2. Bình Sa Lạc Nhạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đêm nay Hoàng thượng nghỉ  ở chỗ của ai?" Vương Hoàng hậu Nghiêm Chỉ Quân ngồi trước gương, tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, trâm ngọc phượng quan cũng tháo xuống. Tuy rằng đã tẩy đi lớp phấn son nhưng dung mạo của Hoàng hậu trông không khác gì so với khi trang điểm, rất dễ khiến người ta động lòng.

"Hồi Hoàng hậu nương nương, đêm nay bệ hạ là ở chỗ Khương Tiệp dư."

"Khương Tiệp dư?" Nghiêm Hoàng hậu lúc này gương mặt bỗng biến sắc, ngước mặt hỏi gã thái giám vừa rồi báo tin.

"Là công chúa của Khương tộc vừa rồi bại dưới tay Đại Tần được Tiêu Tướng quân đưa về dâng cho Hoàng thượng, được Hoàng thượng tấn phong làm Tiệp dư, cho ở Khuynh Hương điện. Nếu luận về nhan sắc e rằng..." gã thái giám đang cúi người bẩm báo, nói đến đây chợt dừng lại, cúi mặt xuống chẳng dám ngẩng lên, dường như có điều gì kinh sợ khó nói, thế nên gã chẳng dám hở môi.

"E rằng thế nào?" Nghiêm Hoàng hậu hỏi gã, chỉ e nếu như không trả lời sẽ làm phật lòng Hoàng hậu.

"E rằng so với Chiêu viên nương nương chỉ có hơn chứ không có kém."

"Hơn thì sao kém thì sao? Cũng chỉ là cống phẩm của Khương tộc, còn Chiêu viên kia nhìn tưởng đắc sủng nhưng thật ra sớm đã thất sủng. Với địa vị của bổn cung, cần thiết phải ái ngại hai người họ sao?"

Nghiêm Hoàng hậu tốt xấu cũng là người đứng đầu hậu cung, địa vị cao quý hơn cả. Lại thêm phụ thân từng lập đại công trên tiền triều, gia thế lại hiển hách, so với Mẫn Đình vẫn giành phần hơn. Tuy những năm gần đây không được vinh sủng, nhưng Nghiêm Hoàng hậu đã sinh hạ được cho Hoàng đế hoàng tứ tử và lục công chúa, còn là dưỡng mẫu của hoàng trưởng tử. Địa vị giữa chốn hậu cung đã vững vàng, cũng chẳng cần tranh đấu quá nhiều cũng có thể có được vinh quang.

Đêm khuya, vẫn là Kim Mẫn Đình một mình ở Lan Lâm điện. Hoàng đế đêm nay không đến tìm nàng, lòng như nhẹ nhõm hẳn. Lẽ ra thì nếu như Hoàng đế không đến thì nàng phải đi ngủ sớm, nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng thể nào chợp mắt được. Mãi chẳng an giấc, Mẫn Đình rời khỏi giường vận xiêm y vào, đẩu bồng (*) khoác bên ngoài cùng cung nữ thân cận ra ngoài đi dạo. Kinh thành về đêm thời tiết đã lạnh, trong cung cấm lại càng lạnh lẽo hơn. Là do cái lạnh thấu, đau buốt từ trong tâm hay vì một lý do gì khác mà Kim Mẫn Đình tuy rằng đã khoác thêm đấu bồng để giữ ấm nhưng cái lạnh vẫn cứ xâm chiếm lấy nàng.

Đi ngang qua Ngự Hoa Viên, bỗng nghe từ phía xa vang vọng lên một tiếng đàn. Tiếng thất huyền cầm (*) ngân vang nghe não nề, ai oán làm sao. Vẻ đượm buồn, u uất trong từng nhịp điệu khiến cho Kim Mẫn Đình cũng bất giác mà rơi lệ. Bản cổ cầm kia sao giống nàng đến thế, vẻ sầu thảm não nuột ấy như tâm trạng của người thiếu nữ phải xa rời cố hương. Đêm khuya vốn đã đượm vẻ u buồn rồi, thêm tiếng nhạc càng thêm quặn lòng.

"Chủ tử." Thanh Lan gọi nàng trong khi Mẫn Đình mãi chìm vào những xúc cảm khúc nhạc kia mang lại. Ưu tư, hoài vọng, tủi buồn, xót xa khi nghe nhạc khúc. Tiếng nhạc như tỏ nỗi lòng nhung nhớ cố hương của người xa xứ, cũng giống như tâm trạng của nàng. Mãi đắm chìm vào đấy, đến khi Thanh Lan gọi một tiếng chủ tử nàng mới thức tỉnh quay trở về thực tại.

"Thanh Lan, ngươi có nghe tiếng đàn đó?"

"Dạ bẩm, nô tì có nghe."

"Vậy ngươi có biết người đàn?"

"Thứ lỗi nô tì không biết thưa chủ tử."

"Ngươi không biết cũng không sao. Có điều..."

"Có điều gì vậy chủ tử?" Thanh Lan chợt hỏi, tính tò mò gợi dậy khi Mẫn Đình chưa nói hết ý đã ngừng câu.

"Bỏ đi. Dù sao thì cũng đã muộn, nên về Lan Lâm điện hay hơn. Thanh Lan, chúng ta đi." nói rồi Mẫn Đình cất bước, quay về Lan Lâm điện. Mây mờ che lấp ánh nguyệt quang, khúc nhạc cũng dứt ngay từ đó.

"Giờ này công chúa còn ở đây gảy đàn, lại còn buồn thảm như vậy, định để người khác không ngủ sao?" Tiêu Đức Tuấn từ trên mái hiên đáp xuống mặt đất, trước mặt Lưu Tri Mân người vừa gảy khúc nhạc. Lẽ ra thì chàng phải ở phủ Tướng quân, nhưng vì mấy hôm nay có nhiều công vụ Hoàng đế cần Đức Tuấn ở lại cung xử lý, thế nên chàng ta mới có mặt ở đây.

"Lẽ ra thì Tiêu Tướng quân cũng không phải là nên ở đây."

"Muốn ngồi uống rượu thưởng trăng, nơi này vừa hay lại phù hợp."

"Ta cũng chỉ là tìm chỗ an tĩnh mà thôi. Khang Ninh điện không thích hợp, mẫu hậu ta còn phải nghỉ ngơi."

Theo lý mà nói, Lạc Yên Trưởng công chúa như Lưu Tri Mân cũng có thể tự khai phủ bên ngoài Hoàng cung. Nhưng vì Thái hậu là sinh mẫu của Hoàng đế và Lạc Yên Trưởng công chúa muốn được ở gần hoàng nhi mà Lưu Tri Mân lại được ở Khang Ninh điện cùng với Thái hậu. Trong khi đó Duệ Minh Trưởng công chúa hiện tại tạm thời ở Hoà Minh điện cùng với Dư Lăng vương.

"Thế thì thần hiểu. Cơ mà vừa rồi nghe tiếng đàn của công chúa, thứ lỗi cho thần hiểu biết nông cạn, kính mong công chúa giải thích đôi chút về nhạc khúc người vừa đàn."

"Tướng quân thích nó sao?"

"Không hẳn, chỉ là nghe qua có vẻ chất chứa tâm sự, nỗi niềm nên thần muốn biết một chút."

"Đây là khúc Bình Sa Lạc Nhạn, mang tâm sự của Vương Chiêu Quân rời xa đất Hán sang Hồ quốc hoà duyên."

Sáng sớm, Kim Mẫn Đình thức dậy sửa soạn điểm trang chuẩn bị đến Chiêu Dương điện thỉnh an Hoàng hậu. Vốn dĩ dung nhan đã đẹp đẽ, chỉ cần điểm trang nhẹ một lớp mỏng đã chẳng kém tiên nương. Kim Mẫn Đình xinh đẹp là như vậy, nhưng lại cứ giữ dáng vẻ "diện hiệp băng sương" thế kia. Với ai cũng vô cùng lạnh nhạt, vô cảm.

Trang điểm xong, Thanh Lan giúp nàng khoác thêm đấu bồng rời khỏi Lan Lâm điện đến Chiêu Dương điện thỉnh an. Đến nơi, trong điện tất cả phi tần đều có mặt đầy đủ ngồi chờ thỉnh an. Mẫn Đình bước đến vào chỗ ngồi, bên cạnh là Triệu Tu nghi đã đến đó từ sớm. Lúc này mọi người bắt đầu nhắc đến vị Khương Tiệp dư hôm qua, nghe nói là công chúa của Khương tộc bại trận dưới tay Đại Tần Lưu thị. Duy chỉ có Mẫn Đình dường như chẳng quan tâm gì đến sự xuất hiện của tân nhân này, ngồi đấy suy nghĩ mông lung.

Thỉnh an xong, các phi tần theo phẩm vị lần lượt rời Chiêu Dương điện. Mẫn Đình bước ra khỏi điện, có Thanh Lan đi bên cạnh hầu hạ cho nàng. Bất giác Kim Mẫn Đình muốn đến Ngự Hoa Viên đi dạo một lát, Thanh Lan vì thế cũng đi theo nàng. Đông mùa đông lạnh hiếm thấy hoa nở, tuyết trắng phủ dày đặc trên nền đất, trên những tán lá ngọn cây khiến không khí cũng ảm đạm phần nào. Mà tâm trạng của Kim Mẫn Đình cũng vậy, lạnh lẽo và u uất. Người buồn cảnh có đẹp cũng chẳng có vui.

"Thanh Lan, hình như bổn cung đánh rơi túi thơm trên đường đến đây. Ngươi nhanh chóng đi tìm nó về đây đi."

Mẫn Đình lúc này phát hiện ra túi thơm đã không còn bên cạnh mình liền sai Thanh Lan đi tìm. Tuy vật đó chỉ nhỏ thôi, cũng không có giá trị nhưng đối với nàng lại quý giá vô cùng. Chính là kỷ vật duy nhất còn sót lại của Lâm Gia Lạc năm xưa trước khi lai kinh đã tặng nó cho nàng, Mẫn Đình không thể để mất. Thanh Lan tuy không hề biết đến chuyện của nàng trước khi nhập cung nhưng cũng hiểu rõ túi thơm với chủ tử là quan trọng nên mới là vật bất ly thân, vội tuân lệnh mà theo hướng lúc nãy đến đây mà tìm kiếm.

"Ở đâu ra nha đầu này vậy, không có mắt à?" mãi lo tìm kiếm, Thanh Lan không biết vô tình đụng trúng một người trông có vẻ là danh gia công tử đi từ phía đối diện đến. Mà người đó hình như cũng không để ý đến xung quanh, sơ sẩy mới vô tình đụng trúng nàng liền trách mắng.

"Mong ngài thứ tội, tiểu nữ quả thực không cố ý." Thanh Lan vô tình gây lỗi, lập tức quỳ lạy dập đầu van xin. Mẫn Đình từ xa nghe tiếng, nhận ra giọng nói của cung nữ thân cận liền theo hướng tiếng nói tìm đến. Yên Trưởng công chúa lúc này cũng đang ở gần đó liền cùng với thị tì đến đó xem.

"Bổn vương phải quan tâm ngươi cố ý hay không cố ý à? Ngươi đó, rốt cuộc là người của cung nào mà ngay cả ý tứ cũng không có?"

"Quốc Kiệt, không được lỗ mãng." Tĩnh Ngọc lúc này đi đến, cả Mẫn Đình cũng cùng lúc đến nơi.

"Hoàng tẩu." Thừa Đức vương nhìn thấy công chúa liền gọi.

"Chủ tử." Thanh Lan cùng lúc đó cũng gọi hai tiếng chủ tử với Mẫn Đình.

"Thất lễ rồi, Thanh Lan vốn là cung nữ trong Lan Lâm điện. Vừa rồi vì mãi giúp ta tìm đồ đã đánh rơi nên không để ý, mong vương gia không trách phạt." Mẫn Đình lúc này bước đến giải vây, nói đỡ giúp cho Thanh Lan. Có mặt Tĩnh Ngọc ở đó, Trịnh Quốc Kiệt cũng không tiện đôi co với cả cũng không muốn trách phạt thêm gì, đành bỏ qua lầm lỗi của Thanh Lan.

"Phải rồi. Vị nương nương đây là..." nhìn qua phục sức, xiêm y trên người, Tĩnh Ngọc phần nào đoán được là người trong hậu cung của Hoàng đế.

"Bổn cung là Chiêu viên Kim thị, khuê danh là Kim Mẫn Đình." được hỏi đến, nàng cũng thành thật trả lời.

"Chiêu viên, chữ Viên vừa hay lại hợp với tỷ. Nghe nói tỷ tỷ xuất thân Giang Nam, nữ nhân Giang Nam dung mạo quả nhiên bất phàm. Luôn tiện thì muội đây là Duệ Minh Trưởng công chúa Lưu Tĩnh Ngọc, Vương phi của Dư Lăng vương. Còn đây là Thừa Đức vương, vương gia của Đại Thành." Tĩnh Ngọc đánh giá qua dung nhan của người trước mặt, quả nhiên diễm lệ như phong hiệu. Cũng nhân đó mà Tĩnh Ngọc nói ra thân phận của mình và Quốc Kiệt cho đối phương nghe.

"Hoá ra là Trưởng công chúa, thất lễ rồi."

"Lễ nghĩa gì chứ? Sau này gặp nhau tỷ gọi muội bằng Tĩnh Ngọc được rồi, không cần quá câu nệ tiểu tiết."

"Mẫn Đình làm sao dám gọi thẳng quý danh của công chúa chứ?"

"Ta thì không thích Chiêu viên tỷ tỷ gọi ta là Trưởng công chúa."

"Mẫn Đình cũng không thích người khác gọi mình là Chiêu viên." chỉ một câu nói mà ẩn chứa nhiều điều, nhiều tâm sự cất giấu bên trong. Hai chữ "Chiêu viên" đẹp đẽ nhưng số phận lại chẳng đẹp như tên.

***

Đẩu bồng: Áo khoác, thường không có ống tay, mặc thêm để chắn gió ngự hàn.

Thất huyền cầm: hay cổ cầm, loại đàn có bảy dây


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net