3. Khương Mị Nghiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khương tộc được đẩy lùi, biên cương bình ổn, những chuyện này Tiêu Tướng quân đều có công không nhỏ."

Sáng hôm nay sau khi thỉnh an Thái hậu ở Từ Ninh cung, Hoàng đế cùng với Lạc Yên Trưởng công chúa trên đường dạo Ngự Hoa Viên, luôn tiện nói chuyện chính sự gần đây. Trong lời nói, Tri Mân nhắc đến Tiêu Đức Tuấn lần này đại công cáo thành, đáng được trọng thưởng. Chẳng những là Tiêu Đức Tuấn, toàn bộ tướng lĩnh tham chiến đều đáng được ghi công.

"Chuyện ban thưởng trẫm đã có sắp xếp. Công của Tiêu Tướng quân lớn lao như vậy thì kim ngân châu báu cũng không thể nào thưởng đủ, chi bằng gả Huyện chúa của Vũ Ninh vương cho khanh ấy làm chính thê."

Vũ Ninh vương Ninh gia ba đời phò vua, là lương đống trung thần. Sinh mẫu của Hoàng đế tức Thái hậu hiện tại với Vũ Ninh vương vốn có mối quan hệ tỷ đệ, cũng xem như là hoàng thân quốc thích, thân phận tôn quý vô cùng. Mà Tiêu Đức Tuấn hiện tại cũng là trọng tướng của triều đình, tài mạo song tuyệt đem hôn phối với Huyện chúa cũng rất tương xứng. Được Hoàng đế tứ hôn cũng xem như vinh hạnh, ân điển này không phải ai muốn cũng có được.

"Đối với chuyện này có thể nói là vinh dự cho Tiêu Tướng quân nhưng chỉ sợ rằng Vũ Ninh vương người không nỡ gả ái nữ. Với cả chưa chắc là Huyện chúa sẽ đồng ý xuất giá." Lưu Tri Mân biết rõ mình nói những điều này sẽ dư thừa khi nữ nhân hoàng tộc hoàn toàn không có sự lựa chọn, ngay cả bản thân nàng sớm muộn cũng sẽ như vậy. Nhưng Tri Mân trước mắt vẫn phải nói, bởi nàng hiểu Tiêu Đức Tuấn cũng không muốn hôn sự này diễn ra.

"Chuyện này trẫm tự mình có sắp xếp, muội không cần phải lo. Lăng Tiêu, đến phủ đệ mời Vũ Ninh vương vào cung." Diên Minh đế sau cùng ra lệnh cho Lăng Tiêu đến vương phủ tìm Vũ Ninh vương hỏi ý trước, như vậy là có thể vẹn toàn rồi. Tiếp đến chỉ cần hạ thánh chỉ tứ hôn, luận công ban thưởng một cách vẹn toàn nhất.

"Còn Tiêu Đức Tuấn, muội thay trẫm hỏi ý khanh ấy. Như vậy là được rồi chứ?"

"Hoàng thượng anh minh. À phải rồi, nhân đây hoàng muội còn muốn thỉnh cầu một chuyện?"

"Cứ nói."

"Lần đó trên chiến địa Tiêu Tướng quân bị quân Khương tộc bao vây dùng loạn tiễn tấn công, may nhờ có Lâm Gia Lạc xông đến đỡ tên mới toàn mạng. Tướng quân thì không sao, riêng hắn lại bỏ mạng giữa sa trường. Cho nên là muội đây muốn thay Tiêu Tướng quân xin huynh truy phong Lâm Gia Lạc làm Quận công, xem như báo đáp ơn cứu mạng." vì mang ơn cứu mạng lần đó của Lâm Gia Lạc, Tiêu Đức Tuấn vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Tuy nhiên chẳng thể báo đáp cho người, Đức Tuấn chỉ có thể nhờ Tri Mân xin với Hoàng đế một phong hiệu đến danh thơm lưu giữ muôn đời. Nếu có thể như vậy, ơn cứu mạng này Đức Tuấn xem như có thể đền.

"Được rồi. Riêng chuyện này trẫm phê chuẩn cho, sẽ truy tặng hắn làm Bình Dương Quận công. Còn Tiêu Đức Tuấn phong làm Thường Quốc công, chờ gả Huyện chúa cho khanh ấy. Không còn gì nữa trẫm về Tử Thần điện, khởi giá."

"Cung tiễn Hoàng thượng." Tri Mân nhìn theo thánh giá rời đi, tiễn Hoàng đế về cung trước. Bản thân nàng sau đó cũng rời Ngự Hoa Viên, đến dịch quán tìm Tiêu Đức Tuấn.

"Hôm qua vào cung với hoàng tẩu, nghe được mấy vị nương nương nói về Khương Mị Nghiên, xem ra sắp tới hậu cung của Hoàng thượng sẽ có cuộc chiến lớn đây." Thừa Đức vương cùng với Dư Lăng vương ngồi giữa sảnh đường của dịch quán chơi cờ, lại nói đến những chuyện xảy ra trong cung. Khương Mị Nghiên vừa đến đã làm nhiều người ăn ngủ không yên, lo sợ bị thất sủng rồi. Nếu như Lưu Tường Lâm không đủ anh minh, chỉ e nàng ta lại thành yêu phi hoạ quốc.

"Cho đệ theo đến Đại Tần là để tìm vương phi chứ không phải là để quan tâm đến chuyện của mấy vị cung nhân đó. Hậu cung là của Hoàng thượng, chúng ta cần thiết phải xía mũi vào sao? Còn chuyện tìm vương phi, đệ tìm được chưa đó?"

Lẽ ra thì chuyện Quốc Kiệt muốn nạp nữ tử Đại Tần làm vương phi chỉ cần tâu lên với Hoàng đế là có thể chọn một trong số con gái của các vương gia hay quan lại gả đến Đại Thành. Nhưng Trịnh Quốc Kiệt lại không muốn bản thân thành hôn với đối tượng được chỉ định, thay vào đó lại muốn tự mình tìm kiếm. Đến khi tìm được người phù hợp tự khắc sẽ đến tìm Hoàng đế xin phối hôn cho mình. Cách làm này của Quốc Kiệt, tuy Quốc Đống có chút không đồng thuận nhưng lại không thể phản đối, chỉ đành để đệ đệ muốn làm gì thì làm thôi.

"Được thì có được rồi, nhưng thân phận người này thì có hơi..."

"Là cao quá hay thấp quá? Đệ nói thử xem."

"Thật tình là rất khó nói ngay bây giờ, đợi thời điểm phù hợp đệ sẽ nói cho huynh nghe."

"Vương gia, Quốc Kiệt." Lưu Tĩnh Ngọc vào cung thỉnh an Thái hậu vừa về đến, vào trong sảnh đã thấy huynh đệ họ bàn luận khá sôi nổi rồi. Lẽ hiển nhiên nàng biết họ đang nói đến điều gì, và trong lòng cũng có vài thứ muốn nói lúc này.

"Hai người nói chuyện đi, đệ tự dưng muốn đi dạo một chút. Cứ tự nhiên như ở nhà." dường như đoán biết ý của Tĩnh Ngọc, Quốc Kiệt đứng dậy rời khỏi đó, để hai người họ có chốn riêng tư.

"Vị Khương Tiệp dư ở Khuynh Hương điện đó xem ra rất được lòng Hoàng thượng, vừa đến đã được thánh sủng. Thật không ngờ rằng cũng có ngày Chiêu viên kia thất sủng." Ngự Hoa Viên lúc này có vài vị phi tần cùng ngồi tán gẫu, Hạ Tài nhân vừa rồi mới lên tiếng, địa vị trong số những vị nương nương ngồi đây chỉ xếp sau Tu nghi Triệu Hiểu Yến. Kế tiếp là hai vị Mỹ nhân Tiêu thị và Lý thị. Tất cả bọn họ đều đang nhắc đến Khương Tiệp dư Khương Mị Nghiên vừa mới đến.

"Chiêu viên đó giống như được sủng hay sao? Đêm đầu tiên thị tẩm đã không khiến Hoàng thượng hài lòng, bao năm qua có bao giờ Hoàng thượng cho gọi cô ta? Người rước cô ta về chẳng khác gì đem vào cung một vật trang trí, hữu danh mà vô thực." Triệu Hiểu Yến lúc này lên tiếng, mọi câu chữ đều mỉa mai Kim Mẫn Đình. Hậu cung này trước mặt ra vẻ tỷ muội tình thâm, nhưng sau lưng lại có thể nói nhau những lời khó nghe như vậy sớm đã là chuyện thường tình rồi.

"Chủ tử..." Mẫn Đình đằng xa tất nhiên nghe được những lời đó, Thanh Lan vốn định nói vài câu nhưng rồi nàng lại đưa tay ra hiệu không cần. Những lời khó nghe hơn nàng cũng đã nghe qua rồi, những điều đau khổ hơn cũng trải qua rồi đương nhiên sẽ không vì những lời lẽ ấy mà đau lòng.

"Hậu cung Đại Tần này, ai cũng muốn giành được thánh sủng là vì cái gì chứ? Vì cái gì mà họ đã không còn là họ nữa rồi." Mẫn Đình nàng sớm đã nhìn ra một khi bước vào chốn thâm cung này, vì sự sủng ái của quân vương sẽ chẳng ai còn là mình của ban đầu. Do chính bản thân họ hay do kẻ ngồi trên ngôi vị chín bậc kia đẩy họ vào bước đường này?

"Sống ở hậu cung được tất cả chỉ nhờ vào thánh sủng. Nhưng cũng vì giành lấy ân sủng mà bao người ghen ghét, hãm hại lẫn nhau. Hoàng cung, chẳng qua cũng chỉ là một cái lồng tráng lệ, một khi khoá lại rồi sẽ chẳng còn lối thoát ra." Khương Mị Nghiên bước đến, trên tay là nhành mai hoa vừa ngắt xuống. Mùa đông lạnh, hoa cỏ cũng ít, chỉ có mai hoa hiếm hoi có thể chịu được giá lạnh của mùa đông. Cũng như Kim Mẫn Đình, hiếm hoi có được một người như nàng giữa chốn hậu cung.

"Khương Tiệp dư thỉnh an Chiêu viên tỷ tỷ." sáng hôm nay ở Chiêu Dương điện, Mị Nghiên đã gặp qua Mẫn Đình, thế nên vừa gặp đã nhận ra mới vội đến thỉnh an.

"Không cần phải câu nệ lễ tiết như vậy, vốn dĩ ta không thích người khác gọi ta là Chiêu viên." ánh mắt Mẫn Đình vẫn đượm buồn như vậy, danh phận này có phải là nàng muốn nhận đâu, hà tất gì phải trói buộc mình với nó làm một?

"Nếu đã như vậy muội gọi tỷ là Mẫn Đình tỷ tỷ vậy. Tỷ gọi muội là Mị Nghiên cũng được. Mị Nghiên là "Xuân quang minh mị - Bách hoa tranh nghiên"." Mị Nghiên cũng biết ý Mẫn Đình, tạm thời đành bỏ qua quy tắc trong cung. Mẫn Đình nghe nàng nói thế cũng gật đầu đồng ý, dù sao cũng chẳng nặng nề bằng hai tiếng Chiêu viên. Mị Nghiên cũng thế, cũng không thích người ta gọi mình là Khương Tiệp dư.

"Mị Nghiên, muội muội, người xinh đẹp tên nghe cũng rất hay." Khương Mị Nghiên luận về diện mạo, hậu cung này chẳng mấy ai bì được. Kể cả Kim Mẫn Đình đứng trước nhan sắc này cũng nhận mình thua kém một phần. Bách hoa tranh nghiên là muôn hoa tranh nhau khoe sắc, nhưng luận về nhan sắc có mấy ai tranh được với Khương Mị Nghiên?

"Vốn dĩ muội không hề muốn nhập cung làm phi tần, nhưng tiếc là muội không còn sự lựa chọn nào khác. Tỷ thì sao?"

Hai người họ lúc này đã ở Khuynh Hương điện theo lời mời của Mị Nghiên đến đó. Từ lúc được nghe người trong cung nói về Chiêu viên Kim thị, Mị Nghiên đã có ý muốn kết giao. Bởi nàng nghĩ có lẽ nào đối phương cũng giống như mình ôm trong lòng nỗi khổ tâm không thể nói, câu nói vừa rồi của Mị Nghiên cũng là có ý muốn biết tâm ý của Mẫn Đình.

"Ta cũng như muội, không có sự lựa chọn, lệnh vua là không thể cãi."

Hai người họ, một người là công chúa Khương tộc, một người chỉ là một dân nữ bình thường nhưng số phận lại chẳng khác nhau, đều không nguyện ý nhập cung làm phi. Khương Mị Nghiên vì Khương tộc, vì quê hương mà tiến cung trở thành phi tần. Kim Mẫn Đình vì an nguy của toàn gia, để người thân không vì mình mà liên lụy, chỉ đành cắn răng mà ra đi. Bước vào hậu cung là bước vào tử ngục, chỉ có vào không có ra, cũng không thể nào quay đầu. Hai người họ ai khổ hơn ai, ai sướng được hơn ai? Cho dù là công chúa cao quý hay dân nữ con nhà bình dân cũng không tránh khỏi số phận bị người khác sắp đặt. Là ai đẩy họ vào hoàn cảnh, bước đường này? Trách người, trách phận, trách ai đây?

***

Trách đứa dựng kịch bản. Luôn tiện thì mình sửa kịch bản lại một chút thì thay vì dùng tên cung điện trong Tử Cấm Thành mình đã chuyển qua dùng những cái tên hư cấu và vài cái tên có thật. Triều đại là giả tưởng nhưng mọi thứ sẽ theo quy chế Đường triều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC