Cũng được. Chuyện kháng lệnh có thể xem như là không có, nhưng không vì thế mà trẫm bỏ qua tất cả. Lần này cho Trưởng công chúa điều tra, xem như đoái công chuộc tội."

"Phải rồi hoàng huynh. Muội muốn cầu xin một chuyện, xin hoàng huynh ra chiếu chỉ kết tội Kim thị, sau đó đem giam giữ ở Bắc cung."

"Hoàng tỷ, tỷ làm vậy là sao?" nghe lời thỉnh cầu vừa rồi của Tri Mân, Tĩnh Ngọc không khỏi sững sờ. Không chỉ nàng, ngay cả Diên Minh đế cũng cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng Tri Mân cũng cho rằng Mẫn Đình vô can, vậy mà lại bảo hắn phải hạch tội nàng, thật sự khiến người ta không thể không thắc mắc.

"Đương nhiên Kim thị vẫn sẽ được trả lại trong sạch. Chỉ là tạm thời phải gánh lấy tội danh, nhẫn nhịn một thời gian để kẻ gian nới lỏng cảnh giác, tiện cho việc bí mật điều tra."

"Như vậy cũng không phải là ý tồi. Chỉ là Bắc cung lâu năm chưa được tu sửa, hoàng huynh để Kim thị ở đó phải chịu thiệt rồi."

"Nói là giam ở Bắc cung nhưng thực chất là đưa ra khỏi cung, tìm một nơi tốt để nàng ta tạm nương náu. Còn người ở Bắc cung, sắp xếp một người thay thế Kim thị, phòng trường hợp hung thủ tìm cách giết người diệt khẩu."

"Như vậy cũng tốt. Vương phủ của cô vương tuy so với hoàng cung không thể sánh bằng, nhưng vẫn có thể để nương nương ở đó."

"Vậy trông cậy vào vương gia. Nếu không còn gì nữa, muội xin lui về trước."

"Thần cũng xin cáo lui."

Tri Mân ra khỏi Thượng Thư Phòng, tạm thời chỉ có thể để Mẫn Đình chịu thiệt. Đi ngang qua Ngự Hoa Viên, lại nhớ lần đầu nàng gặp được Mẫn Đình. Quả thật từ lúc hiểu thấu tâm sự của đối phương, trong lòng đã nhen nhóm chút cảm xúc gì đó rồi mà cả bản thân nàng cũng thật khó lý giải.

***

Trừ Thái hậu ra, chỉ có Lưu Tĩnh Ngọc mới trị được ông anh với mấy con vợ bé của ổng.

Làm rõ cách xưng hô "cô vương" của Vũ Ninh vương một chút thì đây là cách Hoàng đế hoặc Vương tước xưng hô với nghĩa khiêm tốn.

OTP khác của tôi có ke (muốn spam ảnh lắm nhưng thôi kkkk) nên up luôn vì tôi high tới nóc rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net